Lục Hạ giật bắn mình. Đại não nhanh chóng nhảy số, cô biết bản thân cần phải thoát khỏi con sói đói này ngay lập tức. Thế nhưng, chưa kịp vùng vẫy, kháng cự, cả người Lục Hạ đã bị Hoắc Vũ ấn xuống.
Hay tay Lục Hạ chống lên khuôn ngực rắn chắc của Hoắc Vũ, cố gắng đẩy anh ra. Thế nhưng cái sức lực bé tẹo của cô lại chẳng ăn thua gì với anh.
Lục Hạ khóc không ra nước mắt. Về bất cứ vấn đề nào, cô cũng có đủ tự tin và sự dũng cảm để cùng anh sống mái một trận. Thế nhưng, Lục Hạ biết, về khoản giường chiếu, không cần Hoắc Vũ tốn công mài gươm, cô chắc chắn đã chủ động xin hàng rồi.
"Hoắc Vũ, anh đừng làm loạn." Lục Hạ bặm môi, "Tôi... tôi chịu không nổi mất..."
Hoắc Vũ khẽ cười một tiếng, đặt lên trán Lục Hạ xem như lời an ủi. Anh lên tiếng trấn an cô gái nhỏ trong lòng mình.
"Hạ Hạ, em chịu được."
"Mẹ muốn có cháu bồng. Chúng ta không thể để mẹ phật lòng."
"..." Lục Hạ im lặng, do dự trong chốc lát. Cô nhắm mắt, vươn tay câu lấy cổ Hoắc Vũ, nhẹ giọng. "Anh... nhẹ một chút."
"Được!"
...
"Ưm... a..."
Thanh âm rên rỉ kiều diễm, ngọt ngào động lòng người vang lên, lọt vào tai Hoắc Vũ lại trở thành chất kích thích chết người, khiến cho dã thú ngủ say trong anh thức tỉnh.
Hoắc Vũ ôm lấy cơ thể vô lực của Lục Hạ, đi thẳng đến phòng tắm. Tiểu huynh đệ cứng rắn từ đầu đến cuối không hề rời khỏi nơi ẩm ướt của Lục Hạ khiến cho mỗi bước đi, cô lại quằn quại không thôi.
Lục Hạ chịu không nổi dòng khoái cảm mãnh liệt cuồn cuộn ập đến, hai tay lẫn hai chân đều câu chặt lấy người Hoắc Vũ. Cô gục mặt lên bờ vai rộng của anh, nức nở nỉ non.
"Nhẹ... nhẹ lại... ưm... chịu không nổi..."
Đầu óc Lục Hạ đã trở thành một mảng trắng xoá, thần trí trở nên mơ hồ. Hoắc Vũ hoàn toàn không phải người vừa hứa sẽ nhẹ nhàng, anh phất lờ mọi lời nói đứt quãng của Lục Hạ, động tác dưới thân vẫn không chút lưu tình.
Qua vài lần cùng Lục Hạ lăn giường, từng điểm mẫn cảm của cô, Hoắc Vũ đều đã ghi nhớ cả rồi.
Điểm mẫn cảm bị trêu đùa khiến cả người Lục Hạ chịu kích thích, trở nên đỏ ửng như tôm luộc. Rất nhanh sau đó, bên tai Hoắc Vũ truyền đến tiếng khóc vỡ vụn của cô.
Hoắc Vũ hít sâu một hơi, cảm nhận được phía dưới của Lục Hạ đang siết chặt lấy mình, anh thầm mắng một tiếng "mẹ kiếp". Quá kích thích, đến độ anh muốn buông súng đầu hàng luôn rồi!
Đột nhiên, hai mắt Lục Hạ trợn lớn, miệng nhỏ không chịu nổi kích thích mà hét lên một tiếng. Cả người cô vô lực, mặc cho Hoắc Vũ giữ chặt lấy eo nhỏ, điên cuồng chạy nước rút.
Sau hơn chục lần đâm rút, Hoắc Vũ đã thành công đem mầm mống của bản thân chôn sâu bên trong Lục Hạ. Cảm giác sền sệt, nóng ấm khiến cô khẽ rùng mình, la lên một tiếng đạt đến cao trào, xụi lơ tựa vào khuôn ngực anh.
Hoắc Vũ thở dốc, đem tiểu huynh đệ của mình rút ra, nhẹ nhàng đặt Lục Hạ ngồi xuống thành bồn tắm. Xúc cảm lạnh lẽo bất ngờ truyền đến khiến cô khẽ rùng mình.
Lục Hạ bặm môi, ngoan ngoãn nhìn Hoắc Vũ xả nước ấm. Sau khi thấy lượng nước đã đủ, anh không chút do dự bế cô vào bồn tắm.
"Coi như anh còn có lương tâm."
Lục Hạ cất giọng khàn khàn. Có lẽ là do cuộc hoan ái quá kịch liệt.
"Anh thương vợ nhất mà."
"Nói xạo."
"Hạ Hạ yêu anh đúng không?"
Lục Hạ khựng lại, toàn thân căng cứng, trố mắt nhìn Hoắc Vũ. Tâm tư nhỏ bé của cô... lẽ nào anh nhìn thấu cả rồi?
Hoắc Vũ cười nhẹ, đặt lên má Lục Hạ một nụ hôn, cất giọng trầm ấm. "Ngoan, nói yêu anh!"