Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 37: Chương 37






Vân Đoan ôm nó lên: "Mày nói, đi ra ngoài?""Chi!"Một người một khỉ đi ra khỏi Đạo Nghệ Quán, khỉ nhỏ dẫn đường ở phía trước đi cực nhanh, Vân Đoan đi theo phía sau cùng.



Chạy chạy chạy, lập tức lệnh hướng với con đường bậc thang đá lên núi, chạy vào núi rừng sâu thẳm.



Chạy đại khái khoảng hai tiếng đồng hồ, Vân Đoan đã vô cùng mệt mỏi, khỉ nhỏ thì kêu chi chi thúc giục cô.



Vân Đoan cắn răng, tiếp tục đi theo, hôm nay nói cái gì cũng phải tìm được đá kia.



Không biết đi qua bao lâu, trên cánh tay của Vân Đoan đều là dấu vết đỏ hồng do nhánh cây trong núi rừng quẹt trúng.



Đi đến một đầm nước, khỉ nhỏ dừng lại.



“Chi chi!"Núi đá bên cạnh đầm nước bị đào ra một cái động cạn, bên trong đặt một cái tượng thần cao khoảng hai mét, một con mắt của tượng thần đã bị bị móc đi mất, một con mắt khác! Lập tức cũng sẽ bị móc đi.




Khỉ nhỏ nhảy lên trên đầu của tượng thần, nằm bò xuống, ngón tay linh hoát, cắm vào trong hốc mắt của tượng thần.





Vân Đoan lẩm bẩm trong lòng, thật xin lỗi chư vị thần phật, xin đừng trách tội, con và khỉ nhỏ lấy mắt của ngài cũng là bất đắc dĩ.




"Chi Chi!"Đôi mắt bị móc ra, Vân Đoan ném đôi mắt đá xuống cho cô, cô vội vàng vươn tay tiếp nhận.



Khỉ nhỏ nhảy xuống từ trên đầu tượng thần, rơi vào trên bả vai của cô, một người một khi, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.



Lần này, Vân Đoan thấy được một màn kỳ lạ, cục đá này đặt vào trên tảng đá lớn màu đỏ trong không gian, một đạo ánh sáng từ phần đáy của tảng đá lớn không ngừng lan truyền ra ngoài.



Lúc vầng sáng đi qua thân thể của cô, trong nháy mắt cô cảm giác được thân thể mình tràn đầy sự sống, giống như cây khô gặp mưa xuân, cây già nảy mầm mới vậy.




Cô không dám tin, vỗ ngực một cái, cảm giác nặng nề của trái tim cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.



Nhất thời, Vân Đoan vô cùng đáng tiếc, sớm biết đá này có tác dụng như vậy, vậy hai lần trước không phải là lãng phí sao.



Khỉ nhỏ kích động nhảy nhót trên tảng đá, Vân Đoan yên lặng nhìn nó, bộ dạng này gần như bị điên rồi.



Vân Đoan giậm chân, hối hận đến đau lòng! Cứu mạng, bỏ lỡ mất hai lần cơ hội bồi bổ thân thể.



Cảm giác hai tầng phía trên mở ra, Vân Đoan chạy lên tầng.




Quả nhiên tầng bốn tầng năm đã được thắp sáng, tầng sáu đã có thể lấy đồ ra.



"Má ơi, lần này mình đã thoát nghèo giàu rồi!"Vân Đoan ôm khỉ nhỏ, không để ý sự phản đối của nó, hôn mạnh hai cái lên đầu nó.



Vì khen thưởng khỉ nhỏ, Vân Đoan dẫn khỉ nhỏ đến phòng dự trữ đồ của tầng năm, chỉ vào tủ lạnh đựng thịt: "Muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn.



"Nhắc đến thịt, khỉ nhỏ lập tức kích động, nhìn một vòng bên trong tủ lạnh, chọn thịt bò bít tết.



Vân Đoan cười nói: "Chao ôi, còn thật biết chọn nha.



" Vừa khéo đã rất lâu rồi cô không ăn thịt bò, dứt khoát chiên hai miếng thịt bò bít tết.



.