Thượng Một Giả Tổng Nghệ

Chương 13




Nếu cho một người chưa từng có kinh nghiệm nấu cơm vào bếp, vậy có nghĩa không phải nồi niêu xoong chảo nguy hiểm, mà chính là người đó nguy hiểm. – Chu Tế.

Trong nháy mắt khi đồ ăn vừa rơi vào nồi, ngay lập tức một con cá nhảy ra như vừa vớt từ dưới sông lên, tung tăng bay lượn muốn thoát khỏi chiếc nồi.

"Cẩn thận!"

Chu Tế đứng bên cạnh chỉ đạo nhanh chóng giữ chặt cánh tay Hàn Thư Đồng, kéo nàng ra khỏi vị trí chiếc nồi.

Sau đó Chu Tế cầm lấy chiếc muỗng xào từ tay Hàn Thư Đồng, định đảo một chút để dầu ăn không bắn.

Nhưng ngay lúc này, một cục mỡ đột ngột từ trong chảo nảy lên, nhắm thẳng vào tay nàng.

Chu Tế chỉ kịp cảm thấy phía sau bị kéo lại, trong chớp mắt mọi thứ xung quanh tối sầm lại, đầu đập vào đâu đó. Đến khi ngẩng đầu dậy, nàng mới phát hiện mình đang áp đầu vào vai Hàn Thư Đồng.

Chóp mũi hai người quanh quẩn mùi hương của đối phương, bạc hà thoang thoảng thanh tao cùng kẹo ngọt lười biếng mềm mại quấn lấy nhau.

Trái tim Chu Tế ngừng đập trong một thoáng khi đầu nàng gục vào bả vai Hàn Thư Đồng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

"Cậu không sao chứ?" Trong giọng nói của Hàn Thư Đồng không giấu nổi khẩn trương, nàng vừa thấy dầu ăn bắn vào tay Chu Tế.

"Mình không sao." Chu Tế thoát khỏi vòng tay Hàn Thư Đồng, quay đầu nhìn về phía chiếc nồi đang tỏa ra mùi khói, thấp giọng nói: "Nhưng có vẻ như nó có sao đấy."

Hàn Thư Đồng nhìn theo tầm mắt nàng, hương thơm thoang thoảng của người kia cũng bị mùi khét thay thế.

Hàn Thư Đồng thả lỏng bàn tay đang nắm lấy Chu Tế, mặt không cảm xúc tắt bếp, lật lật mấy thứ trong nồi xem còn gì có thể ăn không, cũng may chỉ có lớp bên dưới bị cháy, chỉ cần bỏ phần đó đi là được.

Chu Tế thấy hành động của Hàn Thư Đồng, biết nàng muốn tiếp tục xào đành nói: "Cậu chờ một chút."

Nói rồi nàng cầm lấy một chiếc tạp dề đưa cho người kia: "Đeo cái này lên đi, phòng hờ dầu lại bắn tiếp."

Chu Tế vừa nhớ ra, người mới học nấu nướng sẽ rất dễ bị dầu bắn vào người, là nàng suy xét không chu toàn, không đưa cho Hàn Thư Đồng tạp dề chống bắn.

Hàn Thư Đồng nhìn tạp dề, tuy nàng không muốn mặc nó lên, nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi đành thỏa hiệp.

"...Được."

Một lúc sau, Hàn Thư Đồng thành công cứu vớt phần thức ăn phía trên, Chu Tế ở bên cạnh cũng nhanh chóng rửa sạch mấy chiếc đĩa.

Hai người nghiêm túc làm việc của mình, không ai nhận ra giờ phút này bầu không khí giữa bọn họ tràn ngập hơi thở sinh hoạt ấm áp.

Nhưng rất nhanh sau đó một hồi chuông điện thoại đã phá vỡ sự ấm áp này.

Là điện thoại của Chu Tế.

Tay Chu Tế ướt, nên sau khi ấn nghe máy nàng bật loa lên, đặt điện thoại trên bệ cửa sổ.



Âm thanh của Tề Kiệt vang lên: "Chị Chu!"

"Đột nhiên sao lại gọi cho chị vậy?"

Phía bên kia của Tề Kiệt rất ồn ào, cậu sợ Chu Tế không nghe mình nói gì nên lớn tiếng: "Chỉ là đột nhiên nhớ ra em còn chưa chúc mừng chị đã tự do thôi."

Tề Kiệt tuy vẫn tiếc nuối không thể tiếp tục làm việc cùng Chu Tế, nhưng nghĩ sau này tương lai của nàng sẽ càng tốt hơn, tiếc nuối gì đó cũng biến thành chúc phúc.

Chu Tế cười cười: "Cảm ơn."

"Vậy chị Chu đã tìm được công việc mới chưa? Nhà ở thế nào? Nếu cần giúp đỡ nhớ nói với em." Tề Kiệt lại hỏi.

Chu Tế nhìn về phía Hàn Thư Đồng, những thứ Tề Kiệt nhắc đến, người kia đều đã thu xếp ổn thỏa cho nàng.

Chu Tế vô cùng biết ơn Hàn Thư Đồng.

