Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 74




 Edit: Thảo Anh

Chung Linh rất bối rối.

Từ sau lần hai người thẳng thắn với nhau xong, ngay cả thời gian diễn kịch hay lừa cô, Trì Thanh Chước cũng chẳng thèm làm nữa. Mục đích của anh rất trực tiếp, cũng không cho phép Chung Linh từ chối, vẫn giống như trước đây, duy trì mối quan hệ vô cùng thân mật.

Đến khi Hồ Nguyệt lại một lần nữa nhìn thấy Trì Thanh Chước ở cửa phòng học, đôi mắt đảo về phía Chung Linh, trong ánh mắt không giấu được sự nghi ngờ, giống như muốn hỏi đang có chuyện gì.

Lần trước Hồ Nguyệt bắt gặp Trì Thanh Chước đến lán xe tìm cô, cô nàng đã ngầm hỏi qua nhưng Chung Linh chỉ trả lời qua loa, về sau Hồ Nguyệt thấy hai người không có liên hệ gì nữa thì mới thôi thắc mắc.

Hồ Nguyệt mở to mắt kinh ngạc, biết tính cách của Chung Linh nên cũng không ép hỏi cô, nhưng thật ra lại nói bóng nói gió hỏi quan hệ giữa cô và Trần Mạc là như thế nào.

Tình cảm của Chung Linh đối với Trần Mạc vừa phức tạp lại vi diệu, nghĩ đến chuyện có liên quan đến Trì Thanh Chước thì đầu óc càng thêm rối bời. Chung Linh không muốn có quan hệ với bất kỳ ai trong hai người đó, cô chỉ muốn được giống như trước đây.

Chỉ cần nghĩ đến Trì Thanh Chước, mẹ, Trần Mạc cùng với những mối quan hệ phức tạp rối rắm đó là lại khiến Chung Linh thêm đau đầu.

Cô một lòng nghĩ đến việc kết thúc mối quan hệ này.

Nhưng những chuyện sau đó hoàn toàn không nằm trong dự kiến của cô, bắt đầu hay kết thúc chưa bao giờ là cô quyết định.

Ngày đó khi Chung Linh tỉnh dậy ở trên giường của Trì Thanh Chước, đầu gối lên chiếc gối mềm mại, nhìn trần nhà trắng tinh, đột nhiên sinh ra cảm xúc tự sa ngã.

Rõ ràng nói muốn rời đi nhưng tâm trạng phập phồng của cô lại dễ dàng bị anh điều khiển, mặc kệ là thích hay phẫn nộ, anh chỉ khẽ ngoắc ngón tay là có thể quyết định được.



Rõ ràng…cô không nên có những cảm xúc ấy.

Cảm xúc sẽ không xảy ra biến hóa lớn nếu người đó không phải người mà ta quan tâm hay để ý. Nếu đổi lại là người khác hoặc Trần Mạc, cô sẽ tức giận như lúc đó sao?

Đáp án nhảy ra trong đầu, như lớn tiếng chỉ vào mặt Chung Linh rồi nói: Không bao giờ.

Nhưng tại sao là Trì Thanh Chước, phản ứng của cô lại lớn như vậy?

Con người ai cũng có lòng tham riêng.

Cho dù từ lúc bắt đầu đã tự cảnh cáo bản thân không được chơi trò chơi nguy hiểm như vậy, càng không nên gần gũi với ác ma như Trì Thanh Chước, nhưng cuối cùng cô vẫn chẳng làm được.

Cô muốn càng nhiều, nhưng lại không dám muốn.

Chung Linh rất hâm mộ người như Trì Thanh Chước, anh muốn gì được đó, mặc kệ mọi người xung quanh thế nào, nắm được trong tay mới là quan trọng nhất.

Khác hẳn với cô.

Khi còn nhỏ Chung Linh thích một cái váy rất đẹp nhưng lại quá đắt, cô sẽ suy xét rất nhiều khía cạnh, sau đó ngoan ngoãn săn sóc nói với Chung Vân Tuệ rằng mình không cần, cũng không thích cái váy đó lắm.

Cô cho rằng bản thân thật sự có thể không cần.

Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ đó là một chiếc váy vải sa mỏng màu vàng chanh bồng bềnh xinh đẹp, cô thực sự rất thích.



Cho dù đã trôi qua nhiều năm nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ.

Nhưng đến khi gặp được Trì Thanh Chước, hết thảy đều thay đổi.

Trì Thanh Chước cường thế bức ép cô, một lần lại một lần làm cô nhìn kỹ chiếc váy mình yêu thích, làm cô không cần băn khoăn rằng có nên hay không, dạy cô cách nghe theo nội tâm xem bản thân thích hay không thích.

Cô đã nghe được đáp án.

Nhưng cô vẫn quyết định lùi bước.

Bởi vì cô chính là người chỉ biết lo trước lo sau, cô vĩnh viễn không học được cách khóc lóc để đòi mua được thứ mình thích, hay thích một thứ gì đó thì không cần để ý đến ánh mắt của người ngoài mà cứ thế chiếm lấy nó.

Trì Thanh Chước nhìn thấu, cũng sẽ không buông tay.

Cho dù cô ngốc đến nỗi chỉ biết ôm tâm sự nặng nề vào người, anh cũng không buông tay.

Anh đứng trước cửa phòng học của Chung Linh, ánh mặt trời sau 12 giờ từ cửa sổ chiếu vào những ngón tay đang cầm bút của cô. Chung Linh ngẩng đầu, nhìn thấy môi Trì Thanh Chước đang khép mở.

Cô nghe hiểu anh nói gì.

Trì Thanh Chước nói: “Ra đây.”