Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 12




Niệm Hương cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy. Trước mắt hắn chỉ có Tập Ngọc và máu, đang chậm rãi chảy ra. Đây không phải là giả dối, nàng chảy máu, đổ máu nghĩa là muốn chết. Nàng đã chết, đối với mình mà nói, điều đó như thế nào. . . . . . ?

Trong một cái nháy mắt, Niệm Hương cảm thấy trời đất đều sụp đổ . Tập Ngọc sẽ chết, Tập Ngọc muốn chết, cái đầu ngốc của hắn không thể nào lý giải hai câu này. Hắn chưa từng thống hận sự ngu dại như vậy, cũng chưa từng rung động như vậy. Cảm giác kia, thật giống cảm giác Tập Ngọc nói cho hắn vậy, hắn vẫn tin chắc đó là sự thật, nhưng mà có một ngày lại đột nhiên phát giác tất cả suy nghĩ, tất cả sở hữu của hắn đều thay đổi. Hắn vẫn tin tưởng, hắn vẫn cảm thấy đến chết cũng sẽ không thay đổi, nhưng mà có cái gì đó đang biến động, hơn nữa còn đang tìm cách thoát ra.

“Tiểu cung chủ! Mời theo chúng ta trở về! Chúng ta đã tìm kiếm ngài nửa năm rồi, cung chủ đều vì ngài lo lắng!”

Hắc y nhân vội vàng nói, hắn là người dẫn đầu, thanh âm nghe rất trầm thấp. Hắn nói liên tục nhiều lần, Niệm Hương một chút phản ứng đều không có, chỉ ngơ ngác nhìn máu trên người Tập Ngọc.

Cô gái đi cùng có gì đó không nhịn được, nàng lặng lẽ giật giật khóe miệng, nói khẽ với nam tử áo đen đứng đầu:

“Hắn thật là tiểu cung chủ? Căn bản không cần để ý trên dưới! Bắt ép hắn mang đi?”

Nam tử nói nhỏ:

“Câm mồm! Hương hương!”

Hương Hương vừa mới tuổi tròn mười sáu, người trẻ tuổi, nàng lại chưa thấy quá tiểu cung chủ, chỉ nhận được lệnh đi tìm người, chạy ngược chạy xuôi nửa năm, cuối cùng gặp một ngốc tử trước mặt, lại không chịu đi cùng mọi người?! Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Niệm Hương, lông mày hắn có nét giống cung chủ, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt rõ ràng là cái kẻ ngu thôi! Một ngốc tử còn cung kính mời về, trực tiếp mang đi là được!

Nghĩ đến đây, nàng đứng lên. Trực tiếp mang đi! Như vậy nàng lập công rồi! Nàng là tự tay đem tiểu cung chủ mang về! Lần đầu tiên làm nhiệm vụ liền lập công, cung chủ nhất định sẽ khích lệ của nàng! Trưởng lão thấy nàng tự tiện đứng lên không hề lễ nghi, không khỏi giận dữ, há mồm đang muốn trách cứ, lại cả kinh thấy nàng trực tiếp đi về hướng Niệm Hương, ra tay lại muốn bắt người!

“Ngu ngốc! Mau dừng tay!”

Hắn rốt cục cao giọng kêu lên, tay áo vung lên:

“Mấy người các ngươi nhanh ngăn cản!”

Một vài hắc y nhân khác đều vọt tới, ai ngờ vừa tới gần Niệm Hương ba thước, lại cảm thấy trước mặt có một bức tường vô hình, lập tức cả đám đều không thể bước ! Trưởng lão hoảng hốt, quỳ xuống cao giọng nói:

“Tiểu cung chủ bớt giận!”

Hương Hương đã bắt được cánh tay Niệm Hương, nàng hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra, còn quay đầu cười nói:

“Trưởng lão ngươi thật sự là hồ đồ! Ngươi xem, người không phải đã bắt được sao?”

Vừa dứt lời, chợt thấy lòng bàn tay chấn động, một khí lực khổng lồ theo gân mạch đi vào, lập tức chân khí lập tức hỗn loạn, nàng không chịu nổi, sắc mặt khẽ biến sắc, khóe miệng chảy ra máu .