Nàng mỉm cười với Hàn Thư Đồng, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: "Đều đã tìm được hết rồi."

Tề Kiệt nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói: "Vậy thì tốt quá, làm em cứ lo lắng mãi!"

Đang nói, bên kia có người gọi tên Tề Kiệt, cậu trả lời rồi quay sang nói với Chu Tế: "Chị Chu, em phải làm việc đây, có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Chu Tế ừ một tiếng, Tề Kiệt lập tức ngắt điện thoại.

Hàn Thư Đồng vẫn luôn im lặng nấu nướng bên cạnh chần chừ một lát, hỏi: "Tự do mà cậu ấy nói đến là gì vậy?"

"Cậu đừng nghĩ nhiều, người vừa gọi đến là người đại diện cũ của mình." Chu Tế sợ Hàn Thư Đồng hiểu lầm, giải thích. "Mình và công ty cũ đến hạn hợp đồng, nhưng mình không gia hạn thêm, tự do ở đây chính là không còn hợp đồng nào trói buộc mình nữa."

Hàn Thư Đồng nghe vậy, dừng lại một chút: "Chuyện xảy ra từ khi nào?"

"Hôm trước." Chu Tế thầm nghĩ lại.

Khi hai người nói chuyện, đồ ăn Hàn Thư Đồng làm cũng đã xong.

Hai người dọn bàn ăn, Hàn Thư Đồng lại hỏi: "Chuẩn bị kí hợp đồng với công ty nào?"

"Thật ra..." Chu Tế ho khan một tiếng. "Mình không định đi tiếp con đường này nữa."

Trong nháy mắt Hàn Thư Đồng ngẩng đầu lên nhìn Chu Tế, ánh mắt tràn đầy sự khó tin, vẻ mặt của Chu Tế vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nói đến một chuyện không quá quan trọng.

Nhưng Hàn Thư Đồng biết, làm diễn viên, đóng phim đối với Chu Tế mà nói, vào lúc nàng học đại học chính xác là thứ người này muốn nhất.

Chu Tế cười: "Mấy năm nay cũng không làm nên tên tuổi gì, mình nghĩ hay là thử đổi công việc khác xem sao."

Hàn Thư Đồng cụp mắt, âm thanh lạnh lùng: "Vì sao không phải là đổi công ty khác?"

Chu Tế à một tiếng: "Cũng có đi phỏng vấn, kết quả đều không có tin tức."

Chu Tế không kể ra chuyện Nhan Mộng Nặc, chỉ đổ hết lý do không được thông qua lên đầu mình.

Đồ đã bày hết ra đĩa, Chu Tế bưng ra bàn ăn.

Mà Hàn Thư Đồng vẫn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nồi nhưng tâm trí không biết đã trôi đi đâu.

"Thư Đồng, cậu có ước mơ gì không?"

"Mình á? Mình muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành diễn viên, đóng phim thật tốt là được."

Lời nói của Chu Tế khi đó giờ phút này vang lên trong đầu Hàn Thư Đồng.

Ngay khi Chu Tế quay lại bếp lấy bát đũa, Hàn Thư Đồng cúi đầu, giọng nói cũng phá lệ khàn đi, nàng nói: "Không bằng... cậu xem xét công ty của mình?"

"A?" Chu Tế nghe không rõ.

Hàn Thư Đồng quay người về phía Chu Tế, nhìn thẳng vào mắt nàng, lặp lại từng chữ một: "Không bằng cậu đến công ty của mình, thử lại một lần nữa?"

Chu Tế kinh ngạc: "Công ty của cậu?"

Chu Tế: "Ý cậu là công ty quản lý hiện tại của cậu là do cậu sáng lập?"



Hàn Thư Đồng gật đầu: "Là mình và chị Thu cùng nhau sáng lập."

Đây cũng là lí do vì sao lúc trước khi kí hợp đồng, bên đối tác lại là tên Hàn Thư Đồng.

"Chị Thu?"

"La Thủy Thu." Hàn Thư Đồng giải thích. "Là người lần trước nói chuyện điện thoại với cậu."

Chu Tế nhớ lại, lần đó nàng còn thấy rất cảm động. "Mình nhớ rồi."

"Chẳng qua cậu làm vậy khiến mình có cảm giác đi cửa sau quá." Chu Tế đùa cợt.

"Không phải, công tác nhận người mới đều là chị Thu xét duyệt, mình chỉ có thể xem như giới thiệu cậu cho chị ấy, kết quả cuối cùng có nhận hay không vẫn là chị ấy quyết định."

Hàn Thư Đồng biết Chu Tế sẽ không chấp nhận thứ gọi là đi cửa sau, Hàn Thư Đồng cũng tôn trọng nàng, trừ việc giới thiệu Chu Tế cho La Thủy Thu, nàng sẽ không lẫn lộn hai việc này.

Hàn Thư Đồng: "Để mình gửi link Wechat của chị ấy cho cậu."

Chu Tế thấy vậy vội vàng mở miệng: "Chờ một chút, mình –"

Hàn Thư Đồng ngẩng mặt nhìn về phía nàng: "Sao vậy?"

Chu Tế muốn từ chối.

