Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ

Chương 13: Đây là?Vương Chi Mục?




Dịch giả: Tà Si Vô Diện
Biên: khang_a_ca

-Oắt con!!! Ngươi thật đúng là xảo quyệt! Ta suýt chút nữa đã để ngươi chuồn mất rồi.

Người áo đen nhìn chằm chằm vào Khương Dịch Niên bằng cặp mắt đầy âm lãnh, hắn khẽ cười nhếch miệng, dữ tợn như một con rắn độc. -Ngươi cứ yên tâm, chờ đến lúc ta bắt được ngươi thì trước hết ta sẽ chặt đứt hai chân của ngươi, để xem đến lúc đó ngươi còn định chạy thế nào nữa.

Nghe thấy những lời đó, Khương Dịch Niên không rét mà run vì dù sao thì hắn vẫn còn là một thiếu niên. Ngay lúc này, mặc dù trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi, nhưng hắn biết sợ hãi thì chẳng những không làm được chuyện gì mà ngược lại còn đánh mất luôn cơ hội sống sót cuối cùng của bản thân.

Thế là, hắn cắn răng nói:

-Các ngươi thật là to gan, dám động vào người của Thương Khung cung, việc này một khi truyền ra ngoài thì các ngươi ai cũng chạy không thoát!

-Hừ, Thương Khung cung thì tính là gì, dù sao cũng chỉ là một con chó giữ nhà mà thôi.

Người áo đen châm chọc cười một tiếng, sau đó hắn chậm rãi nắm tay lại, không tiếp tục tranh cãi nữa mà chỉ nói:

-Oắt con, ngươi đã sẵn sàng bị đánh gãy chân chưa?

"Ầm!"

Khương Dịch Niên không trả lời mà một lần nữa ném ra Hắc Mặc châu. Khi khói đen tràn ngập thì Khương Dịch Niên lập tức như con báo lao ra ngoài. Đương nhiên không phải là hắn lao lên tấn công mà là bỏ chạy theo một hướng khác.

-Hừ, ngươi nghĩ rằng dùng trò trẻ con như vậy là có thể thoát khỏi tay ta sao?

Ngay tại thời điểm Khương Dịch Niên lao ra ngoài thì một tiếng cười lạnh cũng lập tức truyền tới, một đạo bóng đen quỷ mị bất ngờ xuất hiện ở phía sau của hắn. Bóng đen vỗ ra một chưởng, một luồng kình phong tàn nhẫn đập thẳng vào trên lưng Khương Dịch Niên.

"Phốc!"

Khương Dịch Niên phun ra một ngụm máu, hắn cảm giác như mình vừa đụng phải một tảng đá vậy, thân thể lập tức bay về phía trước như diều đứt dây. Hắn phải lăn trên mặt đất mười mấy vòng thì mới có thể ổn định lại thân thể. Sắc mặt Khương Dịch Niên lúc này đã trắng bệch, hiển nhiên là sau khi nhận một chưởng vừa rồi thì hắn đã bị thương.

"Vù vù "

Đạo hắc ảnh kia vung ống tay áo lên tạo ra một trận cuồng phong bằng linh lực thổi bay khói đen đi, mà bản thân hắn thì đang bước từng bước một về phía Khương Dịch Niên với khuôn mặt đầy dữ tợn.

Khương Dịch Niên đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn nhìn chằm chằm vào kẻ áo đen đang tiếp cận chính mình, nhịp tim càng lúc càng dồn dập nhưng đầu óc hắn lúc này thì đang dần dần bình tĩnh lại. Hắn lặng lẽ đưa tay ra sau lưng cầm lấy Cửu Uyên Giản đang được quấn quanh bởi một lớp vải. Một cảm giác băng lãnh lập tức truyền đến từ lòng bàn tay giúp cho trái tim hắn đập chậm lại một chút.

-Oắt con, chết đi!!!

Người áo đen cười gằn một tiếng rồi nhấc chân lên hung hăng đạp xuống chân của Khương Dịch Niên.

"Xoẹt!"

Ngay khi chân người áo đen sắp chạm vào chân Khương Dịch Niên thi lớp vải bọc bên ngoài Cửu Uyên Giản bỗng nhiên vỡ vụn ra, thanh Cửu Uyên Giản bằng đồng tại trong tay Khương Dịch Niên dường như biến thành một con rắn đen mang theo sát khí mà lao ra ngoài nhanh như sét đánh, hướng thẳng về phía người áo đen mà đâm tới.

