Thượng Một Giả Tổng Nghệ

Chương 15




Hàn Thư Đồng cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm bên mép giường, từ góc độ của nàng nhìn xuống thấy một tay của Chu Tế đang nắm lấy mép giường, tay còn lại chưa kịp rút lại vẫn còn đang đặt trên chân của nàng, bởi vì đang ngẩng đầu nhìn lên nên đôi mắt nằm dưới hàng mi cong vút của Chu Tế càng thêm tròn tròn.

Nàng đã thấy qua rất nhiều bộ dáng của người này, hiên ngang, dịu dàng, lần này thứ nàng thấy chính là đáng yêu.

Bộ dạng đáng yêu này đã thành công làm tim nàng hẫng một nhịp.

Sợ Chu Tế ngồi xổm lâu sẽ tê chân, Hàn Thư Đồng vỗ vỗ vị trí kế bên mình ý bảo nàng ngồi xuống. “Ý mình là, lúc nãy cậu nói nhảy vực là cái gì?”

“Là kịch bản của tổ đạo diễn đưa.” Chu Tế vừa nói vừa đứng dậy, nhưng nàng không ngồi lên giường mà chỉ đứng tại chỗ.

Hàn Thư Đồng hơi rụt lại bàn tay vừa mới vỗ giường, nàng chú ý đến động tác của Chu Tế, trong lòng không ngăn được chua xót tràn lên.

Nàng biết rõ giữa mình với Chu Tế ngăn cách vài tấm màng mỏng, nếu nàng không chủ động đi chọc thủng tầng giấy mỏng này thì vách ngăn giữa hai người sẽ mãi mãi tồn tại.

Hàn Thư Đồng nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình, nàng dịu dàng nói: “Kịch bản chỉ là kiến nghị thôi, chúng ta không bắt buộc phải làm theo đâu.”

“Những lời này hình như cậu đã nói rồi.” Chu Tế cảm thấy rất quen tai, suy tư một lúc mới nhớ ra lúc trước khi quay một ngày Hàn Thư Đồng đã nói.

Chu Tế cười một tiếng. “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên mình quay chương trình nên có hơi cứng nhắc.”

Hàn Thư Đồng thấp giọng nói không sao.

Im lặng vài giây, Chu Tế chỉ chỉ bụng nàng hỏi: “Cảm giác khá hơn chút nào chưa?”



“Có, ít nhiều nhờ có cậu, đã hết đau rồi.”

“Vậy mình đi ra ngoài đây, không làm phiền cậu nghỉ ngơi.” Chu Tế nói rồi xoay người rời đi.

Tay cầm ly nước của Hàn Thư Đồng nắm chặt, đột nhiên thốt lên: “Chu Tế.”

“Hửm?” Chu Tế quay đầu lại nhìn Hàn Thư Đồng.

Hàn Thư Đồng sửng sốt, gọi Chu Tế lại là do nàng miệng nhanh hơn não, nàng cũng không biết tự nhiên kêu tên Chu Tế để làm gì.

Đối diện ánh mắt tràn đầy nghi vấn của người kia, Hàn Thư Đồng nhấp nhấp môi dưới hỏi: “Cậu...”

Nghẹn lại mười giây, Hàn Thư Đồng nói: “Đói không?”

Chu Tế lắc đầu.

Nói xong Hàn Thư Đồng nghẹn lại, nhưng mà nói cũng nói ra rồi, mốn thu hồi lại cũng không được, nên nàng đành phải tiếp tục bịa đặt nói tiếp. “Mình định đặt cơm, cậu có đói không, mình đặt thêm một phần cho.”

Chu Tế hơi lắc lắc đầu. “Mình mới uống sữa lúa mạch xong, không đói.”

Hàn Thư Đồng à một tiếng, liền cầm lấy điện thoại giả bộ đang đặt cơm, chờ Chu Tế ra khỏi phòng ngủ rồi giả vờ như nãy giờ chưa có gì xảy ra.

Nhưng Chu Tế thấy biểu cảm của Hàn Thư Đồng không thích hợp, còn tưởng là nàng ngại nhờ mình giúp, nói: “Có phải là do bụng đau nên không muốn xuống giường không? Không sao đâu, cậu đặt đi, mình lấy dùm cho.”

Chu Tế nói xong liền đi ra khỏi phòng, bởi vì nàng đột nhiên nhớ đến phải gọi điện cho bác sĩ Ngô hẹn trước lịch khám ngày mai.

Chu Tế vừa đóng cửa, Hàn Thư Đồng nhìn theo nàng, đành phải đặt đại một phần cơm.

Chu Tế trở về phòng, lướt lướt danh bạ mới biết mình không có số điện thoại của bác Ngô.

Chần chừ một lúc, Chu Tế gọi video cho em gái.

Em gái nàng tên Chu Tư Môi, do lúc mẹ mang thai cô bé thèm ăn dâu tây cho nên đặt tên này, nghĩa ở mặt chữ, nhìn một cái là hiểu.

Nhìn thấy người gọi là Chu Tế, Chu Tư Môi kinh ngạc, lúc ấn nghe máy thấy mặt của Chu Tế thì càng thêm ngạc nhiên. “Chị?”

“Đang ở trong phòng sao?” Chu Tế hỏi.

Chu Tư Môi: “Vâng, thấy chị gọi đến em phải chạy về phòng ngay.”

Chu Tế nghe xong xác nhận đã an toàn, cười một tiếng nói: “Tiểu Tư Tư thân yêuuuuu, em–"

“Chị, nói chuyện bình thường.” Chu Tư Môi vô tình cắt ngang.