Hương Hương hoảng sợ quay đầu, đã thấy Niệm Hương kinh ngạc nhìn mình, đáy mắt là một mảnh đáng sợ hư không, vẻ mặt kia tuy rằng vẫn ngốc nghếch, nhưng không tại sao, nhìn qua lại vô cùng quỷ dị.

Nàng kêu nhỏ một tiếng, lập tức muốn bỏ ra hắn, ai ngờ cánh tay của hắn quả thực tựa như dính vào tay nàng, bất luận dùng lực thế nào cũng không bỏ ra được! Hương Hương cảm thấy sợ hãi, chân khí trong cơ thể bị hắn đánh sâu đều tán loạn, nàng ngay cả cũng đứng không yên, còn như vậy. . . . . . Nàng mười sáu năm công lực bị phá hỏng rồi!Niệm Hương chỉ cảm thấy ngực vật gì đó cuồn trào, đó là thứ xa lạ, chúng chạy như điên loạn, theo huyết mạch lẻn vào, trữ ở ngực, chờ đợi mà ra :

“A a. . . . . . Tập Ngọc. . . . . .”

Hắn cúi đầu , gần như nhỏ giọng đọc lên tên này.

“Tập Ngọc. . . . . . A. . . . . . Tập Ngọc. . . . . .”

Hi tử:

“Ô ô ô. . . . . . Trưởng lão! Ngươi gạt người! Tiểu cung chủ hắn. . . . . . Ai nói tiểu cung chủ hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma? ! Ta thiếu chút nữa đã bị giết! Ngươi gạt người. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Ngươi gạt người!”

Trưởng lão bất đắc dĩ đem thuốc giải ném qua :

“Tiểu cung chủ! Nàng sẽ không chết ! Ngài. . . . . . Ngài an tâm! Đem thuốc giải bôi lên vết thương, không quá ba ngày nàng sẽ khỏi!”

Hắn quay đầu lại trừng mắt liếc Hương Hương đang khóc:

“Câm miệng nha đầu chết tiệt kia! Đều là chính ngươi chọc vào phiền toái! Người là ai hả? ! Há có thể cho phép tiểu nha đầu như ngươi ở trước mặt người làm càn!”

Hương Hương bị nội thương, tinh thần uể oải, nhưng vẫn cố tình đấu võ mồm, mạnh miệng nói:

“Ngươi không nói hắn là kẻ ngu! Ngươi không nói công lực của hắn vẫn còn! Ngươi i không nói bên cạnh hắn còn có một nữ! Ngươi. . . . . . Ngươi đều không nói cho ta biết! Sáng mai ta đến tìm cha ta! Nói ngươi khi dễ ta!”

Nàng nói thế, rõ ràng là tiểu nữ nhi đang làm nũng, khuôn mặt lại không thuận theo.

Trưởng lão hít một tiếng, xé khăn bịt mặt xuống, đã thấy hắn đầu đầy tóc đen, mặt mày tuấn lãng, lại là thanh niên anh tuấn nam tử. Hắn nắm tay Hương Hương lên, đem chân khí của chính mình chữa thương cho nàng, một mặt nói nhỏ:

“Về sau không được lỗ mãng như vừa rồi? Cũng không nhìn một chút đối phương là ai cứ như vậy tiến lên, ngươi phải có chín mạng mới có thể sống đến bây giờ. Trở về ta sẽ nói với cha ngươi, lần sau còn như vậy, đừng hy vọng ta mang ngươi theo!”

Bên này hai người ở cãi nhau, bên kia Niệm Hương ôm Tập Ngọc khóc to, hiển nhiên hắn cũng không biết cái bình bên chân mình là thuốc giải, hắn cũng không hiểu cái gì gọi là khỏi hẳn, dù sao hắn một lòng nhận định Tập Ngọc sẽ chết, khóc đến tối tăm mặt mũi.

