*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Cố đăng weibo xong, do dự nửa ngày vẫn lấy một viên kẹo tròn nhỏ gói giấy có ngôi sao ra, lột lớp vỏ ngoài, bên trong là một viên chocolate mượt mà.
Bắc Cố thích ăn đồ ngọt, điều này ai ở bên cạnh cậu đều biết. Giờ phút này trong lòng cậu nghĩ, cùng lắm thì đánh răng lại, liền không hề cố kỵ nhét vào miệng.
Mập lên? -- Nhìn dáng người của Bắc Cố mà xem, cơ bản mà không tồn tại. Bản thân Bắc Cố dạ dày không tốt, lại thể chất ăn gì cũng không mập lên, tăng cơ hay béo phì đối với cậu đều là chuyện khó có thể xảy ra.
Vì đóng vai Trương Thức, nửa tháng trước cậu tự ép mình tập thể hình thường xuyên, mỗi ngày đều ăn thêm ức gà, cũng chỉ làm cậu thoạt nhìn cân xứng hơn mà thôi, thậm chí giáo sư Trần gặp mặt còn hỏi cậu lại gầy đi thêm phải không????....
Giờ phút này, Bắc Cố "cân xứng" cảm giác được vị ngọt hắc của chocolate đang chậm rãi lan tỏa từ đầu lưỡi, dứt khoát ra đại đao ngồi ở mép giường, vừa cầm túi giấy vừa bắt đầu thuận tay lướt weibo.
Cậu tay biên tập clip mà cậu theo dõi - "Don't ask back home" hôm qua lại up lên video mới, quả thực không thể hay hơn được.
Tay biên tập này chuyên cắt ghép video của đại thần Thời Nam trong 4 năm, chỉ cần là cảnh tượng có mặt Thời Nam, một cái lông mi cũng không trốn khỏi dao kéo của cô ta. Điều quan trọng là sức tưởng tượng của cô vô cùng lớn, những đoạn phim cô biên tập dù nhạy cảm nhưng nhẹ nhàng, nhiệt huyết, tuy có chút lừa tình nhưng rất chân thận, dùng các loại nhạc nền chưa từng nghe qua.
Tóm lại, mọi lần biên tập đều là tác phẩm tốt nhất. Đối với một thanh niên ở tuyến thứ N xem Thời Nam thành tiêu chuẩn biểu diễn, video của cô nàng chính là tài liệu để anh nghiên cứu kỹ năng diễn xuất (Hoặc là phiên bản thú vị có hình minh họa).
Lần này cô nàng làm một clip tổng hợp, chủ đề là --- "Những năm tháng bị Thời Nam từ chối".
Tiêu đề bi thương như vậy, lại là một đoạn phim vô cùng tinh tế, mỗi nhân vật đều là những vai diễn Thời Nam từng đóng qua, các biểu cảm "từ chối" khác nhau xen kẽ. Ít nghiêm trọng, nhiều hơn những niềm vui.
Sau khi mình bắt đầu đi đóng phim, Bắc Cố luôn nhịn không được mang ánh mắt chuyên nghiệp xem kỹ hết thảy các tác phẩm điện ảnh và diễn viên. Thời Nam lắc đầu, Thời Nam nhấp khóe miệng, Thời Nam híp mắt, Thời Nam run rẩy ngón tay.... Mỗi một chi tiết đều được Bắc Cố trừng lớn mắt mà xem, bao gồm cả hầu kết trượt lên trượt xuống của đại thần hoặc động tác nhỏ khẽ liếm kẽ răng.
Mỗi một chi tiết của Thời Nam đều lộ ra cảm tình không giống nhau.
Bài nhạc nền "Không thể khách quan~", trong lòng Bắc Cố đột nhiên xuất hiện một loại xúc động, giống như thủy triều trước khi mặt trời mọc, từng chút từng chút chụp lên hòn đá ngầm mang tên trái tim --- Đại thần như vậy ở đối diện mình, chỉ cần cậu đứng lên, bước chân ra mở cửa, đi hai bước, lại gõ gõ cửa là có thể thấy được.
