"....Vậy thì... Tội không quấy rầy nữa". Diệp Văn Phong thoạt nhìn đang muốn bùng nổ tại chỗ, ủ rũ cầm lấy kịch bản rời khỏi phim trường.
Bắc Cố nhếch miệng cười cười với Thời Nam, khóe miệng anh cong lên một độ cong nho nhỏ. Hai người tựa như trong một nháy mắt đạt được nhận thức chung vi diệu không thể nói. Thời Nam uống xong ly ngũ cốc cảm giác trong dạ dày ấm áp hơn nhiều, vừa vặn đạo diễn Quý bên kia lại kêu anh, gật gật đầu với Bắc Cố rồi rời đi. Bắc Cố trở về khu nghỉ ngơi náo nhiệt kia của mình, sau đó chịu sự trêu chọc nhiệt tình của mọi người.
"Sư huynh, vừa rồi anh quá soái luôn!". Lâm Mộc Mộc hai mắt tỏa sáng, dựng lên hai ngón cái.
Chị Hồng bên cạnh không có hình tượng cười to: "tb, cậu cũng thật bạo nha!"
Bắc Cố cố ý làm một động tác hất mái phô trương, hỏi: "Thế nào, tôi vừa rồi có phải rất tiêu sái không? Rất đẹp trai đúng không? Rất kịp thời? Là anh hùng cứu mỹ nhân phải không?"
"Đặc biệt kịp thời! Tôi thấy trợ lý của thầy Thời thấy anh đi qua liền giống như nhân dân khu chiến lực nhìn thấy giải phóng quân vậy.... Ha ha ha, còn anh bạn nhỏ Diệp đồng học đáng thương, cả mặt đều tái đi...."
Nhân viên đạo cụ vừa rung rung chân, dùng một cây súng đậu Hà Lan đã cường hóa tra tấn một con cương thi đội thùng sắt, vừa nói: "Nói thật, tôi đã sớm thấy ngứa mắt cậu ta rồi. Hôm qua cậu ta khi dễ một người phụ trách mới tới, bắt người ta trời mưa to chạy đi làm công việc cho mình, lúc người ta trở về một câu lời hay ý đẹp cũng không có, còn ngại người ta chậm chạp. Người vênh váo như vậy sao lại không tìm một trợ lý đi.... À đúng rồi, cậu vừa rồi đi qua thầy Thời liền cười tươi hơn 8 phần...."
"Các người không cảm thấy Bắc Cố đặc biệt có phong phạm của một chính cung nương nương sao....? Cậu ta vừa đi qua....."
"Phốc.... Chính cung....."
"Chính cung ha ha ha ha ha ha....."
"Tuyệt....."
Bắc Cố vừa thấy mọi người đùa càng ngày càng theo hướng kỳ quái, vội vàng trở lại bên cạnh nhân viên trường quay, cùng cậu ta tiếp tục đại nghiệp chưa thành ---- Plant vs Zombie hình thức vô tận.
Chuyện của Diệp Văn Phong chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, mọi người sau đó cũng vứt cậu ta ra sau đầu, Bắc Cố âm thầm trong một vòng bạn bè đạt được danh hiệu "chính cung nương nương", đương nhiên, chuyện này Thời Nam không biết. Bắc Cố cũng không hy vọng anh biết, lén nói giỡn không có việc gì, chỉ sợ bị người có tâm nghe được thì phiền phức. Diệp Văn Phong đôi khi vẫn sẽ ngẫu nhiên tung ta tung tăng đi theo phía sau Thời Nam, nhưng phần lớn thời gian sẽ có thể thấy Thời Nam bận rộn, chuyện cầm kịch bản đi tìm đại thần tâm sự đương nhiên là không thể thực hiện được.
