Cảnh 2 - 23
Diệp phủ ngoài cổng
Mặt trời lên cao.
Cảnh 2 - 24
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Ban ngày tại phòng Diệp Tịch Vụ
Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào
Lê Tô Tô mở to mắt, nhìn chung quanh toàn cảnh xa lạ, phản ứng trong chốc lát mới nhớ tới thân xác mình đã ở năm trăm năm trước, không khỏi thở dài.
Nàng nhớ ra điều gì đó, cảnh giác nhìn xuống mặt đất, phát hiện giường Đạm Đài Tẫn đã được thu dọn lại, trong phòng chỉ còn lại một nàng.
Xuân Đào bưng bát rửa mặt cùng trang sức đi vào.
Xuân Đào: [ Tiểu thư, tối hôm qua lăn qua lăn lại đến nửa đêm, sao không ngủ thêm một lát?]
Lê Tô Tô: [ Không cần. Đạm Đài Tẫn đâu?]
Xuân Đào: [ Cô gia ngoại trừ bị phạt, ngày thường ở tàng thư lâu chép kinh, sáng sớm hôm nay đã đi vào lâu các rồi ạ ]
Lê Tô Tô thở phào nhẹ nhõm.
Lê Tô Tô: [ Mấy giờ rồi?]
Xuân Đào: [ Sắp đến trưa rồi, lão thái thái, lão gia, đại thiếu gia bọn họ đã ở phòng ăn. ]
Lê Tô Tô khẩn trương lên.
Lê Tô Tô (O.S): ” Diệp Tịch Vụ có nhiều người thân như vậy, tuyệt đối không được để lộ dấu vết…”
Cảnh 2 - 25
Diệp Phủ - Nhà Ăn
Nhân vật: Lê Tô Tô, Diệp Băng Thường, Diệp Khiếu, tổ mẫu, Diệp Trạch Vũ, Xuân Đào, Gia Hủy, các di nương Diệp gia, tỳ nữ Diệp gia, tôi tớ.
Lê Tô Tô khẩn trương đi vào phòng ăn, Xuân Đào đi theo phía sau.
Hai người đi vào phòng ăn, Lê Tô Tô liếc mắt một cái thấy vị trí đầu tiên là một bà lão tóc bạc, Lê Tô Tô chột dạ mở miệng.
Lê Tô Tô: [ Tổ......]
Vừa mới nói một chữ, liền thấy lông mày lão thái thái dựng thẳng lên.
Tổ mẫu: (Tức giận) [ Con làm sao vậy! ]
Lê Tô Tô lập tức cứng đờ, nhìn Xuân Đào cầu cứu.
Tổ Mẫu: [ Con nhìn Xuân Đào làm gì! Lại đây! Lát nữa phạt cả Xuân Đào! ]
Lê Tô Tô hoảng hốt, nơm nớp lo sợ đi qua.
Lê Tô Tô: [ Con......]
Không ngờ lão thái thái một phen kéo tay nàng, tức giận không thôi.
Tổ mẫu: [ Ta thấy con là muốn làm ta tức chết! Trời lạnh như vậy, ngay cả một bộ quần áo có thể chắn gió cũng chịu không mặc, ở ngoài chạy tới chạy lui, các ngươi nhìn xem, xem nó mặc những thứ gì đây ]
Lê Tô Tô ngây ngẩn cả người.
Lão thái thái vừa nói, vừa bực bội vân vê quần áo trên người Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô: [ (nhỏ giọng) Tổ mẫu, con không lạnh. ]
Tổ mẫu: [ Con còn nhỏ như vậy, có biết cái gì là lạnh hay không? Chẳng lẽ so với tổ mẫu, con còn biết lạnh hơn ta à?
(Dắt tay) Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo này, đáng thương cho Nải nải nhà ta, chỉ có người nhà mới yêu thương con thôi. ]
Lê Tô Tô nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn im lặng.
Lão phu nhân duỗi người, cởi áo lông cáo của mình ra, không nói lời nào quấn chặt Lê Tô Tô.
Tổ mẫu: [ Lúc này mới giống tiểu thư nhà ta, Xuân Đào, đi nhà kho lấy thêm mấy tấm da, may thêm mấy bộ quần áo mùa đông cho tiểu thư nhà ngươi.]
Xuân Đào: [ Dạ dạ.]