Cuối cùng của video xuất hiện một dòng thông báo rằng cô gần đây bận một số công việc, phỏng chừng sẽ tạm dừng làm clip, hy vọng các fan có thể thông cảm.
Bắc Cố gửi một phần thưởng, sau đó đóng video lại. "Uỳnh" một tiếng thả người trên giường.
Mùi vị chua xót mỏng manh của chocolate đen đã dịu xuống, đầu lưỡi luyến tiếc lướt qua kẽ răng, vị ngọt đã không còn rõ ràng, giống như là ảo giác.
Cậu cũng không biết mình sao lại đột nhiên nghĩ nhiều như vậy, có lẽ cảm thán kỹ thuật diễn của mình, có lẽ là mấy chuyện khác không biết......
Một phút sao, lúc một chút vị ngọt lành chocolate cuối cùng từ đầu lưỡi và kẽ răng biến mất, Bắc Cố lộn một cái ngồi dậy, sau đó đi vào buồng vệ sinh, tiếp tục việc rửa mặt vừa rồi chưa xong, thuận tiện đánh răng lần thứ hai luôn.
Di động truyền đến âm thanh nhắc nhở WeChat. Là đạo diễn Quý đăng vào nhóm, bên trong là các diễn viên tham gia phim.
【 Quý Nhất Càn 】:---- Sáng mai 7 giờ tập trung lên xe B231X trước cửa hàng rượu dưới lầu, trước tiên tiến hành nghi thức khởi động máy, sau đó trực tiếp quay cảnh 6, màn 1.
Kịch bản mới đã được nhân viên công tác đưa tới một giờ trước, đã đại khái sắp xếp lịch quay dựa theo tình tiết của kịch bản, một cuốn thật dày được bao bì cẩn thận. Bắc Cố lúc trước khi đi tắm cũng đã lật qua xem, cảnh 6 màn 1 là lúc Trương Thức và Phó Thành hẹn gặp nhau ở quán bar.
Bởi vì lý do địa điểm, thời tiết, lịch trình và thời gian, rất ít đạo diễn tuân thủ nghiêm ngặt lịch trình quay, thậm chí loại phim truyền hình ăn khách cũng sẽ có gián đoạn nhất định. Ví dụ như bây giờ, mấy cảnh quay đầu tiên đều là trong quán bar, nghe nói rằng quán bar này được đạo diễn Quý trực tiếp lựa chọn ở bên cạnh trường quay, thuê mấy ngày. Bọn họ muốn quay những cảnh có quán bar trước, nếu ngày mai thuận lợi thì có thể ít nhất quay được hai màn.
Bắc Cố nằm trên giường, sau lưng tựa vào gối đầu, nhắn cho A Văn thông báo của đạo diễn Quý, sau đó cầm lấy quyển kịch bản mới, lật lật xem lần nữa.
Phòng 707 đối diện phòng 706 cũng yên tĩnh, Tiểu Mặc một giờ trước đã sắp xếp xong đều rời đi, lúc này Thời Nam đã rửa mặt xong, ngồi trước bàn mở đèn nhỏ đọc kịch bản. Mặc dù chỉ khoát một chiếc áo ngủ, dáng ngồi vẫn rất đĩnh đạc. Bàn tay trắng nõn được chăm sóc kỹ lưỡng nhẹ nhàng lướt qua phần lời thoại không được đánh dấu --- Đó là lời thoại của Bắc Cố.
Một nụ cười từ khóe miệng bên phải nhẹ nhàng thoáng giương lên.
Cửa sổ của khách sạn tại phim trường ánh lên ánh sáng màu vàng nhạt chậm rãi chiếu xuống, một ánh trăng treo trên một góc bên ngoài mái hiên có kiến trúc giả cổ. Cuối hè đầu thu, đợt côn trùng cuối cùng mùa hè cũng gào khan cả cổ, dùng mạng sống để thể hiện những thống khoái trong sinh mệnh.