Cuối tuần, A Văn mang đến một chiếc xe bảo mẫu màu đen, cùng với tài xế giao cho Bắc Cố. Người tài xế họ Tề, tên là Tề Kỳ, khuôn mặt tròn tròn, là một thanh niên trẻ tuổi phương nam thanh thanh tú tú, vóc dáng nhỏ gầy. Thoạt nhìn là bộ dáng vừa mới tốt nghiệp, vừa hỏi mới biết tiểu Tề đã 26 tuổi, trước kia vẫn luôn làm việc lặt vặt trong một công ty nhỏ, gần đây mới chuyển nghề. Cũng may Bắc Cố là chòm sao Bạch Dương, tiểu Tề là chòm sao Xử Nữ, Bắc Cố ỷ vào lớn hơn cậu 4 tháng, yên tâm thoải mái tiếp tục gọi cậu là "tiểu Tề", xem ý tứ của A Văn, Tiểu Tề hẳn là trợ lý sắp tới của cậu, nếu hợp tác tốt sẽ bồi dưỡng trở thành trợ lý chính thức. Mấy năm nay A Văn vẫn luôn nhọc lòng giúp đỡ cậu, bây giờ đưa trợ lý đến, Bắc Cố tự nhiên sẽ nhận lấy, tiếc nuối duy nhất là không thể lại đi ké xe của đại thần Thời Nam.
....
Sáng nay cần phải quay một tập rất quan trọng, mới 6 giờ sáng liền phải đến phim trường, 5 giờ rưỡi, tiểu Tề tới gõ cửa, Bắc Cố vừa mới rời giường. Hai người một trận binh hoang mã loạn, rửa mặt đánh răng mặc quần áo cộng thêm lái xe. Trên đường Bắc Cố nhận một cuộc điện thoại, đến khi xe bảo mẫu dừng trước cửa phim trường vừa vặn 5 giờ 58 phút, ở cửa phòng hóa trang vừa lúc gặp Thời Nam đã trang điểm xong, phần diễn của anh rõ ràng quan trọng hơn so với Bắc Cố.
Chị Hồng túm lấy tiểu Bắc vào trong, trong tay tiểu Tề còn cầm bánh bao và hộp sữa đậu nành, hiển nhiên là không kịp ăn.
Sáng nay tâm tình đạo diễn Quý không tệ, không mắng chửi ai, cũng có khả năng hôm nay phải quay 16 tiếng đồng hồ, đạo diễn Quý yêu cầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Tóm lại một buổi sáng nào là cảnh tra án, nào là cảnh tình cảm còn có cảnh bên ngoài, lăn lộn một hồi Bắc Cố cảm thấy mình trừ bỏ lời kịch đã không còn sức lực nói bất kỳ chuyện gì.
Cố tình lại chuyện không tốt cứ tới, có lẽ là lượng công việc lớn, dạ dày cậu hôm nay lại ẩn ẩn không thoải mái, Bắc Cố tranh thủ lúc bổ trang uống một viên thuốc đau dạ dày, cách trang phục diễn sờ sờ bụng, hy vọng có thể chịu đựng qua, giữa trưa bảo tiểu Tề mua thêm một phần canh nóng.
Nhưng hiển nhiên cái dạ dày kiêu căng và thuốc uống vào không thể đạt thành nhận thức chung nào đó, lúc cùng Thời Nam quay một cảnh ngoài trời, dạ dày rốt cuộc đau nhói lên, cảm giác như vò tới vò lui dạ dày chứa đầy mảnh thủy tinh, đau đến sống không bằng chết. Bắc Cố trong nháy mắt liền ngã vào trên người Thời Nam, cánh tay khẽ chạm vào, chịu một ít lực lên người Thời Nam. Trong kịch bản, đoạn này hai người đang tìm chứng cứ bị bỏ sót tại hiện trường một vụ giết người hư hư thực thực, hai người ngồi xổm song song với nhau, gần sát bên nhau. Bắc Cố chợt ngã người, ngoại trừ Thời Nam gần như không có ai phát hiện.
Thời Nam không dấu vết nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy trên trán và chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi mịn, ngay cả trang điểm cũng không che được. Bắc Cố chỉ là bị đau nhói lên một chút, lại nhanh chóng điều chỉnh tốt tư thế, hít một hơi đọc tiếp lời thoại:
"Cậu nói hiện trường vụ án không phải ở đây? Có căn cứ gì sao?"
Thời Nam nhíu màu, vừa lúc phù hợp với bồ dáng trầm tư của Phó Thành trong kịch bản, anh theo lời thoại nói: "Giày của người bị hại, cậu có chú ý giày của anh ta không? Cùng với chân của anh ta".
Bắc Cố lén hít một hơi, cố gắng áp chế cơn đau đớn gần như không khống chế được xuống. Trên màn hình vừa lúc là trạng thái Trương Thức nhíu mày suy nghĩ, đạo diễn Quý ngồi phía sau màn hình cũng không bảo "Cắt".