Đại ca đang chán muốn chết, nghe vậy ngẩng đầu.
Diệp Trạch Vũ: [ Tổ mẫu, con cũng muốn một chiếc áo lông cáo trắng, hôm qua đội gió lớn ra ngoài săn thú, tay sắp đông lạnh rồi. ]
Tổ mẫui liếc nhìn hắn.
Tổ mẫu: [ Tiểu tử bằng tuổi con, hỏa khí đang cường tráng, muốn áo lông cáo trắng làm gì? Muốn thì đi tìm cha con! ]
Diệp Trạch Vũ: [ Cha! Con muốn lông cáo trắng, cha, con muốn lông cáo trắng! ]
Diệp Khiếu: [ Con muốn ăn rắm nè. ]
Diệp Trạch Vũ ỉu xìu.
Diệp Khiếu: [ Diệp Trạch Vũ, con thật đúng là không biết xấu hổ, thân là trưởng tử Diệp gia, không chịu cố gắng tập võ luyện tiễn, giống như nhị đệ con phòng thủ biên cương vệ quốc kiến công lập nghiệp, còn dám cùng đám heo bằng chó hữu kia đi săn?
Cứ tiếp tục như vậy, Thịnh Đô còn có cô gái đứng đắn nào chịu gả cho con chứ? ]
Lê Tô Tô nhìn qua, thấy là một nam tử trung niên mặt chữ Hán da ngăm đen, thân hình cao lớn, thoạt nhìn thập phần uy nghiêm đáng sợ.
Diệp Khiếu: (mặt hổ) [ Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi. ]
Tổ mẫu: [ Đi, ngồi xuống bên cạnh cha con đi.]
Lê Tô Tô lo lắng đề phòng, cọ cọ vào chỗ ngồi bên cạnh Diệp Khiếu.
Lê Tô Tô: (nhỏ giọng) [ Cha..... ].
Khuôn mặt đen như sắt của Diệp Khiếu lập tức nở nụ cười, bắt đầu gắp thức ăn vào bát Lê Tô Tô.
Diệp Khiếu: [ Bé con, mau nếm thử cái này. Phụ thân biết con mấy ngày nay tâm tình không tốt, đặc biệt phân phó phòng bếp làm món ăn con thích ăn, còn lại những thứ này, là một phần tâm ý của các di nương. ]
Ngay khi Diệp Khiếu vừa nói xong, bên cạnh bàn còn lại mấy nữ nhân trang điểm xinh đẹp, ăn mặc sắc xảo nhao nhao bận rộn, mồm năm miệng mười gắp thức ăn cho Lê Tô Tô, lại hỏi han ân cần, khiến cho Lê Tô Tô luống cuống tay chân, ứng phó không kịp.
Lê Tô Tô bưng bát cơm đầy trong tay, nhìn lão thái thái, lại nhìn Diệp Khiếu, cảm giác bị tình thân nhân gian này làm cho tan chảy, Lê Tô Tô chưa bao giờ được trải qua cảm giác này.
Nàng cúi đầu bắt đầu ăn cơm, cảm xúc khó hiểu dâng trào trong lòng.
Lê Tô Tô (O.S): “ Cha ơi, cha yên tâm. Họ đối với con rất tốt, cũng như cha vậy. "
Tổ mẫu: [ Bé con, làm sao vậy? ]
Lê Tô Tô ngẩn ra, cười lắc đầu, lập tức cúi đầu xuống.
Tổ mẫu: (đối với Diệp Khiếu) [ Ai da, hôm qua nghe đại phu phủ An Định Hầu nhắc tới, nói là chuyện bé con đẩy Băng Thường rơi xuống nước truyền ra trong kinh, các nơi đều đang bàn tán. ]
Diệp Khiếu: [ Nghị luận thì nghị luận, còn sợ bọn họ nghị luận không được.]
Tổ mẫu: [ Hiện giờ trong kinh đều đồn Nải nải hồ nháo, dù sao đối với thanh danh của nó không tốt.]
Diệp Khiếu: [ Hồ nháo thì hồ nháo, dù sao cũng đã gả cho người khác. ]
Diệp Trạch Vũ: [ Cha, năm ngoái lúc nhị muội chưa gả, cha đã nói "Nháo thì nháo, sau này gả cho người khác muốn nháo cũng không nháo được", sao có gả hay không gả, thì luôn luôn là nhị muội có lý. vậy ]
(Tại đúng trúng thằng chồng nó hiền với nó chiều thoai đại ca haha)
Diệp Khiếu: [ Câm miệng ăn cơm của con đi. ]
Diệp Trạch Vũ cười hì hì, nháy mắt ra hiệu với Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô xấu hổ bưng bát lên.