Công kích đột nhiên xuất hiện khiến cho người áo đen giật mình kinh hãi, thế nhưng hắn ỷ vào thực lực của mình nên căn bản không có đem Khương Dịch Niên_một kẻ mới đến Linh Động cảnh để ở trong mắt. Chính vì thế mà hắn chỉ thôi động linh lực tạo thành một vòng phòng ngự đơn giản bên ngoài thân thể.

"Ầm!"

Thế nhưng chỉ nháy mắt sau, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi bởi vì hắn cảm giác được bên trong luồng kình phong đang lao vào mặt hắn còn ẩn chứa cả một tiếng long ngâm hung ác tới cực điểm.

“Không ổn!”

Hắn thầm hô ở trong lòng, muốn lập tức rút lui nhưng mà thanh Cửu Uyên Giản kia đã hóa thành một đạo ánh sáng đen, nặng nề đập thẳng vào trên ngực hắn.

-Aaaaaaaa!

Kèm theo long ngâm là tiếng người áo đen kêu lên thảm thiết, thân thể hắn như gặp phải đòn nghiêm trọng, bay thẳng ra ngoài, trực tiếp nện đổ rất nhiều cây đại thụ cản trở phía sau. Trên ngực của hắn xuất hiện một vết thương vô cùng kinh khủng, máu me chảy ra đầm đìa.

Khương Dịch Niên cầm Cửu Uyên Giản trên tay mà há mồm trợn mắt. Uy lực của một kích này hoàn toàn nằm ngoài sự tính toán khiến cho hắn chưa kịp phản ứng. Nên nhớ, người áo đen kia là một vị Thần Phách cảnh cao thủ, cao hơn Khương Dịch Niên tới hai cấp bậc. Trong tình huống bình thường, cho dù người áo đen kia có đứng yên ở nơi đó để hắn toàn lực công kích thì hắn chắc chắn cũng không có cách nào đánh vỡ lớp phòng ngự bằng linh lực bao phủ bên ngoài thân thể người áo đen.

-Mịa kiếp!!! Thật không thể ngờ thằng oắt này vẫn còn cất giấu một kiện Thần Khí trong tay!

Người áo đen kia gắng gượng bò dậy, nhìn chằm chằm vào Cửu Uyên Giản trong tay Khương Dịch Niên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ngày hôm nay ta nhất định phải đem ngươi băm thành ngàn mảnh!

Có thể tuỳ tiện đánh vỡ hộ thân linh tráo rồi làm cho hắn bị thương như vậy thì chắc chắn đây không thể là một kiện linh khí bình thường, vật này đã có khả năng được xưng là Thần Khí rồi.

Khương Dịch Niên trông thấy người áo đen kia còn có thể đứng lên thì vẻ mặt hắn cũng lập tức biến đổi. Sinh mệnh của tên cao thủ Thần Phách cảnh này thật đúng là quá cứng, chịu một kích nặng như vậy mà vẫn còn có thể đứng lên.

Người áo đen giận đến mức hai mắt đỏ như máu. Hắn không ngờ rằng mình chỉ là bắt một thằng oắt con Linh Động cảnh vậy mà khiến hắn lại có thể bị trọng thương như vậy.

“Bạch!”

Từ trên thân người áo đen phát ra một luồng linh quang yếu ớt, thân thể của hắn khẽ động, bạo phát xông lên, linh lực ở bàn tay phun trào, tản ra sát cơ.

Khương Dịch Niên thấy thế liền vội vàng lui lại, đồng thời tay cầm Cửu Uyên Giản cũng hung hăng hướng về phía người áo đen mà đập tới.

Vì vừa mới ăn phải thiệt thòi lớn nên người áo đen không còn dám tuỳ tiện đón đỡ Cửu Uyên Giản. Hắn phải dựa vào thân pháp nhanh nhẹn của mình để tránh né công kích đến từ Cửu Uyên Giản.

Khương Dịch Niên mới chỉ là Linh Động cảnh nên linh lực trong cơ thể tương đối ít. Hắn mới chỉ vung vẩy Cửu Uyên Giản trong chốc lát mà hai cánh tay đã cảm thấy nặng nề. Lúc này, hắn căn bản không thể phát huy ra uy lực thực sự của Cửu Uyên Giản mà chỉ có thể dựa vào sự sắc bén của nó để đả thương địch thủ.

"Ầm!"

