"Đã đến rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc rồi" trưởng lão tộc Kentti thở dài.
Cái tay sóc bé xíu sờ sờ, vân vê cái bụng phệ. Cổng trường năng lượng đang dần được mở ra, điều răn mà cụ tổ của Puolo truyền lại có lẽ đã đến. Chuyến đi dài sẽ sớm bắt đầu, cội nguồn cũng nên được thông rõ. Có điều Pyee là đứa cháu mà trưởng lão thương yêu nhất, là niềm tin và tự hào của cả tộc. Nhiệm vụ này, lão có chút dao động khi truyền lại cho Pyee. Tinh tượng của 12 tinh tú đen đang dần xếp thành hàng thẳng, năng lượng gốc cũng dần ngưng tụ tại cánh cổng thiên thời. Khi mà tiếng gọi của thần làm thức tỉnh hồn của gió, cũng là lúc cuộc hành trình sẽ bắt đầu. Vậy cũng tốt, Pyee cũng nên ra ngoài học hỏi rồi. Suy nghĩ hồi lâu, trưởng lão lại mân mê cái bụng béo phệ.
Lúc này, tại phía đông của Puolo, trong khu rừng mắt đỏ.
- "Đã bao lâu rồi nhỉ, sinh vật lạ này vẫn nằm bất động như vậy?".
Như thường lệ, Pyee vừa gãi chiếc đầu nhỏ, vừa lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kỳ lạ của tộc sóc vằn nâu. Nó lặng lẽ kiểm tra những vết thương trên người sinh vật lạ này. Hôm nay không còn chảy máu nữa, đúng là dọa chết sóc mà. Sau khi chắc rằng các vết thương tiến triển tốt, nó lắc mông quẩy chiếc đuôi cụt chạy đến hứng những giọt sương ban mai vào chiếc lọ bảo bối. Chiếc lọ này của nó rất lợi hại, bên trong là cả một nguồn thảo dược quý hiếm nhất ở vùng đất tinh khiết này. Sau một hồi, nó lại chạy lí lắc đến bên cạnh sinh vật lạ, nhẹ nhàng thấm những giọt nước thuốc lên đôi môi khô lạnh kia. Nó lẳng lặng ngắm nhìn sinh vật lạ một hồi lâu, lấy cái tay nhỏ xíu chọc vào đôi mắt chưa bao giờ mở. Vẫn vậy, yên lặng không động đậy.
Chuyện kể ra dài thì cũng thật là dài, mà ngắn thì cũng thật là ngắn. Pyee là là cháu đời thứ năm của gia tộc Kentti, gia tộc sóc vằn nâu lớn thứ hai trong chiều kích không gian Puluo. Gia tộc của nó còn được gọi là sóc nửa chân vì mỗi thành viên trong gia tộc đều có đôi lông mày rất ngắn á, chỉ có một nửa thôi. Nhưng đằng sau đó là cả một câu chuyện hào hùng. Trong trận chiến giữa các tộc cổ ở vùng đất thần, tổ tông của nó vì bảo vệ chân tôn của Đấng sáng tạo nên bị lửa phượng hoàng làm cháy vùng lông ở hai mắt. Không biết là con chim phượng hoàng đó dỗi hờn thế nào, đốt kiểu gì mà vết cháy xém lại trông giống như một đôi lông mày bị cắt cụt ngủn một nửa. Thế là cái tên nửa chân được gắn liền với gia tộc của nó. Dấu tích đó vĩnh viễn truyền cho những đời sau, như minh chứng cho lòng dũng cảm của gia tộc sóc nửa chân. Mà nó chính là người thừa kế của gia tộc, là kiêu hãnh của ông nội nó. Nó được lựa chọn là người canh gác cây đa tiên tri, là người hướng dẫn của tất cả các tộc sóc ở Puluo rộng lớn này. Mỗi ngày đối với nó đều rất thú vị, rất hứng khởi vì nó được học những điều mới lạ.
Cứ thế cho đến một ngày đẹp trời nọ, một ngày không thể đẹp hơn, ong bướm lượn quanh, chim ca khỉ hát, Pyee hí hửng đi đến lớp học dành cho người học việc. Vừa tung tăng nhảy nhót theo nhịp điệu yêu thích của mình, một cảnh tượng trước mắt làm cho nó khiếp sợ. Rất lạ, một sinh vật rất lạ, nó chưa từng thấy bao giờ, nó cá rằng cả cụ tổ của các cụ tổ của nó cũng chưa từng thấy sinh vật như thế này. Điều đáng sợ là không một ai biết làm sao sinh vật lạ này xuất hiện ở đây, trên thân thể thì có hàng ngàn vết thương nông sâu, dài ngắn khác nhau trông rất ghê sợ. Rồi cái thứ nước nhớp nháp chảy rỉ rả từ những vết cắt ấy nhuộm đỏ cả một vùng nước đầu nguồn, làm cho cả làng không ai tắm rửa gì được cả. Vừa làm sóc sợ, vừa làm sóc ngứa. Mất ba ngày, toàn bộ lực lượng bảy tộc sóc vằn nâu cùng nhau thương lượng và di dời sinh vật lạ này đến gốc cây sồi mắt đỏ vì nơi đây là điểm chết của năng lượng ở Puolo. Những sinh vật lạ khi được đặt ở đây sẽ chịu sự áp chế của mắt đỏ, sẽ không thể gây tổn hại đến con dân Puolo. Mà nhiệm vụ của tộc Pyee là canh giữ sinh vật lạ này, bảo vệ an toàn cho Puolo.