Trưởng lão hạ tay Hương Hương xuống, nhìn lại bộ dạng Niệm Hương như thế, suy nghĩ hôm nay tất không thể dẫn hắn đi rồi. Bọn họ từ trên núi xuống , theo nam đáo bắc, trằn trọc tìm nửa năm, rốt cục ở Lâm Tuyền tìm được i tiểu cung chủ, ai ngờ bộ dạng hắn thay đổi hoàn toàn, bên người còn thêm nữ tử. . . . . . Bất luận nàng là ai, cũng không nên tiếp cận tiểu cung chủ . Nhưng nàng liều mạng như thế bảo vệ hắn, nàng bị thương tiểu cung chủ lại thương tâm như thế, tạm thời bất luận hắn bây giờ vẫn ngu dại vì tẩu hỏa nhập ma, chỉ nhìn một cách đơn thuần hắn mới vừa rồi tức giận, bọn họ cũng không cách nào đối phó.

“Chúng ta rút đã, dù sao người đã tìm được rồi, không vội nhất . . . . . . Chờ tiểu cung chủ vượt qua tầng kia cửa ải khó khăn, thần trí khôi phục, chuyện trở về nói sau.”

Trưởng lão thấp giọng nói xong, phất phất tay, vài Hắc y nhân lập tức trèo lên ngọn cây, hắn xoay người đem Minh hương trên lưng, nhìn Niệm Hương nói:

“Tiểu cung chủ, ngài yên tâm. Chúng ta sẽ bảo vệ ngài , hi vọng ngài sớm ngày tu thành thần công, viên mãn trở về. Cung chủ, đại cung chủ còn có nhị cung chủ đều ở chờ ngài trở về. . . . . .”

Hắn nói xong, thấy Niệm Hương căn bản không nghe, chỉ biết ôm nàng kia khóc, cũng chỉ lắc đầu thở dài, cõng Hương Hương trèo lên ngọn cây, vài tiếng phất tay áo, đoàn người nhanh chóng rời khỏi rừng.

“Tập Ngọc không thể chết được, Tập Ngọc không được chết!”

Niệm Hương vẫn khóc, miệng chỉ nói có hai câu làm Tập Ngọc cho dù bị đánh thuốc mê, cũng bị hắn đánh thức. Nàng hơi động một chút, rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở to mắt, có chút mờ ảo nhìn Niệm Hương hai mắt đẫm lệ, hiển nhiên không kịp phản ứng l phụ trước kia nói càng là mê dược lợi hại càng khó ngửi. Người am hiểu sử dụng mê dược trong chốn võ lâm có rất nhiều, nhưng có thể phối ra loại mê dược lợi hại này, ước chừng cũng chính là hai ba người, rốt cuộc là ai ? Những người đó… Bọn họ vì sao đột nhiên đi? Bọn họ cùng Niệm Hương nói gì?

Nàng quay đầu nhìn Niệm Hương, hắn ngồi xổm trên cỏ, trên mặt vưad đáng thương vừa áy náy, phát giác nàng đang nhìn mình, hắn xoay đầu đi, không dám nhìn nàng.

Tập ngọc mỉm cười, đột nhiên cảm giác vết thương cũng không còn đau. Nàng đi tới, từ phía sau ôm chặt lấy Niệm Hương, đem mặt ghé vào cổ hắn, ôn nhu nói:

“Ta biết, ngươi đang ở đây bảo vệ ta, ngươi đang ở đây thương tâm ta! Niệm Hương, ta không sao , ngươi xem, ta không phải có thể nói chuyện sao? Ta sẽ không chết .”

Niệm Hương cầm tay nàng, lầm bầm, không biết nói cái gì đó. Tập Hgọc ôm thật chặc hắn, trong lòng cảm khá vô hạn, chảy bao nhiêu máu, bao nhiêu đả thương, nàng căn bản là không nghĩ tới, dù sao, chỉ cần có thể như vậy ôm thật chặt hắn, nàng cái gì cũng không cần nữa. Hắn liều mạng đi cùng nàng, mặc kệ người khác nói như thế nào, nàng chỉ cần hắn.

Giọng nói của Hàn Dự Trần từ xa truyền tới:

“Tư Mã cô nương! Niệm hương huynh! Lưu Vân cô nương! Các ngươi ở đâu?”

Tập Ngọc bị thương thật sự không còn khí lực hét to, lấy ra một viên Thiết đạn châu nhẹ nhàng ném lên cây, cành lá nhất thời phát ra thanh âm a, chỉ chốc lát, tiếng bước chân của Hàn Dự Trần truyền tới.

“Tư Mã cô nương! Niệm Hương huynh!”

