Thượng Một Giả Tổng Nghệ

Chương 8




Tiếng âm nhạc du dương khe khẽ phá tan sự yên tĩnh trong xe.

Tiếng nhạc vang lên được vài giây đột nhiên xuất hiện âm thanh của một cô gái, ẩn trong giọng nói là sứ mệnh trời ban, kiên cường có chết cũng không sợ: “Để bảo vệ quốc gia, ta quyết không từ mạng sống!”

Sau đó cô gái nói rất nhiều, câu nào cũng hào hùng anh dũng như vậy, bối cảnh đầu video là một bài hát cổ, tựa như yêu mà không được, trong âm điệu trầm thấp dường như lại càng tô đậm sự đau thương, mặc dù chỉ nghe tiếng không xem hình cũng có thể khiến người ta nước mắt rơi lã chã.

“Chị Chu, chị xem gì vậy?” Bạch Mạt không nhịn được hỏi.

Chu Tế ấn dừng. “Chị đang xem video fans làm trên B trạm.”

Chu Tế vốn muốn xem đoạn cut mà Nhan Mộng Nặc nói kia, nhưng sau khi lục tìm một hồi nàng phát hiện chủ nhân của trang này chỉ có tổng cộng hai video, một cái là toàn bộ cảnh quay cá nhân của nàng dài một tiếng, cái còn lại là video cắt ra từ phim, chỉ dài năm phút.

Nhìn độ dài hai video, Chu Tế quyết định xem cái ngắn trước, dù sao thì cái dài kia nàng cũng đã xem qua rồi.

Bạch Mạt nổi lên hứng thú, nàng hỏi: “Chị Chu, em có thể xem cùng chị không?”

Chu Tế ừ: “Đương nhiên.”

Lực chú ý của hai người hoàn toàn đặt lên video, mà Hàn Thư Đồng ngồi bên cạnh, ngay giây đầu tiên khi âm nhạc vang lên nàng đã biết Chu Tế đang xem gì.

Nháy mắt trong lòng nàng trở nên căng thẳng, nàng nghĩ, có lẽ đây là căng thẳng vì bị chính chủ xem được video của mình chăng?

Tầm mắt của Hàn Thư Đồng dời ra ngoài cửa sổ nhìn ánh đèn sáng lấp lánh, người khác nhìn vào đều sẽ nghĩ nàng đang xem phong cảnh.

Nhưng thật ra... hai lỗ tai nàng đang dựng lên nghe động tĩnh của Chu Tế đằng sau.

Bạch Mạt xem xong video, hốc mắt đỏ ửng: “Oa, video này cắt ghép đỉnh quá đi mất!”

Video năm phút mà chứa đựng cả năm bộ phim truyền hình, năm nhân vật khác nhau nhưng qua tay tác giả, mỗi lần chuyển cảnh đều rất hợp lý, giống như không có gì khác biệt.

Bạch Mạt xuýt xoa nói: “Chị Chu, cái video này làm người ta muốn khóc quá đi. Người cắt cũng rất đỉnh, giống như cô ấy hiểu rất rõ các nhân vật của chị, mỗi câu thoại cắt ra đều rất đúng lúc, chắc chắn cô ấy phải là fans siêu cuồng của chị, quá dụng tâm rồi.”

Chu Tế im lặng gật đầu.

Trong lúc xem, Chu Tế quả thực bị dọa cho phát sợ.

Nàng chỉ là một diễn viên vô cùng nhỏ, chưa bao giờ nghĩ sẽ có fans hao tâm tổn trí mà cắt nối biên tập video cho mình, hơn nữa như Bạch Mạt nói, người này hẳn là hiểu rất rõ về các nhân vật của nàng, chắc chắn đã xem qua rất nhiều tập phim nàng đóng.

