Thượng Công Chúa

Chương 148




Tất cả đều là những sự vụ rườm rà, rốt cuộc tiên đế chết thế nào, có liên quan tới Thái Tử hay không, những việc này không sao điều tra rõ được. Nhưng dù sao tiên đế cũng cần được hạ táng.

Vị tân đế mới lên có cảm giác nhặt được tiện nghi, không chỉ các đại thần cảm thấy thế, mà chính bản thân hoàng đế cũng thấy vậy. Bởi vì đế vị đến quá dễ dàng nên trong lòng hắn luôn bất an, vì thế hắn cực kỳ chăm chú tới việc tổ chức tang sự.

Hắn hận không thể để khắp thiên hạ đều vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm nhưng lại bị đám đại thần mắng trở về nên đành phải ngượng ngùng dùng đó làm yêu cầu cho đám hoàng thất.

Lưu Văn Cát bên kia vẫn luôn nhớ mong chuyện Thành An mất tích nhưng đáng tiếc cấm vệ vội nịnh bợ tân đế nên chẳng thèm chú ý tới chuyện này. Hắn không tìm được Thành An thì chỉ cảm thấy người này có lẽ đã chết hoặc trốn đi thật xa. Cũng tốt, chỉ cần ông ta không ngáng chân thì Lưu Văn Cát vẫn nguyện ý buông tha cho người từng làm sư phụ của mình.

Thời gian hoàng đế nhập hoàng lăng được định vào đầu tháng 8. Thời tiết vốn nóng bức nhưng ngày ấy từ sáng sớm đã có mưa nhỏ mênh mông. Thành viên hoàng thất cùng các đại thần đội mưa cùng đưa tiên đế tới hoàng lăng, coi như đi nốt một đoạn đường.

Hoàng đế hiện tại làm đủ bộ dạng hiếu thuận, sau đó có lẽ hắn cảm thấy mình đã làm đủ nên đến đêm cuối cùng hắn nhường cho đứa con gái được tiên đế yêu thương nhất là Đan Dương công chúa tới thủ hoàng lăng.

Mộ Vãn Diêu thì thế nào cũng được.

Chẳng lẽ tiên đế yêu thương nàng nhất ư?

Có lẽ thế.

Xuất phát từ bồi thường và áy náy nên trong mấy năm cuối ông ta quả thực đối xử với nàng tốt hơn mấy đứa con khác một ít.

Hiện giờ tiên đế đi rồi, Lư Lăng trưởng công chúa cả ngày hoảng hốt bất an, lo lắng những ngày khốn khổ của mình sắp tới. Ngọc Dương công chúa vì anh ruột làm phản nên bị liên lụy, phu quân của nàng ta cũng không còn là Kinh Triệu Doãn nữa, mà bản thân nàng ta cũng có chút tiều tụy.

Phóng mắt nhìn lại thì hoàng đế quả thực không có ai để mà biểu diễn tiết mục tình thâm. Chỉ có đứa em gái nhỏ nhất là Mộ Vãn Diêu thì lại cầm quyền lớn và đứng bên phía đối đầu với hắn vì chuyện của Xuân Hoa trước kia…… Hoàng đế vì vậy kiêng kỵ Đan Dương công chúa rất nhiều.

Điều này Mộ Vãn Diêu đều đã sớm nghĩ tới.

Lúc đầu nàng muốn tham dự vào việc chọn người kế vị, sau lại bị tiên đế lợi dụng đến độ chẳng biết đứng về phía ai. Hiện giờ nàng có thể tiếp tục làm công chúa của nàng đã là không tồi.





Mộ Vãn Diêu ở hoàng lăng canh một đêm cuối cùng, phò mã của nàng cũng ở đó.

Một đêm này vợ chồng hai người đều không ngủ mà quỳ gối trước linh đường lặng lẽ đốt tiền giấy. Bọn họ mặc một thân trắng toát, giống như đám con cái trong dân gian giữ đạo hiếu cho cha mẹ.

Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt nhìn Ngôn Thượng, khí chất của chàng tốt như thế, cả người mặc màu trắng thuần vẫn như gió mát trăng thanh, cực kỳ đẹp đẽ. Nhưng nàng nhìn khuôn mặt thon gầy, xương gò má nhô cao cùng với sắc mặt luôn tái nhợt tiều tụy của chàng thì trong lòng luôn cảm thấy sức khỏe chàng không tốt vì thế vội khuyên chàng đi nghỉ ngơi.

Ngôn Thượng lắc đầu. Chàng muốn dời lực chú ý của nàng nên nhẹ nhàng nói về tiên đế. Chàng trìu mến nói: “Từ đây về sau người thân có huyết mạch tương liên với nàng đã không còn nữa. Hẳn trong lòng nàng rất khó chịu đúng không?”

Mộ Vãn Diêu mê mang.

Nàng nhìn chằm chằm chậu than và đám tiền giấy bay tán loạn phía trên trong một lát rồi mờ mịt nói: “Không biết. Ta cũng không quá khó chịu. Tuy phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca đều không còn nữa nhưng ta cũng chẳng quá thống khổ. Nói thật, có lẽ thời gian bọn họ yêu thương ta quá ngắn mà sau khi lật mặt thời gian lại quá lâu dài nên ta chẳng cảm thấy gì. Trước kia nhị ca, mẫu hậu ra đi…… Ta có lẽ còn khổ sở, nhưng hôm nay phụ hoàng không còn ta đã chết lặng. Ta chờ ngày này đã lâu, một khi nó tới ta lại nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy…… Một thời đại rốt cuộc đã hoàn toàn kết thúc.

Quá khứ khiến ta yêu, hận và đau thương rốt cuộc đã bị chôn vùi dưới lòng đất. Ngôn nhị ca ca, chàng hỏi ta có khó chịu hay không ư? Không, ta không khó chịu. Ta chỉ cảm thấy…… Giải thoát.”

Nàng ngửa mặt nhìn hư không, giống như nhìn thấy liệt tổ liệt tông trong hoàng lăng. Nàng cùng Ngôn Thượng phân tích tình cảm của mình, không hề che giấu. Nàng thấy được linh hồn của mình, lại phát hiện thực ra bản thân vẫn luôn…… lặng lẽ chờ ngày này tới.

Nàng như vậy khiến Ngôn Thượng khó chịu. Cuộc đời chàng quá khác, tình cảm với cha mẹ khác hẳn của nàng. Lúc một đứa con không còn tình cảm với cha mẹ ruột mà chỉ còn lại chút có lệ thì rốt cuộc là ai sai?

Ngôn Thượng nhẹ ôm vai nàng nói: “Nàng…… có muốn nói với ta một câu gì không?”

Mộ Vãn Diêu: “Nói cái gì?”

Giọng nói của Ngôn Thượng vang lên trong linh đường lặng lẽ: “Nói gì cũng được, ví dụ như về mẫu hậu, nhị ca nàng. Nhị ca của nàng…… rốt cuộc là người thế nào? Mẫu hậu của nàng đặc biệt yêu thương hắn mà không quan tâm đến nàng ư?”

Chàng hé môi, có chút hoang mang hỏi: “Lúc đầu mới quen có phải nàng thích ta vì…… ta có điểm giống nhị ca của nàng không?”

Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt nhìn chàng, không hiểu sao chàng lại có suy nghĩ này. Ngôn Thượng rũ lông mi tạo thành cái bóng nho nhỏ trên mặt chàng, lại giống như cánh bướm quét qua trái tim nàng. Chàng nhỏ giọng nói: “Nàng vẫn luôn gọi ta ‘Ngôn nhị ca ca’.”