“Hihi, ok.” Chu Tế khôi phục lại bình thường trong một giây, ho một tiếng nói: “Em giúp chị một chút, đi ra xin cha số điện thoại của bác Ngô đi.”



“Chị bị sao vậy? Cơ thể không thoải mái à?” Nghe Chu Tế xin số điện thoại của bác Ngô, Chu Tư Môi lập tức gấp gáp lo lắng.

Chị của nàng bị bệnh không bao giờ muốn đi bác sĩ, cứ thích tự mình chịu đựng nên mỗi lần chủ động đi bệnh viện đều là bệnh đã rất nghiêm trọng, cảm thấy không đi sẽ hẹo mới chịu lết đi.

Chẳng lẽ ra bên ngoài lang bạt mấy năm nay bị bệnh gì?

Chu Tư Môi sốt ruột lên. “Em đi tìm chị liền.”

Chu Tế vội vàng ngăn lại: “Không không, chị hỏi để đưa bạn đi khám.”

Chu Tư Môi: “Thật không?”

“Thật.”

“Ồ, vậy được rồi.” Nghe được không phải Chu Tế bị bệnh, Chu Tư Môi liền yên tâm.

Nhưng nàng lại nghĩ đến một chuyện, người có thể làm Chu Tế mở miệng đi xin số điện thoại, nhất định không đơn giản chỉ là bạn. “Bạn chị? Ai vậy?”

Chu Tế hỏi lại: “Em là mười vạn câu hỏi vì sao à?”

“Xì, cái này không phải là em đang quan tâm chị sao? Chị lâu lắm rồi không về nhà, em nhớ chị lắm đó.”

Chu Tế không tin. “Hết tiền tiêu vặt rồi đúng không?”

“Chị định cho em à? Làm ơn đừng.” Chu Tư Môi nói. “Cha mẹ đã thấy hot seach thu mua đồng nát lần trước của chị, nếu không phải em đã hỏi chị nguyên nhân sau đó cố gắng giải thích thì bọn họ thật sự tin rằng chị đi thu ve chai rồi.”

“...Cái này thì liên quan gì đến việc chị cho em tiền tiêu vặt?”

“Tuy rằng em rất cảm kích, nhưng chị để lại ấn tượng quá mức chấn động. Cầm tiền của chị, em có thể tưởng tượng đến cảnh chị cực khổ đi nhặt đồng nát, trong lòng cảm thấy rất áy náy.” Chu Tư Môi tỏ vẻ vô cùng đau đớn, khuôn mặt nho nhỏ nhăn lên nhìn về phía Chu Tế.

“Đừng diễn trò nữa, mau đi.” Chu Tế thật sự nhìn không nổi diễn xuất vụng về của Chu Tư Môi, sau khi nói xong lại bổ sung thêm. "Đừng cho ba biết là chị xin.”

Chu Tư Môi khoa tay múa chân làm hành động cúi chào. “Biết mà biết mà.”

Ba phút sau, Chu Tế thành công có được số điện thoại của bác Ngô, cũng đồng thời hẹn trước thời gian xem bệnh xong xuôi.

Tắt cuộc gọi, Chu Tế định đi nói với Hàn Thư Đồng, nhưng vừa đi đến phòng khách liền nghe được tiếng chuông cửa kêu.

Cơm hộp của Hàn Thư Đồng đến rồi.

“Chào cô, cô là cô Hàn đúng không?”

Chu Tế: “Đúng vậy.”

“Sao cô không nghe điện thoại? Tôi phải đi ké thang máy người khác mới lên được đây đấy.” Anh giao cơm oán giận một chút, sau đó đưa hộp cơm cho Chu Tế. “Cơm của cô.”



Không nghe máy?

Chu Tế đóng cửa lại, cầm hộp cơm đi đến phòng ngủ của Hàn Thư Đồng.

Cửa phòng vẫn khép hờ, lần này Chu Tế không gõ cửa, đẩy cửa vào nói: “Thư Đồng, cơm của cậu... lấy rồi.”

Chu Tế dừng một chút, ba chữ cuối cùng phát ra nói cực kì nhỏ.

Hàn Thư Đồng ngủ rồi.

Hàn Thư Đồng nằm nghiêng trên giường, mặt hướng về phía cửa, cho nên Chu Tế mở cửa liền thấy nàng đang ngủ. Hàn Thư Đồng khi đã say ngủ gương mặt dường như điềm tĩnh hơn, nhìn qua không có vẻ khó gần như thường ngày.

Hàn Thư Đồng vất vả làm việc mấy ngày nay, Chu Tế cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, cuối cùng cũng không đánh thức nàng mà đi vào phòng lấy chăn đắp lên người nàng.

Chợt Hàn Thư Đồng giật mình, lông mày hơi nhăn lại.

Chu Tế còn tưởng hành động của mình đánh thức Hàn Thư Đồng bèn quay đầu lại xem, phát hiện mày nàng chỉ hơi hơi nhăn nhưng không có dấu hiệu thức giấc.

Chu Tế thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo thói quen vỗ vỗ chăn hai cái sau đó mang hộp cơm ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại, con người vừa nãy còn đang say ngủ mở mắt.

Hàn Thư Đồng là bị đau bụng mới tỉnh lại, nhưng lúc nhận thấy Chu Tế đang ở trong phòng, không biết vì cái gì, Hàn Thư Đồng lựa chọn giả vờ ngủ.

Nhưng chờ đến lúc trên đùi nặng thêm một phần trọng lượng, nàng đã biết vì cái gì nàng lại giả vờ ngủ.

Nhẹ nhàng dùng tay kéo chăn lên đến bụng, cả người Hàn Thư Đồng lại cong thành con tôm.

Bất quá trước khi cơn đau ập đến, khóe miệng nàng giương lên nụ cười.