Vùng ngoại ô, không khí tốt hơn rất nhiều, bầu trời đêm sẫm màu có thể nhìn thấy những ngôi sao lập lòe, dự báo ngày mai lại là một ngày đẹp trời.
......
Sáu giờ năm mưới sáng, trước cửa khách sạn dừng một chiếc xe thương vụ Buick GL8, đúng là bảng số xe hôm qua đạo diễn đã báo. Bắc Cố cho rằng mình xuống trước mười phút đã là sớm, không nghĩ tới trong xe đã ngồi đầy. Mọi người chừa cho cậu một chỗ ở hàng ghế giữa. Bắc Cố vừa lên xe, phó đạo diễn ngồi ở ghế phụ liền đóng cửa xe, mọi người thắt đai an toàn, tài xế liền lái xe đi.
Bắc Cố đầu tiên lễ phép chào phó đạo diễn, tài xế, sau đó quay sang gật gật đầu với những người khác trong xe.
Phó đạo diễn họ An, là một nam đạo diễn trẻ thoạt nhìn tầm tuổi của đạo diễn Quý, dọc theo đường đi giới thiệu đơn giản cho mọi người tình huống của đoàn phim, sau đó bảo bọn họ sẽ đến một nơi phong thủy tốt không xa phim trường làm nghi thức khởi động máy. Nghe nói đó là một nơi phụ cận phim trường, lại gần cục cảnh sát, đạo diễn Quý rất hài lòng.
Bắc Cố không thấy Thời Nam trên xe. Nghĩ đến cũng phải, Thời Nam tám phần là ngồi xe bảo mẫu của mình hoặc là đi trước với đạo diễn.
Trong xe có một nữ diễn viên trẻ -- Lâm Mộc, vẫn còn là sinh viên. Cô đóng vai em gái của Trương Thức, vẫn đang học ở trường cảnh sát, Triệu Mộng Viên. Còn ba bốn diễn viên phụ khác có vai quan trọng trong phim. Bắc Cố cho rằng mình chỉ là một diễn viên nhỏ, cũng không khác lắm với những người khác trên xe, nhưng sau khi cậu lên xe thì mọi người vẫn chào cậu một tiếng "thầy", nghĩ đến chắc là do địa vị vai chính của mình.
"Chào thầy Bắc".
"Chào thầy Bắc, buổi sáng vui vẻ".
Bắc Cố kéo kéo nhúm râu trên mặt, vô cùng quen thuộc vỗ vỗ vai một diễn viên bên ngày, bắt tay nhanh với Lâm Mộc một cái, sau đó vui vẻ nói: "Mọi người nếu xem trọng tôi, kêu Bắc ca là được rồi. Đừng gọi thầy Bắc, nghe vừa khó xử, vừa không dám nhận".
Trong xe thương vụ, ngoại trừ Lâm Mộc vẫn còn đang đi học, còn có một nam sinh viên của học viện hí kịch - Diệp Vân Phong, còn lại cũng đều xem như những gương mặt cũ đã xuất hiện trên TV, nhưng đa số đều là từ vai nam thứ 4 trở xuống -- kiểu như phim hot, nhưng diễn viên không hot.
Nhưng những người này thật ra xem như là những diễn viên quen mặt, đều là những nghệ sĩ đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ, thấy Bắc Cố cũng không ra vẻ, vừa lên xe liền vô cùng náo nhiệt, nên cũng buông xuống vẻ khách sáo, cũng không để ý chuyện tuổi tác, đổi giọng gọi một tiếng "anh". Bắc Cố nhờ vào đám râu trên mép, vừa lên xe liền thu vài "đệ", "muội", trong lòng vô cùng sảng khoái, cười đến tà mị.
