Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thượng Giới Online

chương 6: Hội nghị




chương 6: Hội nghị

Ngày hôm sau, lúc biết chủ tịch muốn triệu tập hội nghị khẩn cấp khi, các cổ đông cũng nhanh chóng có mặt tại phòng họp, mặc dù có hơi chút thắc mắc không hiểu vì sao lại họp đột xuất như vậy, nhưng cũng không ai có ý kiến gì.

Bên trong phòng các cổ đông ghé tai nhau xì xào bàn tán, chủ yếu là đang suy đoán về mục đích của hội nghị, mặc dù hằng năm đều có nhưng đột ngột và gấp gáp như ngày hôm nay thì cũng rất ít thấy.

Có người đàn ông đầu trọc râu ria mở miệng xuy đoán. “ Có lẽ nào tập đoàn gặp phải nguy cơ gì hay sao”. người nói là tổng giám đốc của công ty con, chuyên phụ trách mảng xe hơi.

Ngay lập tức có người khác quay sang cười mỉa phản bác. “Ha ha, anh Hoàng, anh đang nói đùa cái gì vậy, lẽ nào do năm ngoái anh mắc phải sai phạm, suýt nữa bị giáng chức nên tưởng ai cũng như anh”.

Tên đầu trọc râu ria nghe thấy có người đá xéo mình liền quay sang trợn mắt, hừ lạnh nói. “ Cậu Bình cậu cũng không cần phải bơm đểu, đừng tưởng việc cậu l·ạm d·ụng quyền lực tùy ý sa thải cấp dưới là không ai biết, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi nghĩ sớm muộn cái ghế tổng giám đốc của cậu cũng không giữ nổi đâu”.

Người tên Bình nghe vậy cũng có chút trợn mắt lại, xong quay đi chỗ khác không thèm nhìn tên đầu trọc râu ria nữa.

Mọi người xung quanh thấy vậy cũng không thèm để ý mà tiếp tục cuộc trò truyện của mình, dù sao việc hai người này đá xéo nhau cũng không phải lần đầu, nghe nói nguyên nhân không ưa nhau là do cả hai cùng thích một người đàn bà.

Phòng họp đang ồn ào thì bỗng nhiên cửa mở, cả phòng yên tĩnh trở lại, vì người vừa bước vào là Hùng Sơn chủ tịch.

Cả phòng họp đứng dậy nhìn đợi chủ tịch nhập toạ, chỉ thấy hôm nay không chỉ một mình mà chủ tịch còn dẫn theo sau một thanh niên trẻ tuổi trông rất đẹp trai, tất cả mọi người trong lòng đều có thắc mắc nhưng rồi cũng kìm nén lại.



Nhưng hành động tiếp theo của chủ tịch lại khiến ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp cũng trở nên cực kỳ rung động, vì vừa vào ông đã không ngồi ngay mà kéo một ghế bên cạnh ra, người thanh niên đi sau kia cũng không một chút khách khí mà ngồi xuống, sau đó chủ tịch mới ngồi vào chỗ của mình.

Mặc dù trong lòng tất cả mọi người đều có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng cũng ngồi hết xuống chờ đợi Hùng Sơn nói về cuộc họp ngày hôm nay.

Hùng Sơn nhìn xung quanh khẽ gật đầu, mắt thấy hầu hết mọi người đã tới đủ, phòng họp chỉ còn lại hai ba ghế trống nhưng trên mỗi ghế trống đều có một chiếc máy tính bảng với camera trước hướng về phía chủ toạ, nơi đó là những người đang ở nước ngoài không về kịp chỉ có thể dự họp bằng hình thức online.

Không muốn mất thời gian Hùng Sơn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “ Hôm nay tôi triệu tập mọi người lại đây là có một điều muốn thông báo, việc này ảnh hưởng tới sự phát triển của cả tập đoàn sau này, tập đoàn có thể vươn mình trở thành đứng đầu thế giới hay không thì đều dựa vào nó”.

Nghe đến đây toàn bộ người trong phòng họp bắt đầu xôn xao lên, nhưng cũng không ai đưa ra câu hỏi mà chờ đợi chủ tịch nói tiếp.

Hùng Sơn tiếp tục nói. “ Các vị có lẽ cũng biết đến mảng game VR chứ”.

Ngay lập tức có người dơ tay lên đáp. “Thưa chủ tịch dĩ nhiên là có, bên công ty chúng tôi cũng có thành lập một phòng làm việc chuyên về mảng này, không biết chủ tịch nhắc đến vì nguyên do gì, chẳng lẽ đó là mục đích của hội nghị hôm nay”.

Người nói chính là Dương Hồng Phúc giám đốc của công ty con phụ trách lĩnh vực trò chơi điện tử, và cũng là con trai út của Hùng Sơn, hắn năm nay 29 tuổi, cũng chỉ hắn mới giám thoải mái hỏi thẳng chủ tịch về điều mọi người ở đây đang thắc mắc.

Quả nhiên Hùng Sơn nghe xong cũng gật đầu xác nhận. “ không sai, lý do tôi nhắc đến mảng game VR là vì viện nghiên cứu công nghệ bí mật do tôi thành lập đã có bước đột phá trên công nghệ đắm chìm thực tế ảo, hơn nữa đã có thành phẩm ra lò”.