Chu Tế nghĩ nghĩ một hồi, chần chừ một lát rồi ấn mở hộp chat riêng với tác giả, muốn nói gì đó, rồi lại đột nhiên cảm thấy không nên nói, đành phải quay lại trang chủ của người ta, yên lặng ấn theo dõi, còn bỏ hai cái video kia vào bookmart của mình.

Mà Hàn Thư Đồng ngồi bên cạnh cũng mở điện thoại ra.

Bạch Mạt một lần nữa cảm thán cắt ghép video thật đỉnh xong, đột nhiên nhớ đến thời gian trước Hàn Thư Đồng cũng quan tâm đến phương diện này, lúc đó nàng còn đi theo học chung, nhưng nàng không khéo tay, học một hồi thì bỏ.



Nghĩ đến đây, Bạch Mạt quay đầu nhìn Hàn Thư Đồng. “Chị Đồng, không phải trước đây chị cũng đi học cắt ghép biên tập sao? Học hành thế nào rồi?”

Chu Tế nghe vậy nhìn về phía Hàn Thư Đồng. “Cậu cũng học cắt ghép biên tập?”

“Ừ.” Hàn Thư Đồng nói. “Không học được.”

Chu Tế an ủi: “Cắt ghép mấy cái này rất khó, không học được cũng không có gì lạ.”

Bạch Mạt bên kia lại nói: “Vậy chị Đồng có muốn xem video em và chị Chu mới xem không? Tác giả video đó rất giỏi, chị xem vài lần có lẽ sẽ hiểu.”

Lúc Bạch Mạt nói chuyện Hàn Thư Đồng cúi đầu nhìn điện thoại, thấy có thêm một lượt lưu trữ, tâm tình nàng vui sướng.

Nhưng với lời đề nghị của Bạch Mạt, nàng cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Bạch Mạt đang định hỏi vì sao, xe ô tô vừa vặn dừng lại.

Chu Tế cởi dây an toàn, nói tạm biệt với Bạch Mạt xong đột nhiên quay lại nói với Hàn Thư Đồng. “Đêm nay cậu có ngủ ở đây không?”

Hàn Thư Đồng sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này, thậm chí lắc đầu theo bản năng: “Không –"

Không đợi Hàn Thư Đồng nói tiếp, Bạch Mạt cướp lời: “Cũng được đó, chị Đồng, nếu không thì tối nay chị ngủ ở đây đi, em về kia lấy hàng lý cho chị là được, ở đây cách sân bay gần hơn, ngày mai chị cũng có thể ngủ nhiều hơn một chút, hơn nữa –"

Bạch Mạt quay sang hỏi Chu Tế: “Chị Chu, chị sợ ma sao?”

Chu Tế bỗng nhiên trở nên đứng đắn: "Không sợ! Trước giờ chị chưa từng làm chuyện trái với lương tâm! Sao phải sợ?”

Lúc này Hàn Thư Đồng ở bên cạnh đột nhiên cười khẽ, Chu Tế nghe thấy lập tức nhướng nhướng lông mày, ý bảo nàng đừng vạch trần mình.

Đúng vậy, Chu Tế sợ ma.

Nếu ngủ một mình, nàng sẽ bật đèn ngủ.

Mà nguyên nhân Hàn Thư Đồng cười, một phần là vì lời nói của Chu Tế không đồng nhất với thực tế, phần khác... nàng đang nhớ đến một chuyện đã xảy ra ở trường học năm đó.

Đó là học kì 1 năm nhất, khi đó nàng chưa tiếp xúc nhiều với Chu Tế.

Chu Tế thấy Hàn Thư Đồng không nói lời nào, cười cười: “Tuy rằng mình không sợ ma, nhưng có người ngủ cùng vẫn tốt hơn chứ.”

Nhà mới, hoàn cảnh xung quanh cũng lạ lẫm, hơn nữa đèn ngủ của nàng lúc chuyển nhà đã quăng quật hỏng rồi, thứ quan trọng nhất bây giờ là bảo toàn mạng sống, vậy nên nàng nhất định phải giữ Hàn Thư Đồng lại.

