Thương Sinh Phù

Chương 7: Chương 7




——————

Cảnh 1 - 20

Hành Dương Tông - Trước cửa đại điện - Ban ngày - Ngoại cảnh

Nhân vật: Lê Tô Tô, Cù Huyền Tử, Triệu Du, bốn đại trưởng lão của Hành Dương Tông, các đệ tử của Hành Dương Tông

Các trưởng lão, đệ tử đang ở trước cửa đại điện cầm kiếm bày trận, đây là trạng thái đang chuẩn bị giao chiến.

Thông qua lớp kết giới mỏng manh đang bao phủ lấy Hành Dương Tông, tất cả đều lo lắng nhìn ra khoảng trời không bên ngoài.

Đứng sau kiếm trận, Triệu Du chân nhân đang ngồi xếp bằng trên nền đất, Cù Huyền Tử đang chữa thương cho lão, sắc mặt lão khá lo lắng nhưng không mở miệng nói câu nào. Triệu Du chân nhân thì lại rầu rĩ than thở.

Triệu Du chân nhân: [ Bộ xương già như ta đây, chết thì chết thôi, nhưng sao chúng ta đều về hết cả rồi, mà Công Dã Tịch Vô với Lê Tô Tô đều không thấy đâu vậy. ]

Biểu cảm của Cù Huyền Tử đầy đau xót.

Triệu Du chân nhân: [ Lão cù, tên Ma đầu kia là kẻ có thù tất báo, trước giờ thích chém cùng giết tận, hôm nay Hành Dương Tông đã vì ta mà đắc tội hắn, dẫn lửa thiêu thân, sợ là hôm nay khó bề qua khỏi. Tính toán đường đi một chút, nhiều nhất là qua thêm một nén hương nữa thôi, sợ là Ma quân cũng sẽ đến đây. ]

Cù Huyền Tử: [ Hôm qua diệt Xích Tiêu tông, hôm nay diệt Tiêu Dao Tông, ta có cứu huynh hay không, ngày mai cũng đến phiên Hành Dương Tông. Huynh tưởng Ma thần giết người diệt phái, còn cần lấy cớ chắc. Triệu Dù, thời thế đã như vậy, mạng số cũng đã vậy, vận số của tiên môn đã tận. ]

Trên trời bỗng có động tĩnh, mọi người cả kinh, lập tức gương cung bạt kiếm.

Vân Hoa Tử: [ Ma thần đến rồi? ]

Mây mù rẽ ra, Lê Tô Tô mềm rụt như bông rơi xuống, lá bùa sau lưng hóa thành tro bụi bay bay.

Cù Huyền Tử vội vàng xông lên đón lấy con gái, Lê Tô Tô ngã vào lòng Cù Huyền Tử, tinh thần hoảng hốt.

Cù Huyền Tử: [ Tô Tô, sao chỉ có mình con trở về, Tịch Vô đâu? ]

Lê Tô Tô cố bình tĩnh lại, nhìn rõ khung cảnh trước mặt. Nàng rúc chặt vào lòng phụ thân, đau lòng khóc lớn.

Lê Tô Tô: [ Cha, cha ơi! ]



Cù Huyền Tử và Triệu Du chân nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều đã hiểu rõ. Cù Huyền Tử vuốt vuốt đầu con gái mình.

Cù Huyền Tử: [ Tịch Vô đã từng nói với cha rồi, nó sợ nhất cả đời này chỉ sống cuộc sống tầm thường, không thể dùng tài đức để báo thiên hạ. Hôm nay nó vì đồng môn mà hi sinh, xả thân.

Tô Tô, chúng ta không có thời gian để khóc lóc, Ma thần sắp đến đây rồi. ]

Lê Tô Tô bàng hoàng, cố nén nỗi đau mà gật gật đầu, nàng chợt nhớ ra gì đó, đưa bàn tay đang nắm chặt ra về phía phụ thân.

Mở bàn tay ra, bên trong là một mảnh gương quá khứ đang dính máu.

Lê Tô Tô: [Cha, cha nhìn cái này đi.]

Mọi người cả kinh.

Cảnh 1 - 21

Hành Dương tông - Bên ngoài đại điện - Bạn ngày - Trong nhà

Nhân vật: Lê Tô Tô, Cù Huyền Tử, Triệu Du, bốn đại trưởng lão của Hành Dương Tông, các đệ tử của Hành Dương Tông.