Mộ Vãn Diêu kỳ quái hỏi: “Gọi chàng ‘Ngôn nhị ca ca’ thì thế nào? Vốn dĩ chàng đứng hàng thứ hai, ai chẳng gọi chàng là ‘nhị ca’.”

Ngôn Thượng nghiêng mặt, do dự nói: “Nàng không có ý mang ta ra thay thế ca ca của mình chứ?”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Lòng nàng vốn tràn đầy buồn bã nhưng bởi vì nghi hoặc này của Ngôn Thượng mà lập tức bật cười. Tâm tình mệt mỏi căng thẳng mấy tháng này của nàng cũng thả lỏng.

Nàng nhìn sườn mặt của chàng mà cười, trong lòng nhu hòa nghĩ Ngôn nhị ca ca quả thực vẫn như thế, trước giờ chưa từng thay đổi. Mặc kệ bề ngoài chàng ôn nhu thế nào, mặc kệ trước mặt mọi người chàng đảm đương thế nào thì trong lén lút chàng vẫn có những rối rắm khó hiểu, luôn phải ngẫm nghĩ mãi.

Mà trước khi Ngôn Thượng nói ra chàng cũng không biết bản thân mình đã rối rắm cái này bao lâu rồi.

Chàng thật đáng yêu.

Ngôn Thượng quay mặt nhìn thấy đôi mắt nàng đen bóng, đuôi mắt cong lên. Khuôn mặt trắng nõn của nàng tỏa sáng nhu hòa, vừa thấy chàng nhìn qua là nàng đã bật cười.

Ngôn Thượng bị nàng cười dọa sợ, lập tức duỗi tay che miệng nàng. Chàng thật dễ bị dọa sợ, bởi vì nàng làm càn mà mặt đỏ lên, thấp giọng mắng: “Nàng cười cái gì? Không cho cười! Chẳng lẽ nàng muốn người ta nói Đan Dương công chúa bị phò mã chọc cười ở trước linh đường của tiên đế sao? Ta còn muốn sống, còn muốn làm người hay không?”

Chàng đẩy vai người bên cạnh còn Mộ Vãn Diêu thì dứt khoát ôm cổ chàng. Ngôn Thượng cứng đờ, vốn không muốn thân mật với nàng như thế trước linh đường nhưng vì đang bận che miệng không cho nàng cười nữa nên chàng cũng chỉ đành tùy nàng làm bậy.

Lông mi của Mộ Vãn Diêu cọ qua cổ chàng ngứa ngáy. Nàng cười đủ rồi mới kéo tay chàng ra, lại vươn tay ôm lấy mặt chàng thâm tình nói: “Chàng nghĩ nhiều quá. Chàng và nhị ca của ta không giống nhau tẹo nào. Tuy hai người đều rất ưu tú nhưng tính tình lại khác nhau, sao có thể so sánh hai người với nhau chứ?

Ngôn nhị ca ca yên tâm đi, một người có tính tình như chàng quả là độc nhất. Ta cảm thấy chàng đáng yêu nhưng sẽ không bao giờ cảm thấy nhị ca của mình đáng yêu. Như thế chàng đã yên tâm chưa?”

Ngôn Thượng đỏ mặt nói: “Ta vốn yên tâm mà, ta chỉ hỏi tí thôi, không có ý khác.”

Mộ Vãn Diêu cười khanh khách mà chọc chàng: “Chàng còn dám nói thế! Có nghi vấn gì chàng nói hết ra đi, không nói làm sao ta biết chàng nghĩ gì? Có phải chàng rối rắm chuyện này lâu rồi không?”

Ngôn Thượng chối: “Không hề.”

Chàng lại biện minh cho mình: “Ta không phải người như vậy.”

Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng một hồi lâu, ánh mắt hơi tan đi. Từ đề tài này nàng lại nghĩ càng nhiều hơn, giọng cũng buồn bã nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu đều yêu nhị ca, ta luôn cảm thấy bọn họ chỉ yêu huynh ấy thôi. Nhị ca không còn là họ cũng quên ta luôn.”

Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Bọn họ hẳn cũng từng yêu nàng.”

Mộ Vãn Diêu lại hỏi: “Sau đó hẳn không yêu nữa đúng không?”

Ngôn Thượng đáp: “Vẫn có. Chẳng qua gia đình đế vương và gia đình bình thường khác nhau. Diêu Diêu, nàng phải tin tưởng phụ hoàng, mẫu hậu, nhị ca đều yêu nàng.”

Chàng cường điệu chuyện này vì không hy vọng nàng phủ nhận hết thảy. Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nhìn chàng, bỗng mặt mày cong cong, ánh sáng trong mắt cũng quyến rũ hẳn lên. Nàng cười cười nói: “Chàng lo lắng ta sẽ lạc lối, sẽ cực đoan sao? Chàng yên tâm đi, có chàng bên cạnh ta luôn muốn làm người tốt.”

Nàng ngửa mặt, nửa đùa nửa thật nói: “Nhưng nếu chàng không còn nữa thì ta không đảm bảo đâu.”

Ngôn Thượng thấp giọng trách: “Nói bậy. Ta không tin nàng sẽ thành kẻ ác.”

Mộ Vãn Diêu phì cười, nàng cũng không nói nữa. Dù sao Ngôn Thượng cũng là chồng nàng, chỉ cần nàng duỗi tay thì ngày nào cũng chạm tới.

Chỉ cần chàng còn tồn tại thì những chuyện phiền toái trên thế gian này cũng không có vấn đề gì.





Sau khi tiên đế nhập hoàng lăng thì tân đế mới chính thức bắt đầu quản lý triều chính.

Khi còn là hoàng tử Tấn Vương là một người không hề nổi bật. Nhưng khi ấy hắn quản Công Bộ, cũng không làm sai việc gì. Lúc này mới làm hoàng đế, hắn còn đang mang hùng tâm tráng chí, cảm thấy làm hoàng đế cũng không có gì khó. Hắn thấy chỉ cần đưa mệnh lệnh xuống thì đám thần tử sẽ làm xong việc.

Hắn muốn làm một vị hoàng đế ghê gớm, muốn thay đổi quan hệ không tin tưởng lẫn nhau giữa hoàng đế và thần tử. Hắn muốn khoan dung, nhân từ, muốn làm một người ai cũng vừa lòng.

Thế nên vừa lên đế vị một ngày hắn đã ra 12 điều chính lệnh cho Trung Thư Tỉnh, thúc giục bọn họ làm việc. Trung Thư Tỉnh phiền hà nên chỉ mặc kệ không làm. Hơn một tháng trôi qua những chính lệnh kia vẫn chưa được thực hiện. Hoàng đế lại bị Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh đánh bật về. Lúc này hắn mới phát hiện làm hoàng đế không dễ tí nào.

Đám thần tử không nghe lời, hắn không chỉ huy được chẳng lẽ lại để Lưu Văn Cát giết hết mọi người ư?

Không, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Lưu Văn Cát. Tân đế phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, mỗi lời nói và cử động của hắn đều bị vô số người phân tích. Mỗi ánh mắt của hắn vốn không có gì nhưng lại bị đám triều thần suy luận ra nhiều góc độ.

Ngay cả ở hoàng cung…… Tân đế cũng không thể coi đó là nhà mình.

Ngày xưa Tấn Vương phủ chỉ là một cái sân, Tấn Vương phi dễ dàng xử lý mọi việc. Mà nay cái sân đó đã lớn hơn nhiều, lại nhiều tai mắt…… Tấn Vương về tới cung điện trước đây hắn từng ở và phát hiện nơi này cũng không giống như hắn mơ ước.

