Chu Phóng dẫn bộ Nhan Khởi đến dưới toà nhà có trung tâm Taekwondo của Chu Nhạc, anh xem giờ, “Không đi lên à?”
“Khỏi,” Chu Phóng nói, “Nó tự xuống.”
Chỉ qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi là Nhan Khởi đã phát hiện Chu Phóng ưa nuôi thả Chu Nhạc, nhưng anh vẫn gợi ý: “Vẫn chưa đến giờ với cả ngoài này lạnh lắm, vào trong xem thử đi.”
Cuối cùng họ vẫn đi lên, vừa khéo tan lớp, Chu Nhạc đã thay đồ đeo cặp sách đi ra.
Lúc trông thấy Chu Phóng thì cậu nhóc sáng bừng mắt rồi nhanh chân chạy sang, “Hai ơi, sao hai lại tới vậy?”
Chu Nhạc đến gần nhận ra Nhan Khởi cũng tới thì vui hơn nữa, cậu nhóc chào giòn giã, “Anh Nhan Khởi ạ!”
Nhan Khởi cười đáp lại, thấy Chu Phóng cầm cặp sách của Chu Nhạc rồi dợm bước ra ngoài ngay thì cản, “Trán Nhạc Nhạc mướt mồ hôi kìa, chờ tý đã.”
Chu Phóng nâng quả đầu bé xíu của Chu Nhạc lên xem, đưa tay quẹt bừa vài cái trước trán cậu nhóc.
Nhan Khởi trông mà chán ngán, anh rút một miếng khăn giấy ra vỗ tay hắn.
Chu Phóng lia mắt sang, thấy phiền nhưng vẫn cầm lấy lau lại cho Chu Nhạc.
Cậu nhóc ngước vầng trán đỏ au lên nhìn Nhan Khởi, “Anh Nhan Khởi sang dẫn em đi ăn ạ?”
“Ừ nè, Nhạc Nhạc muốn ăn món gì nào?”
Chu Nhạc suy nghĩ một chốc nhưng lại trả lời: “Em không kén đâu ạ, anh với hai quyết là được.”
Chu Phóng xoa bừa đầu Chu Nhạc, “Anh ấy muốn đãi em mà, em chọn đi.”
Chu Nhạc nhìn sang Nhan Khởi, anh vuốt lại vài ngọn tóc vểnh lên sau khi bị Chu Phóng xoa đầu của cậu nhóc rồi nói: “Em đừng lo cho tụi anh, lần này đãi em đấy, anh hai em đi hưởng ké thôi.”
“Nhưng lần trước anh Nhan Khởi đãi hai rồi nên lần này hai nên mời anh Nhan Khởi mới đúng chứ ạ?”
Chu Phóng cực kỳ đau đầu trước cậu nhóc luôn đặt ra mấy câu hỏi lạ đời này, nhưng Nhan Khởi thì vô cùng kiên nhẫn giải thích cho Chu Nhạc nghe: “Lần trước anh muốn trả ơn nên mời anh hai em đi ăn, lần này thì là do anh thích Nhạc Nhạc lắm mới khao đấy.”
Chu Nhạc gật gù, “Thế lần tới em cũng sẽ đãi anh Nhan Khởi bằng tiền tiêu vặt nhé.”
Nhan Khởi cười đáp: “Được.”
Cả hai hứa hẹn nhau rồi cùng đi ra ngoài mà chẳng màng gì đến sắc mặt của Chu Phóng, hắn lặng lẽ theo sau, nhìn nhóc con nhà mình kè sát bên Nhan Khởi như một chiếc đuôi, lại còn nhăm nhe nắm tay anh.
Nói chung là khó chịu cực.
***
Cuối cùng Chu Nhạc quyết định ăn buffet, vừa khéo Nhan Khởi biết một quán khá ổn nhưng lại hơi xa, thế là cả ba đi tàu điện ngầm đến đó.
Trên tàu không còn chỗ ngồi nên cậu nhóc nắm tay Nhan Khởi rồi được anh che chở trước người suốt chuyến.
Anh tìm dịp ngoảnh lại cười nịnh với Chu Phóng sầm sì đứng tựa trong góc.
Chu Phóng cau mày, không mắc câu.
Đến quán thì Chu Phóng ngồi bàn để Nhan Khởi và Chu Nhạc đi lấy đồ ăn trước, anh chẳng hề khách sáo mà dắt tay Chu Nhạc lượn vài vòng, gắp hết mấy món mà cậu nhóc thích ăn hẵng đã.
Anh lén nhắc Chu Nhạc: “Tý nữa em cứ nhìn xem anh mình lấy món nào là biết ảnh thích ăn cái gì ngay.”
Chu Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, “Em sẽ quan sát thật kỹ.”