"Đế giày là bùn đất ở đây, căn cứ theo kiểm tra phán đoán thì bùn đất dưới đế giày biểu hiện không chỉ một lần người này đi vào vùng đất có tính chất kiềm".
"Người bị hại rõ ràng là bàn chân bẹt, nhưng giày trên chân mang lâu như vậy lại không có vết mòn ở phía trước gót chân....."
Một tay Bắc Cố nhéo đầu gối mình, cố gắng không làm ra động tác dư thừa nào, rốt cuộc đạo diễn Quý cũng hô "Cắt".
Tiếng "Cắt" kia tựa như tiếng trời, còn chưa rơi xuống, một cánh tay vững vàng bắt được bả vai của Bắc Cố. Mọi người lúc này mới phát hiện khuôn mặt diễn viên chính dưới lớp trang điểm trắng bệch.
Bắc Cố ôm một ly nước ấm ngồi trên ghế gấp, trên người bọc một cái áo khoác của đoàn phim, tiểu Tề sốt ruột cuống quýt chạy ra ngoài mua gạo nấu cháo. Thời Nam ngồi bên cạnh cậu, gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Cố đang gập người thành một con tôm, mím môi cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Sao rồi, tiểu Bắc? Nếu không chiều cậu trở về nghỉ ngơi một chút đi". Đạo diễn Quý cũng rất sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ hôm nay nhiệm vụ quay rất nặng, vất vả lắm buổi sáng thuận lợi một chút, lần này chậm trễ một buổi chiều thêm một buổi tối, kế hoạch quay chụp toàn bộ bị ảnh hưởng, ông chỉ cảm thấy da đầu cũng căng ra.
Tài chính gì đó còn dễ nói, chỉ là Thời Nam ở đoàn phim này tốn quá nhiều thời gian, sắp tới anh còn phải đi tuyên truyền phim "Bến hoang X" trên khắp thế giới, chuyện này còn chưa công khai, nhưng mấy người Quý Nhất Càn bọn họ đều biết, bọn họ đem toàn bộ suất diễn của Thời Nam dồn vào một lúc chính là để có thêm thời gian.
"Không có việc gì, đã đỡ hơn nhiều. Buổi chiều có thể tiếp tục quay". Bắc Cố đương nhiên biết lợi hại trong đó, buổi chiều và tối vẫn quay ngoại cảnh ở đây, toàn bộ đều là cảnh diễn của cậu và Thời Nam, nếu cậu không quay thì buổi chiều sẽ bỏ phí, cần phải tìm thời gian quay lại một đợt. Cậu uống chút nước ấm, cảm giác co rút giảm bớt một síu, thấy trong chốc lát không có động tác gì lớn, cắn răng.... Có lẽ có thể kiên trì thêm một chút là qua.
Đạo diễn Quý đương nhiên cũng là có ý này, nhưng không tiện biểu hiện quá rõ ràng, ông nhìn sắc mặt của Bắc Cố, giống như trong lòng cân nhắc chuyện gì đó.
"Nhất Càn, tối nay không quay, quay xong ba cảnh chiều nay chúng ta trở về, các cảnh còn lại tìm thời gian khác quay lại sau". Thời Nam vừa mở miệng, không gọi "đạo diễn Quý" mà là gọi "Nhất Càn". Lo lắng của đạo diễn Quý giảm bớt hơn phân nửa ---- kim chủ ba ba kiêm diễn viên chính tỏ vẻ có thể thay đổi, vậy ông có thể sắp xếp lại.
Bắc Cố bọc áo khoác muốn đổi tư thế, sợ hành động không tiện, thân tàn chí kiên, trong miệng lại kiên trì nói: "Kỳ thật không thành vấn đề....."
Thời Nam ít khi nào biểu hiện cường thế như vậy, tròng mắt đen thẫm, "Cứ quyết định như vậy đi, Tiểu Mạc một lát có thể đem thuốc tới, mẹ tôi lúc trước cũng từng đau dạ dày, loại thuốc này tương đối có tác dụng, có tác dụng nhanh, nhưng không nên sử dụng kéo dài...."
Quả nhiên như lời Thời Nam nói, trong tay tất cả đều là thuốc có mác tiếng Anh, thoạt nhìn vô cùng cao cấp, lấy một vỉ chỉ có hai viên nho nhỏ khỏi hộp. Bắc Cố uống một viên, một lát sau rõ ràng không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.
