______________________
Cảnh 2 – 1
Thịnh Đô - Diệp Phủ -Ban Ngày - Hành Lang
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Xuân Đào.
Trời đã chạng vạng, hoàng hôn đẫm màu máu bao phủ nửa bầu trời, phản chiếu bóng đen cô tịch của Đàm Đài Tẫn, khảm sâu vào trong mặt hồ.
Lê Tô Tô không tự chủ lùi lại một bước.
Xuân Đào: [ Tiểu thư, sao người lại rùng mình? Ban ngày mà vẫn lạnh cóng sao? ]
Tô Tô (O.S): “Lê Tô Tô, nếu đã sợ nhìn thấy hắn ta, thì sau này làm sao có thể giết được hắn“
Tô Tô nghiến răng, lấy hết can đảm nhìn về Đạm Đài Tẫn, lấy đà từng bước đi về phía hắn.
______________________
Cảnh 2 - 2
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Ban Ngày - Hồ Băng
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Xuân Đào.
Trời tuyết lác đác, Lê Tô Tô đứng trước mặt Đạm Đài Tẫn, từ trên cao nhìn xuống, phát hiện Ma Thần trước mắt vô cùng gầy yếu.
Tô Tô (O.S) “Đây thực sự là người sao? Nếu không phải tên hắn là Đạm Đài Tẫn, có đánh chết ta cũng sẽ không tin đây là Ma Thần “
( O.S là tiếng lòng của nhân vật)
Lê Tô Tô: [ Ngươi, ngươi ngẩng đầu lên. ]
Đạm Đài Tẫn ngước đầu lên nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh và vô tội, giống như một con chó nhỏ bị xích, chờ đợi tiếp nhận bất kỳ tai hoạ nào giáng xuống hắn trong vô vọng.
Lê Tô Tô ngây ngẩn cả người một lúc, nhìn Đạm Đài Tẫn như vậy, lời nàng muốn nói toàn bộ đều nghẹn lại ở cổ họng.
(Cô Gia đáng thương của tui chấp niệm với cô gia nhất cũng ấn tượng với vô gia nhất)
Lê Tô Tô: [ Ngươi … ngươi… ngươi. ]
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư có gì muốn nói? ]
Tô Tô (O.S): “ Trời ơi tại sao lại như thế này, cảm giác ta có thể giết hắn luôn được nếu như ta muốn “
Lê Tô Tô nắm chặt nắm tay, kiềm chế hận ý đang tràn ngập.
Tô Tô (O.S): “ Không được, cha đã nói trước tiên phải rút được Tà Cốt ra, mới có thể giết chết hắn. Nhưng Tà Cốt bây giờ đang nằm ở đâu? “
Nàng cẩn thận ngồi xổm xuống, ở khoảng cách gần, mặt đối mặt quan sát hắn, kiểm tra xem trên người hắn có điểm nào giống Tà Cốt không.
Đạm Đài Tẫn dịu dàng cụp mắt xuống, sắc mặt tái nhợt vì lạnh cóng, chân mày và lông mi đã phủ một tầng sương mỏng.
Lê Tô Tô càng nhìn càng sinh nghi.
Tô Tô (O.S): “ Có phải nhầm lẫn chỗ nào không? Ma Thần tại sao lại như vậy? Chó canh cổng Hành Dương Tông còn hung dữ hơn hắn, có phải lại giống như Tiêu Lẫm và Đại Sư Huynh trùng hợp mà giống nhau.”
Xuân Đào: [ Tiểu thư, lạnh quá chúng ta về phòng đi.]
Tô Tô phớt lờ cô ấy.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn ngươi, ngươi đưa tay ra.]
Đàm Đài Tẫn nghi ngờ chớp mắt, không biết lần này hồ lô của Tô Tô lại bán thuốc gì.
(Ý là con nhỏ Diệp Tịch Vụ "real" này nó tính làm gì mình nữa đây, bắt quỳ băng rồi còn kêu Xòe tay ra tính quýnh nữa hay gì)
Xuân Đào bực bội chống nạnh.
Xuân Đào: [ Cô Gia, tiểu thư kêu ngài chìa tay ra, ngài không nghe thấy sao? ]
Tô Tô nhìn Xuân Đào với vẻ ngưỡng mộ.
Đạm Đài Tẫn bất lực, chìa bàn tay ra, sẵn sàng tâm lý bị trừng phạt.
Lê Tô Tô: [ Không đúng, ngươi lại gần ta hơn nữa! ]
Tô Tô nắm lấy tay hắn đặt lên cổ mình, bị bàn tay lạnh buốt của hắn làm cho giật nẩy mình.
Tô Tô (O.S): “băng thực sự tốt quá.”
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, ngươi bóp cổ ta đi.]
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, muốn rút tay lại bị Lê Tô Tô giữ chặt.
Lê Tô Tô: [ Đừng nhúc nhích, ngươi làm vẻ mặt hung dữ một chút xem sao.]
Đạm Đài Tẫn:[ Nhị tiểu thử muốn phạt thì phạt, cần gì phải trêu chọc ta.]
Tô Tô nghẹn họng, nàng không biết phải giải thích thế nào, đành phải làm ra dáng vẻ không nói đạo lý bất chấp.
Lê Tô Tô: [ Bảo ngươi làm thì làm đi, nhanh! Trừng mắt nhìn ta một cái.]
Đạm Đài Tẫn nhìn về phía nàng, có vẻ không thể làm được gì.
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư, cô rốt cuộc muốn..]
Lê Tô Tô: [ Suỵt! ]
Hai tay Lê Tô Tô nâng mặt hắn, tay điều chỉnh góc độ và biểu cảm của hắn.
Khuôn mặt lạnh băng không chút huyết sắc của Ma Thần gần trong gang tấc, Lê Tô Tô liều mạng vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của Đạm Đài Tẫn.
Người trước mắt cùng Ma Thần trong kí ức hòa vào nhau dần dần trùng hợp.
Trán Lê Tô Tô toát ra mồ hôi lạnh.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, ta muốn ngươi nghĩ trong lòng, ngươi muốn giết người..]
Đạm Đài Tẫn hoài nghi mà cảnh giác nhìn Lê Tô Tô, ánh mắt dần lạnh.
Lê Tô Tô: [ Ngươi muốn giết ta.]
Trong nháy mắt, sát khí từ đáy mắt Đạm Đài Tẫn dần lộ ra.
Ngay lúc ấy, cảm giác hít thở không thông một lần nữa chiếm lấy Lê Tô Tô, nàng đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, chật vật vài bước gắng gượng đứng lên, rồi vấp té ngã trên mặt băng.
Nàng (O.S): “ Chính là hắn “.
Xuân Đào: [ Ai gia tiểu thư! ]
Xuân Đào vội vàng nâng nàng dậy, khi Lê Tô Tô nhìn lại lần nữa, Đạm Đài Tẫn đã khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh ngoan ngoãn, Lê Tô Tô cũng không dám đối mặt với hắn nữa, nàng hoảng hốt bò dậy, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh về phía hành lang.