Hàn Thư Đồng nhíu mày. “Cậu đây là đang mời mình?”

Chu Tế dừng lại một chút, gật đầu.

“Được.” Hàn Thư Đồng đồng ý.

-

Về đến nhà, hai người đứng ở cửa chỗ đổi giày.

Chu Tế hỏi: “Cậu định đi công tác mấy ngày?”

Hàn Thư Đồng ngày mai phải bay đi nơi khác.

"Chưa biết được, đại khái trước khi chương trình khởi quay mấy ngày thì về.”

Chu Tế lại hỏi: “Vậy cậu yên tâm để mình ở nhà cậu thế này sao?”

Khi Chu Tế lướt mạng có thấy vài trường hợp bạn học cùng thuê nhà trải qua một số chuyện không mấy vui vẻ, tuy nàng biết mình không phải kiểu người như vậy, nhưng chung quy nàng vẫn sợ hành vi của bản thân sẽ khiến người khác cảm thấy phản cảm.

Hàn Thư Đồng đổi dép lê đi vào phòng khách, bàn trà buổi sáng còn trống trơn bây giờ đã chất đầy đồ.

Chu Tế nhìn thấy, thầm nghĩ đây chắc chắn là một hành vi gây phản cảm, đang định phải thích là nàng quên dọn đột nhiên nghe thấy Hàn Thư Đồng nhỏ giọng: “Cũng là nhà của cậu mà.”



Chu Tế giật mình: “Mình biết, là nhà trong ba tháng tới của mình.”

Hàn Thư Đồng cũng không giải thích nhiều. “Ừ.”

Trước đây Hàn Thư Đồng đã từng ở lại đây vài lần, quần áo đồ ngủ đều có hết. Chờ đến khi nàng thay đồ ngủ bước ra ngoài liền nhìn thấy Chu Tế đứng trước cửa tủ lạnh, trong miệng lầm bầm: “Đúng là đồ óc heo! Thứ quan trọng như kem sao có thể quên được chứ!”

Xoay người lại thấy Hàn Thư Đồng đi ra, Chu Tế hỏi: “Thư Đồng, gần đây có siêu thị không? Mình muốn đi mua kem.”

“Ra khỏi khu nhà, quẹo phải sẽ có cửa hàng tiện lợi.”

Chu Tế làm động tác ok. “Cậu có muốn ăn gì không? Mình mua giúp cậu.”

Hàn Thư Đồng: “Mình muốn rửa mặt, không ăn gì hết.”

Chu Tế ậm ừ: “Vậy cậu đi đi.”

Vòi nước của phòng tắm trong phòng ngủ chính hỏng rồi, vậy nên Hàn Thư Đồng chỉ có thể tắm rửa ở phòng tắm cho khách.

Sau khi Hàn Thư Đồng vào phòng tắm, Chu Tế xoay người ngồi trên sofa, định nghỉ ngơi một chút rồi xuống lầu mua đồ.

Nửa tiếng sau.

Hàn Thư Đồng tắt nước, chuẩn bị lau người mới phát hiện ra mình không mang khăn tắm vào.

Mà khăn tắm nàng vứt trên giường.

“Chu Tế.”

“Chu Tế, cậu có thể mang giúp mình khăn tắm trên giường đến không?”

“Chu...”

Gọi đến lần thứ ba không có người trả lời, Hàn Thư Đồng nhớ Chu Tế nói muốn ra ngoài mua kem, chắc cậu ấy đã ra ngoài lúc nàng đang tắm.

Cửa ngăn phòng khách với phòng ngủ cũng đã đóng lại.

Vậy thì...

Theo một tiếng ‘lạch cạch’, cửa phòng tắm bị Hàn Thư Đồng mở ra.

Cùng lúc đó một cái khăn tắm màu trắng chìa ra trước mặt nàng.

“Là cái này... sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người bất động đứng tại chỗ nhìn nhau.