Lúc trước ăn cháo Tiểu Tề mua về, mọi người khua chiêng gõ mõ quay xong ba cảnh đầu tiên rồi kết thúc công việc.
Trong phòng hóa trang tạm thời, Thời Nam đi ngang qua Bắc Cố đang tháo trang sức muốn nói lại thôi, cuối cùng mới hỏi một câu: "Em sáng hay không ăn sáng có phải không?"
Bắc Cố đang lau mí nên không thế trợn mắt, không đoán được biểu tình của Thời Nam, chỉ có thể cẩn thận trả lời: ".... Hôm nay dậy trễ....."
"....." Một mảnh trầm mặc, chỉ có tiếng bóp dầu tẩy trang từ chai nén, Bắc Cố đang do dự có nên mạo hiểm bị dầu tẩy trang rơi vào mắt để liếc trộm Thời đại thần xem vì sao anh lại không trả lời.
"Ngày mai, cùng nhau đi ăn sáng đi. Cơm trưa.... Trong đoàn phim đi không tiện". Đột nhiên một câu kinh ngạc như vậy rơi vào tai Bắc Cố.
"A?.... Ặc.... Vâng...."
Chờ đến lúc hai mắt Bắc Cố rốt cuộc được giải phóng muốn nói vài câu với Thời Nam, phát hiện trong phòng hóa trang chỉ còn lại mình và chị Hồng.
Chị Hồng dùng sức vỗ vai của Bắc Cố, không chút nào thương tiếc người bệnh nhân như cậu, kinh ngạc cảm thán nói: "Chính cung nương nương, Hoàng thượng ban cho người cùng ăn sáng đó nha!"
......
Bắc Cố quay về khách sạn, lại uống thêm một chén cháo gạo kê, lần này phía trên còn có hai viên táo đỏ dưỡng sinh. Nếu là ngày thường, Bắc Cố tuyệt đối sẽ bỏ táo ra, nhưng hôm nay cậu là bệnh nhân, dưới ánh mắt lo lắng của tiểu Tề, cậu thật sự không đành lòng xuống tay với hai viên táo, chỉ có thể ăn hết. Ăn xong lại tắm nước ấm, rồi quấn chặt mình trong chăn. Tiểu Tề tạm thời ở lại trong phòng, giúp Bắc Cố dọn dẹp một chút. Bắc Cố phát huy đầy đủ tính tự giác nên có của một bệnh nhân, an an tĩnh tĩnh uống nhiều nước ấm, mắt trông mong nhìn người khác làm việc. Tiểu Tề là chòm sao Xử Nữ, thường ngày không hề dễ tính, không thích nói chuyện nhưng sửa sang làm việc nhà thật sự không có gì để nói. Có một ngày nọ Bắc Cố đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ, muốn mang một đôi vớ hoa văn da hổ, vừa định lục tung lên, kết quả tiểu Tê bên cạnh âm thầm nhắc nhở: "Lần trước anh A Văn có mua một hộp, đều đặt trong ngăn tủ ở khách sạn, tầng thứ ba dựa sát bên trái".
Vừa lúc A Văn gọi điện thoại đến di động của Tiểu Tề, anh ta lúc giữa trưa đã từ tiểu Tề biết tình huống hôm nay. Bây giờ lại ân cần dạy bảo dặn dò một lần để tiểu Tề chăm sóc cho Bắc Cố và đồ ăn vặt của cậu, nhìn chằm chằm cậu ăn cơm, sáu từ cuối cùng này nói đến ba lần.
Tiểu Tề ngoan ngoãn vâng lời, đem điện thoại giao vào tay Bắc Cố. A Văn quả nhiên lại dặn dò thêm một lần, cuối cùng không quên nói với cậu, công ty bên này có chút việc, hình như phía trên muốn A Văn giúp đỡ mang một người mới tuyển vào, mới 17 tuổi còn chưa thành niên. Người mới kia vốn dĩ ký dưới danh nghĩa chị Hoa, nhưng chị Hoa lại mang thai --- lại là sản phụ lớn tuổi, tương lai chắc chắn không thể theo được, bảo anh hỗ trợ mang mấy ngày. Ai cũng không ngốc, ngay từ đầu hỗ trợ mang, đó chính là ý muốn ném cho anh. Vạn nhất tương lai nổi lên rất có thể còn bị chuyển đi. A Văn không muốn mang, một mặt anh cảm thấy người không thành niên rất phiền toái, 17 tuổi đúng là tuổi ăn chưa no lo chưa tới, hơi không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn; thứ hai anh không muốn nhúng tay vào, tuyển tú bên kia cả ngày đều nhìn chằm chằm, trong tay anh có Bắc Cố vất vả lắm mới khởi sắc hơn một chút, bây giờ lại đến một người chỉ thêm phiền mà thôi.