Nhan Khởi dắt cậu nhóc về chỗ, buộc tạp dề trẻ em cho cậu xong thì bảo Chu Phóng: “Anh đi đi, tụi tôi lấy đủ rồi.”
Chu Phóng bưng thẳng mấy khay thịt về mà chẳng đếm xỉa gì đến các món khác.
Chu Nhạc thì thầm hỏi Nhan Khởi, “Thế là hai thích ăn thịt phải không ạ?”
“Chắc vậy đó.”
“Được, em nhớ rồi.”
Chu Phóng liếc cả hai, “Đã ăn thì bớt nói lại.”
Chu Nhạc lè lưỡi với hắn, “Biết rồi ạ.”
Thấy Chu Phóng cứ lo gắp thịt chín cho Chu Nhạc mãi chứ hắn thì không ăn mấy, Nhan Khởi mới nói: “Nhạc Nhạc ăn chậm, tôi cũng đang nướng cho em ấy, anh ăn đi.”
Chu Nhạc cũng bảo: “Hai ơi em ăn không hết đâu, hai ăn đi ạ.”
“Em lo ăn đi, mặc anh.”
Chu Phóng lại lột thêm kha khá tôm nướng vào bát nhỏ, đẩy bát đến trước mặt Nhan Khởi và Chu Nhạc rồi hắn mới bắt đầu ăn.
Hắn không nói gì mà Nhan Khởi lại không gợi chuyện, Chu Nhạc thấy bầu không khí giữa cả hai hơi ngột ngạt thì bèn kể mấy chuyện thú vị đã xảy ra hôm nay.
“Cô dạy tiếng Anh lớp tụi em có em bé, cô bảo chẳng mấy chốc sẽ không dạy tụi em tiếp được nữa.”
Nhan Khởi rất giỏi đơm lời, “Thế em sắp có giáo viên tiếng Anh mới phải không?”
Chu Nhạc gật đầu, “Vâng ạ, mong là giáo viên tiếng Anh mới cũng sẽ dịu dàng như cô Lưu.”
“Nhạc Nhạc này, em thích thầy cô nào nhất trường?”
Chu Nhạc đăm chiêu một lúc, “Em thích cô Mỹ thuật nhất ạ.”
“Tại sao?”
“Có hôm cô cho bọn em vẽ tranh gia đình nhưng em chỉ vẽ anh hai và mình, cô mới bảo chắc chắn em có một người anh rất tốt, vậy mới chăm sóc em tốt đến thế này.”
Chu Nhạc nói xong thì bàn ăn lắng lại, Nhan Khởi thảng thốt, dù anh vẫn thấy lạ khi Chu Nhạc mãi mà không nhắc đến cha mẹ mình, nhưng không ngờ cậu nhóc thực sự chỉ còn mỗi anh trai thôi.
Chu Phóng đặt thịt và rau đã nướng xong đến bên cạnh họ, “Ăn đi.”
Nhan Khởi hoàn hồn nhìn sang hắn, Chu Phóng vẫn chỉ thản nhiên so mắt với anh một thoáng.
Nhan Khởi gắp một miếng nấm vào bát Chu Nhạc, thì thầm: “Anh cũng nghĩ vậy đấy.”
Chu Nhạc uống khá nhiều nước, giữa chừng có đi vệ sinh, Nhan Khởi vốn định theo cùng thì bị Chu Phóng ngăn lại, bảo cậu nhóc tự đi được.
Nhan Khởi chạm cốc với Chu Phóng, “Anh Phóng bảo thân mới ăn chung, thế giờ chắc là thân rồi nhỉ?”
Chu Phóng không phủ định nên Nhan Khởi xem như hắn đã thừa nhận, anh uống hết nước trong cốc, “Đã thân rồi thì thi thoảng anh cười một cái đi, chứ tôi cứ nghĩ anh muốn đánh tôi không à.”
Anh chuyện phiếm với hắn, “Anh Phóng mở tiệm trà sữa hồi nào thế?”
“Hai năm trước.” Chu Phóng đã ăn được kha khá, thế là cũng cạn cốc mình.
“Sao lại mở tiệm trà sữa? Cứ thấy khác xa phong cách của anh.”
Chu Phóng lời ít ý nhiều, “Chu Nhạc thích.”
“Nhạc Nhạc rất dễ mến, ngoan hơn mấy đứa trẻ khác nhiều.” Nhan Khởi nói.
Chu Phóng chợt liếc anh một cái, Nhan Khởi hỏi: “Sao vậy?”
“Chuyên gia tâm lý bọn anh ai cũng được trẻ con mến hả?”
Seven Liễu:
Nhan Nhan: Đâu phải mỗi trẻ con mới mến…