Vừa nói dứt câu thì tất cả mọi người trong phòng xững sờ, dấu chấm hỏi nhìn nhau, xong cùng rơ tay lên muốn đặt câu hỏi, trong đó có cả Hồng Phúc.

Hùng Sơn cũng ưu tiên chỉ tay ra hiệu hắn có thể nói.

Hồng Phúc cũng không khách khí đứng dậy đặt câu hỏi. “ Thưa chủ tịch, không biết viện nghiên cứu công nghệ bí mật ngài vừa nhác tới là gì, vì sao chúng tôi không được biết, với lại công nghệ đắm chìm thực tế ảo mà ngài nói là thứ công nghệ gì, ngài có thể nói rõ hơn chút được không”.

Nghe thấy Hồng Phúc hỏi vậy tất cả cánh tay trong phòng đều buông xuống, vì hắn đã nói ra hầu hết những thắc mắc của mọi người.

“Nói về viện nghiên cứu bí mật thì đó là do tôi thành lập ra từ mấy năm trước nhằm nghiên cứu những công nghệ đen mà chỉ có trên lý thuyết, không phải tôi không tin mọi người ở đây, nhưng việc này rất quan trọng nên tôi chỉ có thể xin phép giữ bí mật”. vừa nói Hùng Sơn cũng vừa liếc tất cả mọi người trong phòng một vòng rồi lại tiếp tục trả lời. “ Còn đối với công nghệ đắm chìm thực tế ảo thì mọi người trải nghiệm xong sẽ rõ”.

Nói xong không để cho mọi người phản ứng Hùng Sơn đã bấm vào nút đỏ trên bàn. Ngay lập tức cửa phòng mở ra theo đó là thư ký bắt đầu kéo một chiếc xe đẩy đi vào.

Trên xe đẩy có ba tầng mỗi tầng đều đặt đầy những kiện vật phẩm trông như chiếc nón bảo hiểm.

Hùng Sơn chỉ tay vào xe đẩy nói. “ Đây chính là thành phẩm mà tôi nhắc đến, mọi người chỉ cần mang nó lên sẽ rõ ngay”.

Sau đó hắn phẩy tay ra hiệu.



Ngay lập tức thư ký bắt đầu đem từng thiết bị như nón bảo hiểm kia đến trên bàn trước mặt của từng vị cổ đông.

Trừ Trần Long và Hùng Sơn ra, thì mọi người trong phòng bây giờ đầu cũng đầy dấu chấm hỏi, nhưng rồi cũng nâng thiết bị lên ngắm nghía các kiểu, nhìn sơ qua hình giáng cũng thừa biết phải mang nó lên như thế nào.

Người đầu tiên mang nó lên chính là Hồng Phúc, thấy có người dẫn đầu những người khác cũng lần lượt làm theo.

Khi Hồng Phúc vừa đeo lên mũ giáp, đập vào mắt hắn là một mầu đen kịt, chưa kịp thăc mắc thì một đường hầm sáng chói loá xuất hiện hút hắn vào trong. Vừa mở mắt định thần lại thì Hồng Phúc chỉ thấy bản thân đang đứng trong một căn phòng trúc xa lạ.

Ánh mắt Hồng Phúc co rụt lại, hắn không thể tin nổi vào mắt mình, ngay lập tức hắn chạy ra khỏi căn phòng, đập vào mắt là một mảnh rừng trúc xanh rì rào. Cảm nhận từng làn gió thổi qua da, hắn cúi xuống nhặt lên một nắm đất, trong lòng lại càng trở nên chấn động.

Bên ngoài, thấy mọi người đang đắm chìm trong thế giới ảo không thể tự kiềm chế, Hùng Sơn và Trần Long nhìn nhau cười.

Đây cũng là một trong số kế hoạch họ đã bàn bạc qua, tuy ở tập đoàn, Hùng Sơn có thể một lời định đoạt, nhưng dù sao mọi việc cũng phải do cấp dưới đến làm, việc này giúp cho tất cả mọi người trong cao tầng đồng lòng phối hợp với bọn hắn.

Còn đối với mũ giáp từ đâu mà có thì đơn giản là Trần Long làm ra.

Phải biết trên thượng giới có một thứ gọi là truyền đạo thạch, chỉ cần dùng thần thức khắc hoạ vào bên trong một thứ gì đó, thì người sau chỉ cần đặt nó lên trán là có thể cảm thụ được mọi thứ người trước khắc hoạ lại, thứ này ở thượng giới thường được dùng để truyền thụ võ kỹ, thần thuật vân vân, vừa hay vật này trong không gian Trần Long có rất nhiều.

Việc còn lại hắn chỉ cần tạo ra một cái mũ bình thường có ngoại hình khoa huyễn một chút, lắp vào một đống chíp, mạch điện phức tạp một chút để làm màu.

Cuối cùng đặt vào trong đó một miếng truyền đạo thạch ở vị trí trước trán, vậy là có thể để cho mọi người ở đây như vào trong thế giới ảo rồi.

Với thần thức của Trần Long mà đi khắc hoạ ảo cảnh, thì đến cường giả đỉnh cao ở hạ giới cũng không thể tìm ra sơ hở, chứ đừng nói là dăm ba tên phàm nhân ở đây.