Lê Tô Tô (O. S): " Giờ thì xem như biết Diệp Tịch Vụ tại sao lại lớn lên như vậy rồi."
Lê Tô Tô suy nghĩ một chút.
Lê Tô Tô: [ Tổ mẫu, phụ thân, con mấy ngày nay đã suy nghĩ kĩ, đẩy tỷ tỷ rơi xuống nước là con không đúng, nghe nói tỷ tỷ bị kinh hãi lại bị lạnh, con hôm nay muốn hướng nàng bồi tội…]
Diệp Khiếu sửng sốt, quả thực muốn vui đến rưng rưng.
Diệp Khiếu: [ Mẫu thân, người xem bé con của chúng ta, thật sự trưởng thành, hiểu chuyện rồi ]
Tổ mẫu: [ Đúng vậy, bé con của chúng ta ánh mắt tốt như vậy, lại có trách nhiệm, không hổ là con cháu Diệp gia chúng ta. Bất quá bồi tội thì không cần, chẳng may Băng Thường bệnh còn chưa hết, lại nhiễm bệnh cũng khá nặng. ]
Lê Tô Tô: [ Tổ mẫu, không sao! Thân thể con rất khỏe mạnh … ]
Tổ mẫu nghiêm mặt, đang muốn giáo huấn nàng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ dịu dàng hòa hoãn.
Diệp Băng Thường: [ Tổ mẫu nói đúng, nếu Nhị muội muội nhất định phải đến bồi tội, ngược lại xem nhẹ tình cảm tỷ muội chúng ta. ]
Lê Tô Tô đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Diệp Băng Thường thướt tha đi vào, mỉm cười với Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô lập tức đỏ mặt, đứng lên tay cũng không biết để ở đâu.
Lê Tô Tô: [ Đại tỷ…]
Diệp Băng Thường: [ Nhị muội, muội mau ngồi xuống. Đều tại ta, mấy ngày nay mang theo bệnh, không dám đến gặp tổ mẫu, phụ thân vấn an, hôm nay đi tặng cháo trở về, tắm rửa sạch sẽ, kết quả lại tới chậm, quấy nhiễu mọi người ăn cơm, thật sự là nên phạt. ]
Tổ mẫu: [ Băng Thường là một đứa trẻ hiểu chuyện, bé con có nghe thấy không, tỷ tỷ con đã nói không cần bồi tội. Băng Thường, đi thôi, ngồi xuống chỗ Trạch Vũ. ]
Diệp Băng Thường đi qua bên cạnh Lê Tô Tô, Lê Tô Tô ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Lê Tô Tô (O. S): “ Thơm quá. Chả trách đại sư huynh... Tiêu Lẫm và Đạm Đài Tẫn đều thích nàng, một mỹ nhân như vậy, tính tình ôn nhu, ánh nhìn cũng tốt, ai lại không thích chứ.”
Diệp Băng Thường ôn nhu yếu ớt ngồi xuống, Diệp Trạch Vũ bưng bát lên muốn cách xa ra cả thước.
Diệp Trạch Vũ: [ Băng Thường, phong hàn của em rốt cuộc có tốt hay không, đừng lây bệnh cho ta. Quên đi quên đi, ta ăn no rồi, đi trước a. Đi trước đây ]
Diệp Trạch Vũ bỏ lại bát cơm lộn xộn mà chạy, nụ cười ôn nhu trên mặt Diệp Băng Thường vẫn như cũ.
Lê Tô Tô ăn hai miếng cơm, nhìn quanh một tí, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn Nhân đâu, sao không tới ăn cơm? ]
Phòng ăn thoáng cái an tĩnh, lão thái thái cùng Diệp Khiếu nghi hoặc trao đổi một ánh mắt, các di nương cũng hai mặt nhìn nhau.
Lê Tô Tô nhìn Xuân Đào, Xuân Đào liều mạng xua tay với cô.
Lê Tô Tô xấu hổ ngậm miệng, hiểu là mình hỏi sai rồi.