Thương Mấy Cũng Là Người Dưng

Chương 9




Em biết không, từ sau chia tay, anh chưa từng nghĩ đến ngày mình gặp lại. Không phải đang tâm bạc tình, càng không phải cố biện minh, mà là anh không bao giờ đủ can đảm để đối diện với em thêm một lần nào nữa. Vì chỉ sợ, gặp lại rồi anh sẽ không còn đủ dũng khí để em rời đi - như xưa đã từng. Và chúng ta sẽ lại tiếp tục dùng dằng trong thứ tình cảm "bỏ thì thương, vương thì tội" - ở cạnh nhau thì mệt mỏi, mà xa rời nhau thì tắt ngấm nụ cười.

Anh biết làm sao khi điều em yêu ở anh chỉ là một kỉ niệm, chứ không phải là con người của anh ở hiện tại?

Nhưng dĩ vãng thì có bao giờ sống lại được đâu. Cho nên chẳng thà một lần nuốt xuống hết đau đớn của thanh xuân mình, và chấp nhận tình yêu này đã không thể đợi được đến ngày thiên trường địa cửu.

Vậy nên anh chợt nghĩ, nếu thật sự gặp lại, anh còn biết nói gì, ngoài lời xin lỗi?

Anh xin lỗi, vì đã không còn là của riêng em.

Anh xin lỗi, vì đã đứng yên không giữ em lại khi ngáy đó cả hai xốc nổi quay đi.

Anh xin lỗi, vì đã đi trước một bước và tiếp tục con đường cùng một người-không-phải-em.

Anh xin lỗi, anh xin lỗi như rất nhiều lời xin lỗi anh đã từng nói đi nói lại trong suốt đoạn tình đầy bế tắc của hai chúng ta.

Nhưng có lẽ, tụi mình nên bắt đầu học cách thứ tha và bỏ qua cho những điều bất khả -như là HẾT YÊU. Chỉ giữ lại cho nhau chút nhẹ nhàng sau cuối, bằng một nụ cười chúc phúc hoặc một lần quay hẳn lưng đi. Để bù lại cho những thánh năm bên nhau quá nhiều dằn vặt tổn thương bằng chút vun vén êm đềm và tạ tình trong phút-cuối-còn-thương. Thế thôi cũng đủ rồi.

Bởi xin em đừng nhầm lẫn giữa việc bước thêm bước nữa với lòng chung tình hay phụ bạc. Không phải cứ ở lì lại với quá khứ là trọng tình chung thủy và không phải cứ bình thản yêu người mới là bội bạc phủi tay.

Trời ơi, nỗi đau này là nỗi đau chung! Em nhớ cho điều đó.

Và dẫu có kêu Trời cũng đâu ai thấu, khi chúng ta phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình. Để hạnh phúc sau này đừng quá cay nghiệt như trước nữa, có được không?

Hứa với anh, đừng giữ mãi trong lòng xái ảo tưởng tội nghiệp rằng: "Ừ biết đâu, người ta vẫn còn thương mình...". Tự em phải biết thương kình trước hết! Vì chúng ta đều đang là những kẻ cô đơn nhất trong đoạn đời còn lại, khi đã mất đi tất cả bình yên và thanh xuân đã từng của chúng ta, đã mất-cho-nhau, và mất-bên-nhau. Âu đó cũng là niềm an ủi duy nhất còn xót lại.

Anh nhớ hơn 100 năm trước, Alain-Fournier đã viết trong cuốn sách kinh điển Kẻ lãng du rằng: "Trong ký ức ai cũng từng có sự hiện diện của một con người có khả năng khuấy đảo cả thời thanh xuân của chúng ta. Và khi người ấy rời đi, chúng ta không bao giờ còn yên bình được nữa."

Em chính là cái người khuấy đảo thanh xuân của anh như thế đó.

Và khi thanh xuân của anh qua hết rồi. Tình xưa và bình yên chỉ còn lỡ dở như một nấm mồ chưa kịp xanh cỏ thì chúng ta đành phải chấp nhận một thực tại hiển nhiên của cuộc đời. Rằng, người mà tôi từng thương giờ đã không còn thuộc về tôi nữa rồi...

Đoạn đời này, chúng ta xin phép nhau một lần sau cùng, để bước khỏi đời nhau một cách nhẹ nhàng, và bước tiếp không nhau một cách bình an, có được không em?