Edit: Mey
Beta: Nhyeee
Giữa trưa ngày hôm sau, Chung Linh cầm chìa khóa mở cửa nhà Trì Thanh Chước, hết thảy vẫn rất quen thuộc, không có thay đổi quá lớn. Trì Thanh Chước cũng theo như lời anh nói, không ở chỗ này.
Chung Linh đổi giày rồi lướt qua cửa hiên, đi đến phòng khách, đang tới gần ban công thì dễ dàng nhìn thấy một chuồng nhốt thú cưng cao ước chừng đến đùi.
Chung Linh đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn đến cái chuồng thú tuy nhỏ nhưng lại được trang bị rất đầy đủ. Đế lồng đặt mấy tấm đệm mềm kẻ ca-rô đan xen họa tiết hoa màu trắng, xung quanh để bát đựng đồ ăn, còn có giá đựng cỏ, trên giá chất đầy cỏ khô, ngoài cùng bên tay phải là một con thỏ toàn thân màu cam, có kích thước chừng lòng bàn tay.
Chung Linh không mở cửa chuồng ra, ngồi xổm bên cạnh. Dường như con thỏ phát hiện có người tới, chạy một vòng trong lồng rồi dừng lại ở góc trong cùng, chóp mũi tròn ướt át có chút ngốc nhẹ nhàng ngửi ngửi, dáng vẻ phòng bị, mười phần đáng yêu.
Trái tim Chung Linh hoàn toàn tan chảy, đặt chìa khóa xuống sàn nhà, mở cửa chuồng, muốn đi ôm nó, kết quả mới vừa đụng tới nó đã nhanh chóng tránh thoát.
Chung Linh không còn cách nào đành phải ôm nó lên bằng cả hai tay, làm nó bốn phía không có đường lui, lúc này mới bế con thỏ lên đặt ở trên đùi.
Cả người con thỏ nho nhỏ, thậm chí Chung Linh còn thấy nó chỉ to hơn bàn tay mình một chút, lông vừa mềm vừa mượt, sờ tay thấy rất thích, Chung Linh nhịn không được vuốt ve nhiều lần.
Trước kia cô từng đọc sách phổ cập khoa học, loại thỏ này hẳn là thỏ lùn, sau khi thành niên kích cỡ cũng rất nhỏ.
Siêu đáng yêu, siêu thích.
Chung Linh nhịn không được áp mặt cọ cọ đầu nó, rất mềm.
“Đói bụng sao? Chị cho em ăn một chút gì đó nha.” Sau khi ôm ấp con thỏ xong, Chung Linh thả nó vào chuồng sắt, rút một ít cỏ khô gì đó từ giá cỏ ra, cầm trên tay đưa tới trước miệng con thỏ.
Con thỏ cam lập tức mấp máy môi, cắn lấy cỏ khô cắn, đôi mắt mở to, nhấm nuốt đồ ăn.
Chung Linh ngồi xổm bên cạnh xem, nhịn không được lộ ra ý cười, thấy nó rất nhanh đã ăn gần hết, lại vội vàng lấy thêm cỏ khô tiếp tục cho nó ăn.
Chung Linh nhớ tới Trì Thanh Chước, cho nên, thứ này ngay từ đầu anh mua về để cho cô nuôi sao?
Lần trước lúc tản bộ ở bên hồ, Chung Linh có nói bản thân cô thích, muốn nuôi, nhưng Chung Vân Tuệ không cho phép.
Lại nghĩ đến lời nói của Trì Thanh Chước tối hôm qua, “Đột nhiên không muốn nuôi nữa”, Chung Linh không biết vì sao lại có chút khổ sở. Khổ sở tựa như anh chuẩn bị cái này cho cô, nhưng bởi vì những lời nói của cô mà giờ đây anh cũng không muốn nó nữa.
Nước mắt trong mắt dường như sắp trào ra, Chung Linh vội vàng đứng dậy, ép bản thân quên đi chuyện này.
Chung Linh nhìn con thỏ, cô còn không biết nuôi như thế nào, nhìn đến bên cạnh có đặt một cái túi to giống như đồ ăn đóng gói cho thỏ, cô lại gần nhìn, túi đã bị mở ra từ trước.
Chung Linh không biết cho ăn bao nhiêu, hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể cầm di động lướt tìm các biện pháp trên mạng, vừa tìm vừa học, đổ một nắm nhỏ cho nó, cho thêm chút nước vào bình bước bên cạnh, bỏ các loại cỏ khô khác nhau vào, sau mới mới ngừng lại.
Nhìn bốn phía quanh chuồng thỏ, kỳ thật những thứ cần chuẩn bị đều được chuẩn bị chu đáo, thậm chí đám cỏ khô còn có cả cỏ timothy và cỏ linh lăng.
Sau khi Chung Linh xem nó ăn gần hết, lại bế nó lên, đi đến bên sô pha, không ngừng vuốt bộ lông mượt mà của nó, cúi đầu dụi vào nó, yêu thích không nói nên lời.
Lúc này Trì Thanh Chước đang ở trong nhà, nhìn màn hình giám sát truyền qua điện thoại mình, thấy bộ dáng yêu thích không buông tay của Chung Linh, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Dì nấu cơm trong nhà không dễ dàng gì nay mới thấy Trì Thanh Chước giữa trưa trở về, cười hỏi anh, “Về sau giữa trưa con cũng về ăn cơm sao?”
Trì Thanh Chước không ngẩng đầu, chỉ ừm một tiếng, “Dạo gần đây tôi đều về, sau này thì nói sau.”
–
Dạo này Chung Linh không gặp Trì Thanh Chước, cũng rất lâu rồi không có liên hệ với anh, mà anh cũng y như lời anh từng nói, không xuất hiện trong nhà.
Chung Linh cảm thấy tình cảm trong lòng mình rất phức tạp, nếu cắt đứt quan hệ, mỗi ngày không có bất kỳ liên lạc gì với nhau, hoặc là không có nơi nào làm cô nhớ đến Trì Thanh Chước, vậy khả năng cô sẽ rất nhanh đem chuyện này áp xuống như thể chưa từng xảy ra.
Nhưng mỗi ngày cô đều phải đến nhà anh cho thỏ con ăn, cho dù anh không ở nhà, Chung Linh một khi bước chân vào ngôi nhà kia thì rất khó để không nghĩ tới những lần hai người ở chung với nhau.
Hồi ức cuộn trào trong lồng ngực, nhưng không nhìn thấy anh, Chung Linh lại cảm thấy trống rỗng và chua xót trong lòng.
Hơn nữa, anh thật sự không định để ý con thỏ này, từ ngày bảo Chung Linh tới kia, anh giống như chẳng bao giờ đặt chân đến đây.
Chung Linh có chút ảo não mà nghĩ, nếu cô không tới cho ăn, vậy có phải sẽ không ai chăm sóc cho nó? Thậm chí nếu mấy ngày đều không được cho ăn cái gì, cuối cùng con thỏ sống sờ sờ sẽ bị đói chết.
Chung Linh càng nghĩ càng cảm thấy tội nghiệp, càng chịu khó đến hơn nữa.