"Được. Anh ở nhà, nằm trên giường đợi em đến thị tẩm."
Hoắc Vũ vô sỉ lên tiếng khiến Lục Hạ ngượng đến đỏ mặt. Luống cuống quay đầu, cô vùi đầu vào chén cơm trước mặt, cố gắng gạt bỏ câu nói hạ lưu của anh.
Chết tiệt, ai muốn thị tẩm anh cơ chứ!
Dù sao ở phương diện giường chiếu vẫn là Hoắc Vũ chiếm thế thượng phong. Tuy kinh nghiệm không nhiều nhưng lần nào anh cũng có thể bắt nạt Lục Hạ, "làm" cô đến mức phải khóc lóc xin tha.
Cho nên, Lục Hạ có c.hết cũng không mơ tưởng cùng anh có một đêm xuân nồng.
...
Bữa cơm diễn ra khá yên ổn. Xong xuôi, Lục Hạ cũng nhanh chóng chào tạm biệt ông nội và mọi người, đem theo cái bụng no căng cùng Hoắc Vũ trở về nhà.
Trên xe, có lẽ do quá mệt mỏi, Lục Hạ đã thiếp đi lúc nào không hay. Dùng đùi làm gối cho cô, đem áo khoác trở thành tấm chăn mỏng, Hoắc Vũ chu đáo lo cho giấc ngủ của bà xã.
Thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, tài xế kiêm thư ký riêng của Hoắc Vũ âm thầm thở dài đầy bất lực. Tổng giám đốc thay đổi thật sự quá nhanh, thoát cái đã trở thành thê nô chính hiệu rồi!
Những người có thể đi theo Hoắc Vũ thật sự không nhiều, hết thảy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với anh, chất lượng là tất cả. Người thân cận phải tuyệt đối trung thành. Chẳng những thế, việc Hoắc Vũ đi đâu, làm gì, hầu như chỉ có thuộc hạ mới nắm rõ.
Cho nên, vở diễn đầy trẻ con này, thư kí riêng, Triệu Phong cảm thấy khả năng thành công là rất lớn.
"Triệu Phong, chú còn nhìn nữa, coi chừng tôi phế mắt chú đấy!"
Thanh âm lạnh lẽo của Hoắc Vũ lọt vào tai khiến Triệu Phong khẽ rùng mình, nhanh chóng hồi thần, chuyên tâm lái xe. Trong lòng thầm than, sếp lớn thật sự là bình giấm chua, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn.
...
Xe vừa ngừng lăn bánh, Hoắc Vũ đã vội vội vàng vàng ôm Lục Hạ vào lòng, bế cô lên theo kiểu công chúa, rảo bước vào nhà.
Vừa bước vào nhà, dì Phương đã ngay lập tức chào đón cả hai. Dì thông báo trong nhà có khách, hỏi ra mới biết người đến là Tần Hàn.
Sau khi đem Lục Hạ trở về phòng, đắp chăn cẩn thận xong xuôi, Hoắc Vũ mới xuống nhà tiếp khách.
"Hoắc Vũ, anh tồi một vừa hai phải thôi!"
Vừa nhìn thấy chủ nhà, Tần Hàn đã nhịn không được mở miệng oán trách. Hiện tại, nếu như có thể tác động vật lí lên Hoắc Vũ, chắc chắn người nào đó sẽ không do dự thực hiện ngay.
Hoắc Vũ ngồi xuống ghế sofa, bình thản rót trà, hệt như người bị chê trách không phải là anh vậy.
Dùng trà mời khách xong xuôi, Hoắc Vũ không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu cậu đến đây để than thở thì cậu có thể về rồi. Đừng ở đây lãng phí thời gian vàng bạc của tôi với bà xã tôi."
Tần Hàn: "..."
Đột nhiên cảm thấy sự phản bội của bản thân không đáng một xu, Tần Hàn âm thầm rơi lệ. Vì hạnh phúc hôn nhân của ai đó, cậu đã xuống nước trở thành gián điệp được cài cắm bên người Lục Hạ, chấp nhận mang tiếng là "bạn xấu", vậy mà Hoắc Vũ vẫn thờ ơ đến cực điểm.
Tần Hàn thở dài: "Bỗng dưng cảm thấy làm bạn với anh là một loại sai lầm."
"Đấy là chuyện của cậu." Hoắc Vũ bình tĩnh lên tiếng. "Nếu không có việc gì quan trọng, cậu có thể về rồi."
Trước thái độ lạnh nhạt của Hoắc Vũ, Tần Hàn chỉ có thể ôm hận, nuốt cục tức đang mắc ở cổ họng xuống bụng. Cậu thở hắt một hơi, trầm giọng, nghiêm túc nói.
"Tả Đan, cô ấy trở về rồi."