A Văn oán giận với Bắc Cố trong điện thoại vài câu về quyết sách của cao tầng công ty, công ty của bọn họ nhỏ, nói cao tầng cho dễ nghe, thật ra chính là ông chủ, bà chủ và em trai ông chủ. Giống bộ dáng ở chung thường ngày của cả hai, lắng nghe tâm sự của nhau.
Bắc Cố đương nhiên hiểu sự lựa chọn của A Văn, lại nhịn không được áy náy trong lòng, chính mình không nổi trong ngần ấy năm, con đường tuyển tú đi chính là lưu lượng, đúng là để kiếm tiền sống. A Văn nếu muốn nắm chắc được cũng không phải không có khả năng đi theo kiếm được một bút lớn. Nhưng A Văn rõ ràng muốn toàn tâm toàn ý mang mình, đây sao không phải là một loại hy sinh, có lẽ bởi vì hôm nay "bệnh", Bắc Cố lại trầm mặc. Thái độ của A Văn kiên quyết, lại khuyên lại bảo, để Bắc Cố không cần lo lắng, yên tâm dưỡng bệnh, đóng phim cho tốt. Dù sao người sẽ không muốn, anh đã nghĩ tới biện pháp giải quyết.
Bên đây vừa mới cúp điện thoại, tiếng gõ cửa phòng của Bắc Cố lại vang lên.
Tiểu Tề cất di động chạy ra mở cửa, phát hiện ngoại cửa vậy mà lại là Thời Nam.
Thời Nam mặc áo len cao cổ và quần kaki cùng màu, tóc chắc vừa mới gội, mái tóc lộn lộn xộn xộn trên trán, thêm vài phần phong độ trí thức của học sinh ngây thơ, đứng bất động chính là quý công tử u buồn trong tiểu thuyết, trong tay anh cầm một túi giấy nhỏ, đứng ở cửa, thậm chí còn không bước vào.
"Thầy... Thầy Thời.....". Tiểu Tề lắp bắp gọi.
Bắc Cố vừa nghe liền trực tiếp xuống giường, cũng không bận tâm trang phục, trực tiếp khoác cái áo ngủ cổ rộng mang dép lông đi ra. Cảnh tượng có chút giống như thân quen, cũng là cầm túi giấy, chẳng qua lần này người tới không phải là tm.....
Thời Nam ôn hòa cười cười, đưa túi giấy cho cậu: "Mật ong từ bên kia mang về, nghe nói cũng không tệ lắm. Tôi không thích mấy thứ này, nghe là có thể dưỡng dạ dày nên lấy tới cho em".
Bắc Cố chớp chớp mắt, ngơ ngác nhận lấy, nói câu: "Cảm ơn.... Muốn vào ngồi một lát không?"
"Không cần, vừa vặn tôi còn có việc tìm đạo diễn Quý, tôi xuống phòng ông ấy. Em mặc thêm đồ đi đừng để lại bị cảm lạnh".
"À,à, vậy được rồi..." Bắc Cố nhéo nhéo góc túi giấy, biểu tình có chút không biết làm sao.
"Vậy, nghỉ ngơi sớm một chút".
"Anh cũng vậy".
"Đóng cửa đi, ngoài hành lang lạnh đó". Thời Nam cắm một tay vào túi, tư thế tùy ý lại lô ra quý khí và thái độ không cho phép kháng cự.
"Vâng... vậy... không tiễn, cám ơn anh lần nữa...."
Bắc Cố nói xong, Thời Nam đứng ở cửa làm một thủ thế bảo cậu đóng cửa lại trước, Bắc Cố không có biện pháp, đành phải căng da đầu đem đại thần "Nhốt ngoài cửa".
"Đúng rồi". Thời Nam đột nhiên mở miệng, Bắc Cố "tạch" một cái giữ cửa kéo ra giống như lò xo.
"Lát nữa tôi thêm WeChat của em, em nhớ đồng ý".
"!!! Vâng!"
# Hết chương 17