Xe chạy không đến mười phút đã đến nơi, trời đã bắt đầu vào thu, trời quang mây tạnh. Bắc Cố xuống xe vừa liếc mắt một cái liền thấy nơi chuẩn bị nghi thức khởi động máy.
Ở đó đã có vài người, trong đó người mặc chiếc áo hoodie màu đen, quần jean dài vô cùng bắt mắt, người nọ đội chiếc mũ khá giống với ngày hôm qua, phía sau có một nhãn hiệu được thêu khá kín đáo. Lúc này Bắc Cố mới nhớ ra, hình như đây là nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng do Thời Nam làm người phát ngôn khu vực Châu Á.
Nhìn chiếc mũ xong, Bắc Cố lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thời Nam lộ ra, không tiếng động mà cười. Vô luận khí tràng của ảnh đế mãnh liệt cỡ nào, khuôn mặt này đều có vẻ vô cùng đẹp trai tương phản. Mặc dù đây là ngoại hình mà Phó Thành trong nguyên tác yêu cầu.
Khuôn mặt này đều thật sự thập phần đáng yêu --- Muốn nhéo một cái.
Hai tay Bắc Cố trong túi quần nhẹ nhàng ma sát, nhìn chằm chằm bóng dáng của Thời Nam đến xuất thần.
Đạo diễn Quý nhìn thấy mọi người đã tới, cũng không trò chuyện nữa, trực tiếp chuẩn bị nghi thức khởi động máy. Đại khái là cần đóng một vài vụ án giết người gì đó, mà lần khởi động máy này làm vô cùng trang trọng. Chiếc bàn bày đồ cúng phủ một miếng vải đỏ, phía trên đặt tượng thờ Quan Đế, hai bên là lư hương và heo sữa nướng còn nóng hổi, trái cây tươi ngon. Khó có thể tưởng tượng người phụ trách còn có thể tìm ra một lò quay như vậy tại phim trường.
Bắc Cố nhìn chằm chằm bàn thờ, nghe đạo diễn đang dài dòng khấn vái, đầu óc thả trôi lơ lửng. Đột nhiên cảm thấy tương lai nếu không lăn lộn nổi còn có thể mở một tiệm cơm ở phim trường này, cũng không cần mấy món đặc sắc gì, nhưng heo sữa và gà quay đều đảm bảo chất lượng và số lượng, có lẽ cũng không phải không thể kiếm được một mớ.......
Bên này còn có người đi tới đi lui, hiện trường cũng không quá yên tĩnh, ngoại trừ diễn viên, đa số là nhân viên công tác, nhiều người sẽ có chút loạn.
Bắc Cố thất thần đứng ở đó, bị cô gái trẻ tuổi đang ôm một chồng vải đỏ đụng phải. Cú đâm không nặng, nhưng bởi vì đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người đều nhào về trước. Bắc Cố còn chưa kịp phản ứng lại liền cảm thấy sau eo được một đôi tay vững vàng tóm lấy. Cô gái trẻ cầm một chồng lớn không nhìn rõ, bối rối quay đầu khom lưng xin lỗi, rồi nhanh như chớp mà chạy mất. Bắc Cố nói không có việc gì, đến lúc cậu đứng vững quay đầu lại, người xung quanh đều nhốn nháo, cũng không biết ai là ai, càng không nhìn ra ai đã đỡ cậu, đành phải gãi gãi đầu, thu hồi lời cảm ơn đã ra đến bên miệng.
Bắc Cố lại không dám ngẩn người nữa, nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía lễ khởi động máy trên đài, gà quay, heo sữa, hương và mấy món ăn....
Một bên đài, có một cái giá ba chân đỡ chiếc máy quay chính, cũng được phủ bằng vải đỏ.
Phó đạo diễn hô lên đã đến giờ, đoàn phim theo thứ tự chính thứ lên dâng hương bái thần. Bắc Cố là diễn viên nam chính quan trọng, đứng phía sau Thời Nam.
Đạo diễn đi lên dâng hương đầu tiên.
