Edit: Thảo Anh
Nửa trận cuối cùng Chung Linh cũng không ra sân. Trương Minh Oản đánh trong chốc lát rồi vào nghỉ ngơi, ngồi xuống bên cạnh Chung Linh.
Hai người cùng nhau nhìn ba người trong sân chơi 1 đấu 2.
Đến lượt Trì Thanh Chước và Trâu Quân cố ý hành Lâm Viễn. Khiến cậu ta cũng phải chạy hết từ bên trái lại sang phải, mà Trì Thanh Chước cùng Trâu Quân lại nhàn nhã đứng cười.
Khi Trì Thanh Chước cười rộ lên là đẹp mê người, khóe miệng cong lên. Áo thể thao màu trắng che đi thân thể tràn ngập sức sống, cơ bắp nơi cánh tay phát lực sôi sục, tổng thể toát lên tinh thần phấn chấn sang sảng của thiếu niên.
Trương Minh Oản vừa xem vừa cảm thán, quay đầu nói với Chung Linh: “Lúc cười lên cũng không tệ nhỉ?”
Chung Linh biết chị ấy muốn nói gì, rũ mắt không nhìn nữa, chỉ đáp lời một cách qua loa.
Trương Minh Oản chậm rãi mở miệng: “Thằng bé này tuy thông minh nhưng đến chết cũng không biết cách thể hiện cảm xúc hay tình cảm.”
Chung Linh không ngờ chị ấy sẽ nói đến chuyện này, tạm dừng hai giây mới trả lời: “Vâng…cậu ấy rất giỏi ạ.”
Trương Minh Oản nghe vậy thì phản bác: “Không hẳn là vậy đâu.”
Nói xong chị ấy lại nhớ về lúc trước: “Thật ra ba mẹ em ấy đều có tiếng là lạnh nhạt, từ nhỏ đã đề ra yêu cầu rất cao cho em ấy. Hồi nhỏ, mỗi lần tụi chị đến tìm Trì Thanh Chước để chơi, đều phải chắc chắn rằng ba mẹ em ấy không có nhà thì mới dám đến. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy ba hoặc mẹ em ấy thôi, bầu không khí trong nhà sẽ ngột ngạt tới mức không thở nổi.”
“Có một lần chị với em trai họ đi tìm Trì Thanh Chước, em ấy đang ở trong phòng, mới vừa bước vào đã nhìn thấy một đống bài tập luyện thi Olympic Toán. Ở trong trí nhớ của chị, thời gian biểu của em ấy luôn được xếp kín lịch.”
“Nhìn thấy tụi chị mà Trì Thanh Chước cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ đi đến cạnh cửa sổ rồi mở ra, dựa vào thành cửa thở một hơi, mắt đăm đăm nhìn về phương xa. Sau một lúc mới quay lại cười hỏi tụi chị rằng mọi người rảnh rỗi thế à?”
“Chị cảm thấy trong đầu của Trì Thanh Chước ghi lại rất nhiều việc phải làm, nếu đổi lại là chị, chắc đầu chị đã nổ tung rồi.” Trương Minh Oản nói xong thì bật cười.
Chung Linh nghĩ đến hình ảnh đó, không biết vì sao, nhìn thấy chị ấy cười cô lại cảm thấy đau lòng, cô không thể tưởng tượng nổi nếu phải sống trong một gia đình có cả ba lẫn mẹ đều hà khắc như vậy, rốt cuộc vào tuổi thơ khát khao tình yêu và quan tâm, anh đã vượt qua nó như thế nào?
Trương Minh Oản vẫn nhìn vào trong sân, nói tiếp: “Có một gia đình như vậy khiến em ấy không thể trở thành một người có thể thản nhiên bộc bạch nỗi lòng cho người khác nghe. Đối với em ấy mà nói, nhẹ nhàng thấu hiểu là không tồn tại. Trong lòng em ấy luôn luôn có sẵn quyết định, chỉ cần đảm bảo có thể đạt được mục tiêu là được.”
Chung Linh nhớ lại những lúc hai người ở chung, hình như đúng là như chị ấy nói, trong lòng không khỏi rối rắm.
Thật sự cô chẳng biết phải trả lời thế nào mới ổn, Trương Minh Oản nhìn dáng vẻ câu nệ của cô, cảm thấy Trì Thanh Chước thích cô cũng là chuyện dễ hiểu.
Trương Minh Oản lại nói tiếp: “Thật ra em ấy là người rất tốt, khi quyết định việc lớn sẽ không qua loa. Chỉ là có tính chiếm hữu cao, phương thức cũng không được nhẹ nhàng.”
Nói xong mới hỏi đến chuyện mình muốn hỏi nhất: “Có phải em ấy đã làm mấy chuyện mà em không thích lắm hả?”
Đương nhiên Chung Linh không dám ăn ngay nói thật: “…Dạ không ạ.”
Trương Minh Oản cười cười nhìn cô: “Em không cần bao che cho nó đâu, chị biết hết đấy. Nhưng dù vậy chị cũng mong em thông cảm cho tật xấu của nó. Có lẽ nó không hoàn mỹ, nhưng nó thật sự rất quan tâm em.”
Những lời này như chọc đến suy nghĩ nào đó ở sâu trong lòng Chung Linh, cô không tự giác hỏi lại: “Sao chị lại chắc chắn như vậy?”
Trương Minh Oản như nghe được chuyện không thể tin nổi, giải thích: “Đối với người hay chuyện mà nó không hứng thú thì nó chẳng buồn liếc mắt nhìn một cái đâu. Xem nó tiêu phí thời gian ở chỗ nào là biết nó để ý chuyện gì, người nào liền.”
“Lúc trước nó bày nhiều trò như vậy, chẳng qua là muốn trong mắt em chỉ có nó mà thôi.”
“Nhưng làm thế nào nó cũng không chịu mở miệng thừa nhận.”
Chung Linh bị mấy lời nói này làm cho rối bời: “Sao chị lại nói với em những chuyện này….”
Trương Minh Oản thản nhiên đáp: “Tại chị sốt ruột thay em chị ấy mà.”
Mặt Chung Linh đỏ lên, cuối cùng chỉ nói: “Cảm ơn chị ạ.”
Chờ đến khi Trì Thanh Chước chơi xong quay lại, hỏi Chung Linh: “Hai người vừa nói gì vậy?”
Chung Linh đáp: “Nói linh tinh thôi.”
Trì Thanh Chước ừ một tiếng, không quá để ý cũng chẳng hỏi thêm.
Chung Linh khẽ thở phào, cũng may anh không hỏi, nếu không cô sẽ ấp úng chẳng biết phải trả lời thế nào.