Trì Thanh Chước ôm cô đi vào nhà vệ sinh, sau khi đặt cô ngồi lên máy giặt, anh kiên nhẫn đứng ở một bên rửa tay, rửa xong dùng khăn giấy lau khô, sau đó lại một lần nữa ôm lấy Chung Linh đi về phòng ngủ.
Chung Linh được đặt lên giường, Trì Thanh Chước đứng ở bên mép giường, cởi sạch quần áo trên người chỉ chừa lại một chiếc áo thun rồi mới kéo lấy Chung Linh, mạnh mẽ lột quần của cô xuống.
Cô nhìn thứ đồ thô to đứng thẳng giữa hai chân anh, cứ việc lần trước cô đã từng tiếp xúc với nó, nhưng bây giờ cô vẫn bị nó dọa cho sợ chết khiếp.
Chung Linh vội vàng kéo chăn đắp lên người, che đi đôi chân dài trần trụi của mình.
Trì Thanh Chước lại xốc chăn lên, bắt lấy đùi cô rồi tách hai chân cô thành hình chữ M, khiến nơi riêng tư cứ thể lộ ra trước mắt anh.
Từ trên xuống dưới của Chung Linh đều rất đẹp, ngay cả nơi riêng tư nhất cũng không phải ngoại lệ, ban nãy được Trì Thanh Chước dùng môi lưỡi an ủi nên phía dưới đã trở nên ươn ướt.
Hai cánh hoa khép lại hơi rung động, từ miệng huyệt khép chặt kia chảy ra một chút mật dịch.
Chung Linh hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt như vậy của anh, cảm giác như nơi riêng tư đang bị anh dùng kính lúp soi, mặt lập tức đỏ lên, khua chân muốn khép lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Lời mệnh lệnh của anh khiến Chung Linh cảm thấy sợ hãi, mở rộng chân để lộ nơi mềm mại kia mà không dám cử động.
Trì Thanh Chước đỡ dươ/ng v/ật cọ vào nơi riêng tư của Chung Linh, nhìn quy đầu to tròn trượt từ dưới lên trên, tách hai cánh môi âm hộ nho nhỏ hồng hào ra rồi lại đâm thọc vào âm đế của cô.
Giống như đóa hoa kiều diễm bị chày sắt thô cứng nghiền nát.
Chung Linh chỉ cảm thấy khó chịu, không chỉ bởi vì cái nhìn chăm chú của anh mà còn là dư/ơng vậ/t cứng nóng đang kề sát với nơi riêng tư của mình.
“Trì Thanh Chước…Mình còn không muốn…Ư…” Chung Linh muốn từ chối, đột nhiên lại bị anh đỉnh một cái.
Trì Thanh Chước buông tay đang nắm chân cô ra, cả người phủ phục xuống, tìm lấy môi cô rồi ngậm lấy.
Môi lưỡi dây dưa, tay Trì Thanh Chước trượt dọc xuống theo bụng nhỏ, khi sờ đến nơi mềm mại kia, ngón tay giữa vươn ra, ấn vào huyệt khẩu nhỏ hẹp, thong thả cắm vào nửa đốt ngón tay.
Cảm giác thân thể bị xâm nhập rất rõ ràng, Chung Linh mở mắt ra, ngây thơ nhìn Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước hôn nhẹ lên má cô: “Anh sẽ nhẹ một chút.”
Chờ sau khi Chung Linh đã quen, Trì Thanh Chước lại chen thêm một ngón tay nữa, Chung Linh lập tức cảm giác được huyệt khẩu bắt đầu sưng lên.
Nhưng anh không cho cô cơ hội từ chối, vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô mà dây dưa, ngoại trừ tiếng cọ xát rất nhỏ ở bên dưới ra thì chính là thanh âm môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, dâm mĩ đến nỗi khiến ai nghe thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng.
Chỉ cần hôn môi thôi cũng đủ khiến Chung Linh động tình, hạ thân bị ngón tay anh cắm vào rút ra một cách có tiết tấu, không bao lâu đã làm cô thoải mái đến nỗi dâm thủy tràn ra lênh láng, khiến ngón tay của Trì Thanh Chước cũng ướt đẫm.
Trì Thanh Chước đứng dậy, quỳ gối bên cạnh người cô, tách hai chân cô đặt lên đùi mình, nâng mông cô lên, ngón tay lại lần nữa đi vào trong cơ thể cô, một tay khác ấn nhẹ vào viên âm đế yếu ớt kia.
Chung Linh không chịu nổi kích thích đến từ hai nơi như vậy, chẳng bao lâu đã kẹp chặt chân rồi run rẩy đạt cao trào, hoa hu/y/ệt phun ra một luồng dâm dịch. Cô nằm trên giường thở phì phò, dư vị khi cao trào khiến não cô trống rỗng.