Hắn vội vàng kêu lên, vừa thấy Tập Ngọc bị thương, không khỏi quá sợ hãi, chạy nhanh tới, nắm cánh tay của nàng giơ lên xem có bị thương không. Phía sau Đoan Mộc Dung Tuệ đi tới nói nhỏ:

“Hàn huynh, không lễ nghĩa. Xin cẩn thận.”

Hàn Dự Trần giật mình, nhanh buông tay Tập Ngọc, cười lớn nói : “Đáng tội, tình thế cấp bách cư nhiên đã quên. Tư Mã cô nương chớ trách.”

Tập Ngọc lắc lắc đầù:

“Ta không sao, ở đay có một cái chai không biết có phải thuốc giải…. . . . . . Có lẽ là những hắc y nhân kia lưu lại .”

Hàn Dự Trần vội vàng đem cái chai cầm lên mở ra ngửi, cười nói:

“Thật là, đây là thuốc giả mê được, cũng là kim sang dược vô cùng tốt. Tư Mã cô nương, các ngươi gặp Hắc y nhân?”

Tập ngọc gật đầu:

“Nhưng ta trúng thuốc mê ngất đi, không biết bọn họ khi nào thì đi . Các ngươi có nhận ra bọn họ không? Chẳng lẽ bọn họ chính là người Ngọc Phong? Trên người bọn họ có Thiên Thanh kiếm quyết?”

Đoan Mộc Dung Tuệ cùng Hàn Dự Trần đều trầm mặc, sau một lúc lâu, Hàn Dự Trần mới nói nhỏ:

“Chúng ta. . . . . . Cũng không rõ ràng. Kỳ thật ta cùng với Đoan Mộc huynh đuổi theo phía sau, bọn họ liền đào tẩu, tựa hồ cũng không có ý giao chiến. . . . . . Ta thực lo lắng cho các ngươi, cho nên trở về xe ngựa, nhưng Ngọc Đái nói các ngươi bị công kích, phân nhau đào tẩu, vì thế ta cùng Đoan Mộc huynh liền đi tìm các ngươi. . . . . .”

Tập ngọc bỗng nhiên giật mình, nhìn xung quanh một chút, vội la lên:

“Lưu Vân đâu? ! Các ngươi không tìm được nàng? !”

Hàn Dự Trần có hơi kinh hãi:

“Nhắc tới, chẳng lẽ Lưu Vân cô nương không cùng các ngươi cùng một chỗ?”

Tập Ngọc rối tung, bất chấp vết thương trên người, giúp Niệm Hương đứng lên:

“Nàng võ công không biết! Một nữ tử yếu đuối lạc đường vạn nhất trong đây lỡ gặp nguy hiểm. . . . . . Không được! Ta muốn đi tìm nàng!”

Nàng mới vừa đi vào bước, đã thấy hoa mắt, bất đắc dĩ quỳ xuống, Niệm Hương chạy nhanh đỡ lấy nàng. Tập Ngọc âm thầm cắn răng, mê dược thật mạng không để nàng đi!

Vẫn trầm mặc Đoan Mộc Dung Tuệ bỗng nhiên nói nhỏ:

“Không cần phải gấp gáp, ta lập tức có thể tìm được. Trên người nàng có thiên hương thủycủa Đoan Mộc thế gia, chỉ cần thả ong dẫn đường, không cần nửa khắc là có thể tìm được. Tư Mã cô nương không cần sốt ruột.”

Nói xong, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, đã thấy một con ong trắng to bằng ngón tay cái bay ra, bay quanh Đoan Mộc Dung Tuệ một vòng, nửa điểm cũng không lệch khỏi quỹ đạo.

Tập Ngọc ngạc nhiên nói:

“Lưu Vân trên người tại sao có thể có Đoan Mộc thế giathiên thủy hương? Ta chưa bao giờ biết. . . . . .”

Nàng còn muốn hỏi, nhưng thấy Đoan Mộc Dung Tuệ sắc mặt lạnh xuống, đáy mắt còn có một ti xấu hổ, lại không nói nữa. Lưu Vân khi nào cùng khối băng này có bí mật? Nàng thật sự là không hiểu.