Bắc Cố đứng cách Thời Nam rất gần, cậu thậm chí có thể cách lớp áo hoodie nhìn thấy hình dáng cơ bắp trên sống lưng kéo dài từ cổ đến lưng. Cậu cảm thấy nếu hiện tại có ai ở sau đẩy nhẹ một cái là có thể bổ nhào vào lưng của Thời Nam. Bởi vì đang cúi đầu, nếu có thể cong lưng, có lẽ vừa vặn chôn mặt chỗ hõm trên lưng của anh.
Cũng bởi vì khoảng cách, cậu còn có thể mơ hồ ngửi được trong không khí một mùi hương nhè nhẹ, mát lạnh. Mùi thơm không nồng, nhưng vấn vương không dứt, còn có một chút hương vị ngòn ngọt của quả, ngọt ngọt ngào ngào chui vào mũi, theo máu chạy thẳng lên não.
Bắc Cố nhịn không được hít hít cái mũi giống như con cún con, phát hiện quả nhiên là mùi vị trên người của Thời Nam. Không nữ tính, rất ôn hòa, thẳng nam như Bắc Cố cảm thấy dù là đàn ông thì mùi hương thoang thoảng cũng khác nhau. Người ta đồn rằng Thời đại thần là một người cực kỳ ôn hòa, ngay cả mùi hương trên người cũng đều rất ôn nhu.
Ngửi ngửi ngửi --- Nam thần ngày thường dùng loại nước hoa này sao? Nhãn gì thế?
Đang nghĩ ngợi, Thời Nam phía trước đột nhiên xoay người, một khuôn mặt so với poster còn đẹp hơn làm cho người khác chấn động liền như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện trước mặt Bắc Cố cách không tới 20cm.
"......."
Thời Nam cao hơn Bắc Cố một chút, hai người miễn cưỡng xem như là nhìn thẳng vào đối phương, nhất thời cũng không nói gì.
Vài giây sau, Thời Nam đầu tiên là mím mím môi, sau đó nhẹ cong khóe miệng một chút, vẻ mặt đứng đắn chào hỏi: "Xin chào, tôi là Thời Nam".
Bắc Cố nhanh chóng đứng thẳng, khô khốc trả lời: "Xin chào thầy Thời, tôi là Bắc Cố".
Thời Nam lộ ra một "nụ cười công tác" chiêu bài của anh, đứng qua một bên: "Đứng qua bên này đi, chốc nữa hai người chúng ta cùng nhau lên".
Bắc Cố hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Vừa mới lén ngửi mùi nước hoa trên người người ta, nhìn chằm chằm cái ót của người ta đến ngốc, hiện tại người ta xoay qua, đối diện trực diện với đôi mắt thâm thúy sáng ngời và khuôn mặt đầy cảnh đẹp ý vui. Trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà không kịp phòng ngừa bắt đầu nói chuyện với nam thần, hơn nữa lại là nam thần mở lời trước.
Thời Nam thấy Bắc Cố ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, cũng không trả lời, đôi mắt dâng lên một tầng ý cười nhợt nhạt, tâm tình vui vẻ lặp lại:
"Chúng ta là cộng sự, lên cùng một lúc đi".
Bắc Cố lúc này khó khăn lắm hoàn hồn, "Chàng trai lớn" có chút xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi, cũng khôi phục lại bộ dáng vui vẻ hoạt bát như xưa, ngoài miệng khách khí vài câu, nhưng lắc mình một cái, không chút khách khí tiến đến bên cạnh Thời Nam.
Hai người quy củ khoanh tay đứng thẳng, giữa hai người chỉ cách nhau một nắm tay, không xa, không gần, rất vừa vặn.
Nhìn về phía trước, đạo diễn Quý đang cầm hương lẩm bẩm.
"Thầy Thời, chocolate hôm qua ăn rất ngon". Bắc Cố cũng không biết mình sao lại khoan khoái nói một câu như vậy, nói xong còn muốn tự tát chính mình.