Vài giây sau, Chu Tế quay người đi trước, chìa tay ra. “Cậu cậu cậu cậu... khăn tắm của cậu.”

Chờ đến khi khăn tắm trong tay bị lấy đi, tiếng đóng cửa vang lên Chu Tế mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu ở nhà sao?”

Cách một cánh cửa, âm thanh rầu rĩ của Hàn Thư Đồng vang lên.

Chu Tế chột dạ vài giây. “Ừ.”

“Vậy sao mình gọi cậu không trả lời?” Hàn Thư Đồng hỏi.

Chu Tế: “Mình mình mình... mình đi tìm khăn tắm cho cậu.”

“Cậu đang khẩn trương?” Âm thanh của Hàn Thư Đồng vẫn rầu rĩ.

Khẩu khí của Chu Tế lại rất lớn: “Không, không có.”



Mới ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy rồi. Tuy học chung với nhau bốn năm nhưng hai người chỉ tắm chung một lần nào đợt huấn luyện quân sự đầu tiên, nhưng phòng tắm trong trường có phân chia ngăn cách, thứ gì không nên thấy nàng cũng chưa từng thấy.

Chỉ là hôm nay...

Nhưng mà... Hàn Thư Đồng... so với học kì 1 năm đó có vẻ lớn hơn không ít...

Chu Tế cúi xuống nhìn chính mình, không phải người ta nói sau khi thành niên sẽ không phát triển nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình nàng ứng nghiệm với câu này?

Khi Chu Tế còn đang mải nghĩ không biết Hàn Thư Đồng sẽ dùng cách gì để diệt khẩu mình, mà nàng sẽ thủ tư thế gì trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cửa phòng tắm bật mở.

Âm thanh xột xoạt của dép lê cọ xát với mặt đất vang lên bên tai Chu Tế như được phóng to, càng lúc càng vang, càng lúc càng gần.

Mùi sữa tắm truyền đến từ bên người nàng, ngay sau đó là âm thanh của Hàn Thư Đồng.

"Sao lại đứng im vậy?”

Chu Tế đột nhiên quên đi ý định muốn trốn thoát khỏi hiện trường.

“Ờ...” Nàng xoay người, thấy Hàn Thư Đồng đã ăn mặc chỉnh tề. “Vừa rồi mình không cố ý.”

Hàn Thư Đồng nhìn sang, thấy cô gái đối diện mặt đỏ bừng, tai cũng phiếm hồng.

Người nào không biết còn tưởng thân phận của hai người đã tráo đổi, người vừa bị nhìn thấy không phải là nàng mà là Chu Tế.

"Không sao.” Hàn Thư Đồng nói.

Chu Tế thấy Hàn Thư Đồng không ngại ngùng gì, gương mặt đỏ lựng cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường, muốn nói đến chuyện khác để hòa hoãn lại bầu không khí lại đột nhiên khẽ thốt lên: “Có phải so với năm nhất đại học cậu đã lớn hơn không ít?”

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng Chu Tế liền hối hận, hoảng loạn chạy đến sofa.

Nàng xoay người lại, nghe Hàn Thư Đồng nói: “Ừ.”

Câu trả lời của Hàn Thư Đồng rất tự nhiên, Chu Tế thấy vậy cũng không ngại ngùng nữa mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề ban nãy. “Không phải người trưởng thành rồi sẽ không phát triển nữa sao?”

Hàn Thư Đồng lau mái tóc ướt, nhấp môi: “Chỉ là béo lên thôi.”

Béo? Làm gì có? Thậm chí so với trước đây còn gầy hơn nhiều.

Mãi đến khi Hàn Thư Đồng đi sấy tóc, Chu Tế mới hiểu ý nàng nói béo là gì.

Ý là nàng ăn nhiều, nhưng mỡ thịt đều đã đến những chỗ nên đến rồi?

Chu Tế thật lòng hâm mộ.