Thương Mấy Cũng Là Người Dưng

Chương 14




Hàng xóm sau lưng nhà tôi có nuôi một con gà trống tính kỳ ơi là kỳ, cứ 12 giờ khuya - 1 giờ sáng là gáy ò ó o vang trời. Tôi nghe riết bực thành quen, nên từ ý định ban đầu vặt lông ẻm đã chuyển sang nhẹ nhàng thân ái hơn là lâu lâu ngó qua song cửa sổ, nhìn xuống nhà hàng xóm, nói bâng quơ: "Ê gà, lộn giờ cưng ơi, còn 5 tiếng nữa mới bình minh, đi pha ấm trà rồi giũa móng xong chạy bộ vài vòng hẵng gáy tiếp...".

Bẵng đi mấy hôm nay, giữa đêm tôi không còn nghe tiếng gáy trớt quớt sai giờ của em ấy nữa. Ghé đầu qua song cửa, thấy chuồng trống trơn. Nhiều chuyện nên tằng hắng giọng bắt chuyện với em gái hàng xóm, hỏi ra mới biết em gà không đeo hồng hồ đó tuổi già sức yếu nên quy tiên. Tôi - hơi bị vô duyên và lạc đề - đã pha trò nhạc thếch: "Vậy Tết này nhà em có gà cúng bàn thờ rồi ha". Em gái hàng xóm cười nụ buồn xo, nói vọng lên cửa sổ: "Cả nhà nuôi nó lâu nay nên đâu nỡ ăn anh ơi, mang ra gò đất ngay gần chân cầu chôn rồi". Xong cô bé chặt lưỡi: "Mấy nay tối trời không nghe tiếng gà, tự nhiên em bị mất ngủ, thức thao láo ngon ơ luôn".

Tôi cũng định nhao nhao bảo, ê, anh cũng nhớ tiếng gáy trật giờ trật lất của em ấy quá. Mà tự thấy bản thân giống như đang chen chân giành phần nào một nỗi buồn nhớ riêng tư thầm thĩ của mối ràng buộc mang tính gia quyến này. Nên đành đóng cửa rồi nằm nhớ xao xác một âm thanh lộn lạo nhưng thân quen.

Bất giác chợt nhớ ngày xưa, tầm khuya giờ này, điện thoại cũng luôn vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Dòng chữ "Chúc ngủ ngon" ngày nào mình cũng đọc đến thuộc lòng, nhưng không đêm nào vắng tiếng chuông với cùng nội dung ấy.

Cũng đã lâu rồi, thanh âm ấm áp và dỗ lòng đó không còn đều đặn vang lên nữa.

Như tiếng gà.

Như tiếng bất kì một thứ hữu hạn nào đó giữa cõi đời chật vật ngắn ngủi của chúng ta.

Chỉ có người ở lại là thức trắng đêm vì thiếu tiếng gà quen.

Chỉ có nỗi nhớ là cồn cào gọi thức vì không được dỗ dành bằng tiếng chuông tin nhắn thân thuộc.

Tự hỏi, rốt cục cảm giác ấy có thực sự là tiếc nuối và thương tưởng? Hay chỉ bởi con người ta sống vì thói quen nên thấy cái gì không còn giữ nguyên giống trước là thấp thỏm trống trải? Vài ngày rồi thôi...

Nhưng quả tình, sống vì thói quen hay lụy tình thì các giai đoạn bước qua sau một lần mất mát đổi khác, thật sự rất thao láo trắng đêm! Và không cần bất kì thanh âm nào đánh thức, bạn cũng tự khắc thức mòn đến bình minh và tự gọi Mặt trời dậy cho riêng mình.

Nghĩ chuyện gà mà ngẫm chuyện tình...

Vì dường như trong thanh xuân của chúng ta, ai cũng từng có cho mình một người mà khi họ đưa tay nắm lấy chúng ta, mình đã tin rằng cả đời này có thể đi theo họ, nhất nhất không rời.

Và rồi chúng ta lớn lên, trải qua bao lần thân gần và lìa bỏ, mới nhận ra, thứ duy nhất trong đời có thể theo mình mãn kiếp chung tình, hóa ra chỉ có chiếc bóng của chính mình mà thôi.