Thương Em Cả Một Đời

Chương 11: "Tai nạn" bất ngờ.




Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô, Hoắc Vũ, là người đàn ông vô tâm nhất thế gian.

Không những vô tâm mà còn bị ngốc, đến liêm sỉ cũng chẳng còn tẹo nào. Trở thành kẻ ngốc một cái, Hoắc Vũ đột nhiên ngây ngô đến mức mất sạch liêm sỉ, còn vô cùng phiền phức.

Giờ phút này, đứa trẻ ngốc to xác nào đó muốn được bà xã đại nhân tắm cho. Vậy nhưng, cái yêu cầu biến thái này, Lục Hạ có chết cũng không nguyện ý đáp ứng.

Đáng tiếc, Hoắc Vũ vốn không hề cho Lục Hạ từ chối. Vừa dứt lời một cái, anh không chút do dự nào bế xốc cô lên, đi thẳng lên tầng, hướng đến phòng tắm.

Lục Hạ hốt hoảng, la oai oái: "Hoắc Vũ, đừng nghịch dại, thả tôi ra!"

Máu dê xồm cùng dục vọng kinh người của Hoắc Vũ, Lục Hạ đã nếm trải chân thực một lần rồi, cô hoàn toàn không muốn phải chịu cảnh thống khổ xen lẫn sung sướng như thế nữa. Hiện tại, cho dù Hoắc Vũ ngốc nghếch, nhưng ai biết được anh có nổi lên lửa dục hay không chứ?

Cho nên, Lục Hạ quyết tâm phản kháng để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Mắt thấy đã đến phòng ngủ rồi, cô hoảng loạn lại càng hoảng loạn hơn, liên tục đánh vào ngực anh.

"Hoắc Vũ, anh có nghe tôi nói không? Thả tôi xuống, tôi không muốn tắm cho anh."

Bộp!

"A..."

Hoắc Vũ chẳng chút do dự nào quăng Lục Hạ lên giường, sau đó đi thẳng vào nhà tắm. Đến cửa, anh lập tức quay đầu, hung hăng trừng cô một cái, hờn giận oán trách.

"Không cho thì thôi. Vũ cũng không cần chị tắm cho Vũ, hứ."

Song, Hoắc Vũ nhanh chóng đóng cửa một cách thô bạo, giống như muốn đem toàn bộ lửa giận trút lên cánh cửa đầy đáng thương.

Nhìn dáng vẻ xù lông này của Hoắc Vũ, Lục Hạ vừa cảm thấy buồn cười, vừa ảo não vô cùng. Thì ra chăm trẻ lại đau đầu như vậy, xem ra cô nên suy nghĩ kĩ đến việc sinh con rồi. Chắc... một đứa là đủ rồi nhỉ?

Vài phút sau đó, Lục Hạ nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra, rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Xem ra ngốc nhưng vẫn còn biết cách tự mình tắm rửa.

Cảm thấy việc đợi Hoắc Vũ là quá mức dư thừa, Lục Hạ nhanh chóng chống tay đứng dậy, đi xuống tầng. Dù sao cô với anh cũng chỉ ràng buộc với nhau bởi một vụ liên hôn, lúc không có ai tốt nhất vẫn nên làm người xa lạ.

Huống hồ... Lục Hạ còn muốn ly hôn. Cho nên, cô không muốn có quá nhiều liên quan đến Hoắc Vũ.

...

"Dì Phương, hôm nay vất vả rồi, dì nghỉ sớm đi ạ."

Lục Hạ đi vào phòng bếp, nở nụ cười đầy dịu dàng, lễ phép nói chuyện với dì Phương. Trong mắt cô, bà ấy không chỉ đơn thuẩn là một người làm, mà còn là người bạn. Suốt gần một năm Hoắc Vũ không trở về, căn nhà lạnh lẽo này lại càng lạnh lẽo hơn. Bao nhiêu nỗi buồn, tâm sự, Lục Hạ đều chia sẻ với dì.

Dì Phương nghe được lời này, bất giác nở nụ cười. "Thiếu phu nhân, vậy dì không làm phiên con với thiếu gia nữa. Dù sao hai con rất lâu mới gặp nhau, cũng cần có không gian riêng tư để bồi đắp tình cảm. Dì hiểu mà."

Lục Hạ: "..." Rốt cuộc là dì hiểu cái gì vậy?!

...

Sau khi dì Phương rời đi, Lục Hạ không chút do dự ngồi xuống bàn ăn, sau đó tự mình ăn cơm. Cô phải đánh chén thật nhanh, sau đó trở về phòng của mình, tránh tiếp xúc với Hoắc Vũ.

Nhưng không biết ma xui quỷ khiến hay lòng tốt nổi lên nhất thời, ăn được một phần ba bát cơm thứ hai, Lục Hạ bỗng dưng cảm thấy lo lắng, nhanh chóng đứng dậy đi lên tầng xem xét. Từ nãy đến giờ cũng gần nửa tiếng rồi, đàn ông tắm gì mà lâu vậy chứ?

"Hoắc Vũ, anh ổn chứ?" Vừa bước vào phòng, Lục Hạ đã lên tiếng hỏi. Thế nhưng, đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến rùng mình. Lục Hạ bắt đầu hoang mang, trong lòng tràn ngập suy tư. Không lẽ tên ngốc này...

Lục Hạ nhanh chóng sải những bước dài, đi đến phòng tắm. Bần thần hồi lâu, cô quyết định phá cửa. Lùi lại vài bước lấy đà, Lục Hạ xông đến chuẩn bị đạp cửa thì cửa phòng lập tức mở ra.

"Oái..."

Giật mình mất đà, Lục Hạ cứ thế đâm sầm vào người Hoắc Vũ.

Sàn phòng tắm trơn trượt cộng thêm lực tác dụng mạnh khiến Hoắc Vũ không kịp trở tay, lảo đảo vài cái rồi cũng ngã phịch xuống đất, kéo theo cả Lục Hạ.

"A..." Hoắc Vũ nhắm chặt hai mắt, miệng nhỏ khẽ rên nhẹ một tiếng. Hai tay anh từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy thắt lưng Lục Hạ, cho đến lúc này vẫn chưa chịu buông ra.
Lục Hạ cả người dán lên cơ thể loã lồ chưa kịp quấn khăn của Hoắc Vũ, nhiệt lửa rất nhanh bao trọn cả tâm trí lẫn cơ thể cô. Chống tay lên khuôn ngực Hoắc Vũ ngồi dậy, Lục Hạ đột nhiên đứng hình, biểu cảm trên khuôn mặt nhanh chóng biến hoá.

"Hoắc Vũ, anh... anh..."

"Chị gái, chị... chị làm gì cơ thể Vũ rồi... hức..."