"Đánh mông em!"
Lục Hạ: "..."
Cô cảm thấy bản thân thiếu chút nữa thì ngồi không vững, đầu óc đã đau lúc này lại càng đau hơn.
Lục Hạ không cách nào lí giải nổi, rốt cuộc vì sao Hoắc Vũ lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy. Hơn nữa, cấp bậc cũng tăng nhanh một cách chóng mặt.
Ở cùng anh vài ngày ngắn ngủi, Lục Hạ sớm đã nếm đủ máu cầm thú trong người Hoắc Vũ rồi. Loại chuyện vô sỉ nào, anh cũng có thể làm được. Cho nên, cô đành thu nanh vuốt, cam chịu làm một cô gái bệnh nặng không xuống nổi giường.
"Anh đừng làm loạn. Tôi ngoan ngoãn là được chứ gì."
Dứt lời, Lục Hạ lại một lần nữa trở về với tổ ấm của mình, cuộn mình lại trong tấm chăn mỏng. Dáng vẻ này khiến Hoắc Vũ liên tưởng đến một con mèo nhỏ đang hờn dỗi.
Khẽ nheo mắt, Hoắc Vũ nở nụ cười đè nén, sải những bước dài, thu hẹp khoảng cách với Lục Hạ.
Ngồi xuống giường, Hoắc Vũ một tay cầm bát cháo hành nóng hổi, một tay cẩn thận xúc một muỗng nhỏ. Anh cười, nói.
"Bà xã, ăn rồi uống thuốc mới chóng khỏi bệnh được."
"Ăn... cái này sao?" Lục Hạ nhìn bát cháo hành bằng ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung. Có trời mới biết cô ghét lá hành đến nhường nào. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã chẳng tha thiết gì với các loại rau thơm. Lục Hạ thà bệnh c.hết cũng không đụng đến chúng. "Không ăn!"
"Không ăn sẽ không khỏi bệnh."
"Vậy thì để bệnh là được."
Nghe được lời nói bướng bỉnh của Lục Hạ, đôi mày kiếm của Hoắc Vũ khẽ cau lại. Không biết vì lí do gì, lửa giận đột ngột nhen nhóm trong lòng anh. Có lẽ là bởi cô vợ nhỏ của anh đã xem thường mạng sống của mình.
Thở hắt một hơi, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, Hoắc Vũ cong môi cười nhạt. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh không tin không khuất phục được cô.
"Em không ăn phải không?"
Bản năng mách bảo Lục Hạ chuẩn bị có điều chẳng lành. Thế nhưng cô lại phất lờ, cứng đối cứng với anh. "Phải!"
"Được." Hoắc Vũ bật cười một tiếng khiến Lục Hạ giật mình. Song, chưa để cô kịp định thần, anh đã lập tức vươn tay, giữ chặt gáy cô mà đặt một nụ hôn sâu.
"Ưm..."
Lục Hạ tròn mắt nhìn Hoắc Vũ, hệ thần kinh như tê liệt. Trước sự tấn công chớp nhoáng của anh, cô mất đi sự cảnh giác vốn có, thành công để anh chiếm thế thượng phong.
Lục Hạ bị Hoắc Vũ dẫn dắt chẳng thể phản kháng, để mặc cho đầu lưỡi tinh ranh của anh làm bậy làm bạ. Mãi đến khi cô dường như mất hết dưỡng khí, anh mới chịu buông tha cánh môi đã bị hôn đến sưng tấy.
"Anh, anh..." Lục Hạ dùng chút sức lực còn sót lại, liều mạng chùi môi, lớn tiếng nạt nộ. "Khốn kiếp, anh bắt nạt bệnh nhân!"
"Bắt nạt? Ha..."
Hoắc Vũ cười một tiếng, ghé sát tai Lục Hạ, giở giọng lưu manh.
"Tôi còn có thể làm hơn thế nữa, em có muốn thử không?"
"Biến thái!"
Lục Hạ thẹn quá hoá giận, tức tối hét lên một tiếng, không chút do dự đẩy Hoắc Vũ ra một cách thô bạo. Nuốt vài ngụm khí lớn, điều chỉnh lại nhịp thở, cô gằn giọng đe doạ.
"Đừng thách thức tôi, Hoắc Vũ!"
"Nếu không..."
"Nếu không làm sao?"
Hoắc Vũ thản nhiên đánh gãy lời nói dang dở của Lục Hạ. Con ngươi trong mắt anh bỗng chốc đen kịt lại.
"Em muốn chiến tranh lạnh à?"
Anh biết, tính cách bà xã mình vô cùng nóng nảy, lại còn hết sức bướng bỉnh nữa. Cái dáng vẻ ngông cuồng của Lục Hạ khiến Hoắc Vũ vừa yêu vừa giận mà.
Nhưng, cho dù hôm nay chiến tranh lạnh thực sự nổ ra đi chăng nữa, Hoắc Vũ cũng cam chịu, chỉ cần Lục Hạ ăn sạch bát cháo đích thân anh nấu thôi.
"Ăn xong rồi em muốn giận thế nào cũng được. Phải khỏi bệnh mới có sức chiến tranh lạnh với tôi chứ."