Những hình ảnh phóng ra từ Gương quá khứ dần tối đi. Bóng dáng của thiếu niên Đạm Đài Tẫn và âm thanh nhục mạ cùng nhau biến mất trong đại điện trống trải.

Lê Tô Tô: [ Gương vỡ mất rồi, chỉ có thể chiếu ra được nhiêu đó.]

Lê Tô Tô không nhịn được mà khụt khịt, lại cố nén xuống nước mắt.

Lê Tô Tô: [ Chỉ biết được nhiêu đó, thì có ích gì. Hiện giờ hắn đã thành Ma thần, đại sư huynh là người có thiên phú nhất trong lứa của chúng ta, là đệ tử có tu vi cao nhất, muốn quay lại năm trăm năm trước chúng ta cũng chỉ có 1 con đường thông qua trận pháp mở ra giấc mộng để tìm cách khác mà thôi.]

(Lúc này Tô Tô chưa biết đến trận Phá quang nên mới nói là vô mộng của Tẫn xem có cách gì khác để tìm nhược điểm của ma thần hay không)

Cù Huyền Tử: [ Ít nhất thì giờ chúng ta đã biết Ma thần không phải vừa sinh ra đã là ma, lúc mười mấy tuổi vẫn là một phàm nhân yếu ớt. ]

Triệu Du chân nhân đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói chuyện, lúc này mới mở miệng nói.



Triệu Du chân nhân: [Cháu gái ngoan, chắc con cũng biết thần khí này đến từ đâu chứ? ]

Lê Tô Tô lau nước mắt, gật đầu.

Lê Tô Tô: [ Vạn năm trước, đại chiến Thần - Ma, sau khi chư thần tan biến bèn hóa thành Thần khí, lưu lạc khắp nơi. ]

Triệu Du chân nhân: [ Không sai. Khi một vị thần khác tên Tắc Trạch ngã xuống, chiếc gương Quá khứ này chính là do mắt y biến thành, do Tiêu Dao Tông tông của ta lưu giữ từ đó đến nay. Nếu có thể dùng trận pháp luyện Thần khí, thì có thể phóng thích toàn bộ sức mạnh của thần còn giữ lại bên trong đó. ]

Cù Huyền Tử: [ Tắc Trạch chính là Trụ thần - Vị thần chưởng quản thời gian, thần lực của người có thể xuyên qua thời gian. Đúng rồi, nhân quả giống như dòng chảy của con sông vậy, dòng chảy và con sông liên kết với nhau, chỉ cần dùng trận pháp này trở về quá khứ, giết chết Đạm Đài Tẫn trước khi hắn thành ma, thay đổi nguyên nhân từ trước, là có thể thay đổi được kết quả của hiện tại. ]

Triệu Du chân nhân: [ Không sai, nhưng trận pháp này chỉ cho phép một người tiến vào, hay là, chúng ta oẳn tù tì đi? ]

Cù Huyền Tử không để ý đến ông, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Cù Huyền Tử: [ Không cần oẳn tù tì.] (Nhìn về phía Lê Tô Tô),

[ Tô Tô, con có dám đi không? ]

Lê Tô Tô và Triệu Du chân nhân đều ngẩn người.

Triệu Du chân nhân: [ Lão Cù, ông lú lẫn rồi sao? ]

Cù Huyền Tử: [ Cách này nguy hiểm khó lường, hi vọng xa vời, nhưng hôm nay đã không còn con đường nào khác, Tô Tô, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ. ]

Lê Tô Tô: (Kiên định): [ Con muốn đi. ]

Triệu Du chân nhân: (Tức muốn hộc máu): [ Con bé này! ]

Cù Huyền Tử vui mừng nhìn con gái mình.

Cù Huyền Tử: [ Trận pháp này phải dùng gương Quá khứ để khởi động, đoạt gương thần soi quá khứ, là việc mà Tô Tô đã làm, đây là nhân duyên của nó, nó nên tự mình gánh vác. Tô Tô sinh ra đang là linh thể Vô Cấu, nghĩ thế nào cũng là định mệnh an bài. Tô Tô, con nhớ cho kỹ…]

Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Sắc mặt của Cù Huyền Tử đại biến, quay sang bảo vệ Lê Tô Tô theo bản năng.

Cù Huyền Tử: [ Đi vào trong điện trước. ]