Đã nhiều tuần trăng trôi qua, nhưng sinh vật lạ này vẫn vậy, nằm im bất động. Tuy nhiên những vết thương đã bắt đầu đóng lại, không còn chảy máu nữa. Pyee vẫn tiếp tục cần mẫn làm công việc bảo mẫu của nó. Hôm nay, nó đã tìm được mật ong tươi mát nhất Puolo. Nội nói rằng mật ong quỷ Quiiy là loại mật ong hảo hạng nhất, đem lại năng lượng chữa lành cho bất cứ sinh vật sống nào. Bỗng nhiên, từng giọt nước khẽ tuôn ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền kia, những ngón tay khẽ động đậy như muốn bắt lấy điều gì đó. Pyee mở to đôi mắt tròn xoe, nó vội chạy đến sờ những ngón tay nhỏ mảnh khảnh như muốn nói "Ngươi tỉnh rồi? Ngươi tỉnh rồi?". Rồi nó lại nhanh nhẩu, chạy đến chạm vào những giọt nước nóng ấm đang lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Những giọt nước vẫn tuôn trào không ngừng nghỉ, đôi môi mấp máy như nỉ non điều gì đó. Những hình ảnh như sóng triều không ngừng trổi dậy, như đang muốn hồi sinh tâm trí đã bị đông lạnh dưới đáy đại dương sâu thẳm. Những hình ảnh xa xưa, những giọng nói thân yêu thì thầm, khẽ đưa tâm hồn lạc lối về lại ngôi nhà xưa cũ. Những mảnh vỡ của ký ức tưởng chừng đã trôi tuột vào khoảng không nào đó bỗng dưng được tìm lại, ghép vào nhau thành từng mảng một, hiện rõ lên những câu chuyện xưa cũ từ khi nào.
Trong những mảnh vỡ của ký ức đấy, có một cô bé nhỏ choắt với mái tóc đuôi rùa, đang cáu kỉnh ngồi đếm những hòn đá cuội nhẵn bóng cạnh hồ Trăng tròn. Miệng thì đếm liên hồi, nước mắt thì chảy tèm lem, tay phải quệt quệt những dải nước mũi vàng khè, tay trái thì không ngừng nhặt đá. Từ khi cô bé bắt đầu chập chững biết đi, mở to đôi mắt nhỏ hí, háo hức tìm hiểu thế giới xung quanh thì hồ Trăng tròn là nơi thường trú mỗi khi bị mẹ mắng. Xuân, hạ, thu, đông, đủ bốn mùa, mỗi ngày đều bị rượt đánh. Số ngày không ăn mắng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay và ngón chân cộng lại. Thật ra thì có một cô con gái tám chín tuổi, vẻ ngoài nhu mì thì rất tốt. Nhưng bên trong mà hiếu động quá mức cũng khiến bậc cha mẹ đau cả đầu. Đang yên lành thì một con Kikinto bị chọc điên, náo loạn cả một nông trại, bác trai hàng xóm thì bị gãy tay, bác gái thì rớt xuống cầu tiêu cá tra. Lũ trẻ nhà bên thì bị mẻ đầu sứt trán. Tuần trước thì nhà Qwest suýt bị đàn ong cày tấn công. Trước nữa, thì cổng làng bị một phen náo loạn vì khói mịt đầy trời. Cứ vài ngày lại có người đến máng vốn thì thật sự không phải ai cũng chịu nổi. Tội càng chồng tội, thế là lại tiếp tục một vòng tuần hoàn, rượt đánh, mắng, xin lỗi, mắng rồi rượt đánh. Cứ thế cuộc sống của cả nhà không ít lần dở khóc dở cười chỉ vì cái tính hiếu kỳ và bướng bỉnh của cô con gái nhỏ.
Có lẽ một cuộc sống như thế không phải là tệ, dù những lúc gà bay chó sủa thì nhiều hơn là giây phút tĩnh lặng, nhưng tình thương thì chưa bao giờ vơi. Đáng tiếc rằng cuộc sống vốn dĩ không có chỗ cho hai từ có lẽ, có những thứ đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Geani cũng không ngờ rằng cái lần bị rượt đánh vì con Kikinto đó lại là lần cuối cùng nó được nhìn thấy dáng vẻ đó của mẹ. Tiếp sau đó, đối với nó là những chuỗi ký ức mịt mù và đau thương. Dù nhiều năm có trôi qua, những ký ức và cảm xúc rõ ràng nhất của Geani có lẽ đã ngậm ngùi dừng lại tại thời điểm đó.