Sau mấy chục giây giằng co như vậy, người áo đen kia cũng tìm ra sơ hở, hắn như quỷ mị tới gần, vỗ một chưởng tại lồng ngực Khương Dịch Niên.

"Phốc —— "

Khương Dịch Niên té bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, Cửu Uyên Giản trong tay cũng bị đánh bay, bị người áo đen dẵm ở dưới chân.

-Oắt con ngây thơ, kiện Thần Khí này đặt trong tay ngươi thật đúng là phung phí của trời. Yên tâm đi, sau này ta sẽ không để cho nó hổ thẹn như ở trong tay ngươi.

Người áo đen nhe răng cười một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước, đạp xuống một cước, hiển nhiên là hắn muốn giết Khương Dịch Niên ngay tại đây luôn.

Khi kình phong lăng lệ sắp chạm vào mặt cũng là lúc Khương Dịch Niên cảm nhận được uy hiếp của tử vong, hai mắt hắn bỗng dưng đỏ bừng cả lên.

Trong lòng Khương Dịch Niên lúc này đang gào thét:

"Ta không thể chết! Ta còn muốn thay sư phụ báo thù rửa hận cho tất cả đồng môn ở Trì Giáo! Ta không có thể chết ở chỗ này được!

Ngay vào thời khắc sinh tử này, dường như trong cơ thể hắn đang có những phản ứng vô cùng kỳ lạ, linh lực trong đan điền của hắn bỗng dưng vận chuyển thật nhanh, bắt đầu nén lại.

Chỉ sau thời gian mấy hơi thở, linh lực trong cơ thể hắn vốn dĩ chỉ như một đám sương mù vậy mà lại tạo thành một vòng ánh sáng linh lực nho nhỏ tại bên trong đan điền.

Linh lực ngưng tụ thành vòng, đột phá Linh Luân cảnh!

Khương Dịch Niên vậy mà lại đột phá từ Linh Động cảnh bước vào Linh Luân cảnh tại thời điểm cận kề cái chết như này. Thế nhưng lúc này Khương Dịch Niên lại không có tâm tình để trải nghiệm niềm vui đột phá, hắn chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể bỗng chốc trở nên mạnh mẽ gấp mấy lần. Hai mắt của hắn hiện giờ đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, băng vải cuốn quanh tay trái lại lần nữa tróc ra, con mắt tím đen trong lòng bàn tay cũng đột nhiên mở ra.

Một luồng ánh sáng tím đen bắn ra từ lòng bàn tay của Khương Dịch Niên.

Lúc này, người áo đen kia cũng đã nhìn thấy con mắt tím đen trong lòng bàn tay Khương Dịch Niên, hai con ngươi của hắn lập tức co rụt lại, vẻ khó tin hiện ra trong mắt.

"Đây là? Vương Chi Mục?" Âm thanh kinh hãi không ngừng vang vọng ở trong lòng người áo đen, khiến cho cú đạp hung hăng xuống chân Khương Dịch Niên của hắn bị chậm lại trong giay lát. Cúng đúng vào lúc này, Khương Dịch Niên mạnh mẽ vỗ ra một chưởng đập vào lòng bàn chân của hắn.

"Oanh!"

Ánh sáng màu tím đen trực tiếp bắn ra từ lòng bàn tay Khương Dịch Niên. Lúc này, khuôn mặt người áo đen tràn đầy vẻ kinh hãi, thế nhưng hắn còn chưa kịp thét lên tiếng nào thì ánh sáng tím đen kia đã cuốn tới, sau đó hắn nằm co quắp trên mặt đất, chỉ mấy giây sau thì chết.

Khương Dịch Niên ngơ ngác nhìn vị Thần Phách cảnh cao thủ bỏ mạng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía con mắt tím đen trong lòng bàn tay, nhịn không được mà rùng mình một cái. Hắn không ngờ rằng, con mắt tím đen trong lòng bàn tay mình vậy mà lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ như vậy.

Loại lực lượng này khiến cho ngay cả hắn cũng phải rung động.

Sau một hồi lâu kinh hoảng vì sống sót sau tai nạn, Khương Dịch Niên liền cầm lấy băng vải nhanh chóng quấn lại vào tay, sau đó, hắn lại quơ lấy Cửu Uyên Giản rồi trốn ra khỏi cánh rừng này, không dám dừng lại ở đây thêm một chút nào nữa.

Nơi này lại không có một chút dấu vết đánh nhau nào trên mặt đất cả.