Chính vào lúc nàng định mở miệng, lời nói của cô bé hôm trước lại vang lên trong đầu.

Sáng lên, nóng lên.

Thời gian tuy chỉ qua vài giây, nhưng trong lòng Chu Tế, vài giây này dường như nàng đã giãy giụa trong vài năm.

Cuối cùng, Chu Tế thở dài, khóe miệng khẽ giương lên, bờ môi tạo thành một tiếng: "Được."

Nàng lại đi nếm thử một lần vậy.

Một lần cuối cùng.

Chu Tế cầm bát đũa ra bàn ăn, nhìn hai đĩa thức ăn Hàn Thư Đồng xào trên bàn, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Không chỉ là chờ mong hương vị của đồ ăn, mà còn là quyết định một lần nữa bắt đầu lại tương lai của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên, ra mở cửa thì một nhân viên công tác đi đến.

Anh ta nói với Hàn Thư Đồng và Chu Tế: "Cô Hàn, vừa rồi camera của các cô không bật."

Ban nãy nghe điện thoại của Tề Kiệt Chu Tế đã tắt camera đi, Hàn Thư Đồng thấy vậy, cũng đóng lại.

Chu Tế ừ với nhân viên công tác, hai người lại một lần nữa mở camera lên.

-

Tối đó La Thủy Thu gửi lời mời kết bạn cho Chu Tế, không đợi Chu Tế chào hỏi nàng đã chủ động nhắn trước.

La Thủy Thu: [Chu Tế, chào em.]

Chu Tế: [La tổng, chào chị.]

Hai người chào nhau, lễ phép nhưng xa cách.

La Thủy Thu: [Thư Đồng đã nói mọi chuyện cho tôi rồi, tuy em là bạn của Thư Đồng, nhưng trước giờ tôi vẫn luôn công tư phân minh, vậy nên tôi vẫn yêu cầu em phải tiến hành phỏng vấn mới có thể chính thức gia nhập công ty.]

Chu Tế: [Đương nhiên, em cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào Thư Đồng để vào.]

La Thủy Thu: [Vậy được, trước tiên gửi tôi một đoạn video những đoạn cắt trước đây em diễn, tôi xem qua trước. Nếu tôi thấy được, sau đó em mới đến công ty phỏng vấn.]

Đọc đến đoạn La Thủy Thu nói phải gửi video, suy nghĩ đầu tiên của Chu Tế là: Cứu, bảo em diễn ngay tại chỗ cho chị còn được, chứ mấy chuyện như cắt video này em thật sự không làm nổi.

Ngay khi Chu Tế còn đang một bụng u sầu, không biết nên mở lời từ đâu, nàng lại nghĩ đến mấy video hôm trước xem được ở B trạm.



Chu Tế: [Xin chị chờ một lát.]

Chu Tế ấn mở B trạm, vào danh sách đang theo dõi tìm được chủ nhân của video kia, thật ra cũng rất dễ tìm, vì nàng chỉ theo dõi một mình người đó.

Thấy tác giả không note có được đăng lại ở nền tảng khác hay không, Chu Tế đành nhắn tin hỏi.

Cháo: [Hi, chào bạn, xin hỏi mình có thể đăng lại video này ở chỗ khác không? Mình muốn gửi cho Wechat của bạn thân một chút, không biết có được không.]

Chu Tế vốn tưởng phải đợi rất lâu đối phương mới trả lời, nhưng không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, một giây sau đã thấy hồi âm.

Đơn giản là yêu: [Nếu bạn thích Chu Tế, vậy thì có thể.]

Cháo: [Đương nhiên! Mình rất thích cô ấy.]

Đơn giản là yêu: [Vì sao lại thích cô ấy?]

Cháo: [Cô ấy rất nỗ lực, tính cách rất tốt, hơn nữa cũng khá xinh đẹp.]

Chu Tế bên này mặt dày nhắn một đoạn.

Đối phương chỉ đơn giản nhắn lại mấy chữ: [Mình cũng thích.]

Được người ta nói thích, Chu Tế mừng thầm, sau đó nói: [Cảm ơn~]

Gửi xong đối diện cũng không trả lời lại Chu Tế, mà Chu Tế cũng chia sẻ video với La Thủy Thu.

La Thủy Thu: [Ok, nhận được rồi. Ngày mai tôi mới có thời gian xem video, vậy nên kết quả ngày mai mới có thể thông báo cho em được.]

Chu Tế đọc tin nhắn xong đang định trả lời, nhưng trên màn hình lại nhảy ra một tin khác.

La Thủy Thu: [Công ty cũ của em là Thụy Văn?]

Chu Tế: [Đúng vậy.]

La Thủy Thu: [Có từng nghe nói đến một người họ Nhan chưa?]

Chu Tế dừng một chút: [La tổng biết Nhan Mộng Nặc sao?]

La Thủy Thu: [Chưa từng nghe qua!]

La Thủy Thu: [Tôi đang vội, không nói chuyện phiếm nữa.]

Đọc tin nhắn đầu tiên của La Thủy Thu, Chu Tế: "..."

Rõ ràng là chị nhắc đến mà.