Ong dẫn đường bay ra, bay ba vòng quanh một chỗ, rồi thẳng hướng đông bay đi. Bốn người đi theo ong mật, đi chưa tới một khắc, đã thấy một cây cổ thụ trước mặt, bay vòng quanh thân cây. Tập Ngọc ngửa đầu nhìn lên cây, chỉ cảm thấy cao không thể chạm tới, thân cây ít nhất ba người mới ôm hết. Lưu Vân tại sao lại ở chỗ này?

Đang nghĩ tới đó, chợt nghe từ cành cây trên đỉnh đầu đầu truyền đến một tiếng rên rỉ, thanh âm kia rõ ràng là Lưu Vân! Tập ngọc cả mừng, chạy nhanh ngẩng đầu, đã thấy nàng nằm ở chạc cây , quần áo trên người hỗn độn, còn phủ một tấm áo choàng màu trắng, đáng sợ là, nàng lại ngủ ! Đáng sợ hơn là, tay chân của nàng đều đưa ra ngoài, chỉ không cẩn thận xoay người một cái, nàng sẽ từ cành cây cao cao ngã xuống!

Nàng rốt cuộc là làm sao lên đó?! Tập Ngọc không kịp nghĩ vấn đề này, nàng đi qua Niệm Hương, tính trèo cây đem người xuống. Hàn Dự Trần chạy nhanh ngăn lại nàng:

“Tư Mã cô nương bị thương, không thể cử động. Đừng trèo lên!”

Có lẽ giọng nói phía dưới làm kinh động Lưu Vân, nàng hừ một tiếng, mờ ảo mở mắt ra, trong miệng thì thào nói:

“Tập ngọc. . . . . . Ta muốn uống nước. . . . . .”

Nói xong, tay nàng liền hướng bên cạnh sờ, vừa sờ soạng thấy khoảng không, nàng hoảng sợ trừng to mắt, mới phát giác mình đang nằm trên cây!

“A ——!”

Nàng hét ầm lêm.

Bốn người không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng xoay người một cái, từ cây lăn xuống dưới! Hàn Dự Trần kinh hãi, bước lên, muốn ôm nàng, ai ngờ còn có người nhanh hơn, bóng dáng màu trắng như điện, bay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Vân, còn thuận tay nắm lấy áo choàng màu trắng che trên người nàng .

Lưu Vân hoàng hồn, trợn tròn cặp mắt. Đoan Mộc Dung Tuệ hừ một tiếng, buông tay bỏ nàng ra, giống như quăng quần áo bẩn, Lưu Vân chân mềm nhũn, ngồi trên đất, hình như vừa nhớ ra gì đó. Nàng liếc nhìn Đoan Mộc Dung Tuệ, há mồm muốn nói cái gì, lại nói không được.

Đoan Mộc Dung Tuệ mỉm cười, nụ cười kia lạnh như băng , lại ác ý trêu đùa nàng:

“Lưu Vân cô nương quả nhiên thật hăng hái, trời lạnh quần áo không chỉnh tề ở trên cây. Không biết đưa tới bao nhiêu cuồng phong loạn điệp?”

Lưu Vân cúi đầu nhìn đai lưng bị hỏng, áo khoác hoàn toàn mở ra, lộ ra áo ngực hồng nhạt, nàng không khỏi đại xấu hổ, mặt đỏ lên dùng sức nắm chặt cổ áo, oán hận nhìn hắn:

“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng tưởng rằng ta. . . . . . Ta ngất đi rồi. . . . . . Nên cái gì cũng không biết! Ngươi, ngươi. . . . . . !”

Đoan Mộc Dung Tuệ Nhất mặt vô tội nhìn nàng, giống như đang hỏi nàng: ta làm gì ?

Lưu Vân nhảy dựng lên, chỉ vào mặt hắn, đang định mắng to đầy ác khí, ai ngờ há mồm ra lại hắt xì, lúc này cảm thấy lạnh như băng thấu xương, nhịn không được liền phát run.

Tập ngọc đi tới đem áo choàng trùm lên vai nàng, sờ sờ đầu của nàng, nói nhỏ:

“Không có việc gì là tốt rồi, để cho ta lo lắng gần chết. Về khách điếm trước, có việc nói sau. Coi chừng bị lạnh.”