Hắn chưa từng học đạo làm vua nên bị đám tướng công trong triều và thái phó thì liên tiếp bắt ép hắn học. Lời của hắn lại phải thông qua Lưu Văn Cát mới có tác dụng, còn các đại thần thì liên tục nhét nữ nhân cho hắn. Mà vì muốn cân bằng thế lực nên hắn đều phải nhận cả.

Tân đế cảm thấy mình giống như “Ngưu Lang”, thật đáng buồn. Hắn phải dựa vào việc ngủ với nữ nhân để khiến đám thần tử nghe lời.

…… Trước kia hắn cũng đâu thấy phụ hoàng của mình phải dựa vào nữ nhân để làm gì, cũng không thấy Thái Tử cả ngày ham mê nạp thiếp. Nhưng nay tới phiên hắn, tuy có hùng tâm bừng bừng lại vẫn chật vật, làm gì cũng hỏng.

Các thế gia vừa bỡn cợt lại đáng giận. Bọn họ phát hiện tân đế dễ lừa gạt nên lập tức tùy ý có lệ.

Tân đế mới lên ngôi hai tháng mà đã có quá nhiều việc bất đắc dĩ.

Nhưng hắn cũng không từ bỏ.

Hắn không thể chỉ huy được đám đại thần, cũng đã chịu đựng đủ việc mệnh lệnh của hắn ban ra nhưng lại bị đám tướng công đánh bật trở về bắt điều chỉnh. Vì thế hắn muốn bồi dưỡng thần tử của mình ——

Sau khi cân nhắc một phen hắn phát hiện ra Lại Bộ Lang Trung Ngôn Thượng, cũng là phò mã của Đan Dương công chúa.

Hắn lập tức bừng tỉnh, phát hiện sau khi mình lên ngôi trong lục bộ ai cũng khó xử hắn, chỉ có Lại Bộ quan trọng nhất nhưng lại ít vấn đề nhất, cũng không hay quấy rầy hắn.

Đám lão thần không để hắn vào mắt, chỉ vui vẻ xem hắn chê cười nhưng Ngôn Nhị Lang lại không hề qua loa có lệ. Mỗi lần hắn ra quyết sách nào cho Lại Bộ thì bên đó đều thành thật nghiên cứu và thực thi. Sau khi tìm hiểu hắn phát hiện Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị Lang cũng không quá quan tâm, chẳng qua Ngôn Nhị Lang quá có khả năng nên Lại Bộ mới không có vấn đề.

Ngôn Nhị Lang kiêm nhiều chức, sau khi hắn lên ngôi chàng lại chưa từng phạm lỗi, cũng không gây khó khăn phiền toái cho hắn.

Đây mới là bộ dáng một thần tử trung thành nên có! Huống chi Ngôn Tố Thần có tiếng như vậy. Chàng còn trẻ nhưng trong quan trường này có ai dám coi khinh, quả là không thể coi thường.

Tân đế muốn mượn tay Ngôn Nhị Lang để khống chế toàn bộ triều đình.



Lúc này mưa vừa rơi, Ngôn Thượng vẫn còn ở Lại Bộ.

Màn trời u ám, chàng nằm trên bàn vừa ho khan vừa viết chữ. Vạt áo màu trắng xanh của chàng dính nước, đó là vì mới vừa rồi chàng định rời Thượng Thư phủ trở về, lúc chuẩn bị ra khỏi hoàng thành lại được gã sai vặt Vân Thư nhắc nhở nên đành lộn lại. Chàng đã quên mất mình hứa với Mộ Vãn Diêu là sẽ xin nghỉ nhưng còn chưa làm.

Gần đây trời vừa mưa là đầu gối chàng đã đau nhức, ban đêm ngủ không tốt, sau lưng cũng đau không kém. Chàng không nói, nhưng đợi Mộ Vãn Diêu phát hiện thì chàng đã sốt nhẹ vài ngày, vì thế hai vợ chồng lại cãi nhau một trận. Cuối cùng Ngôn Thượng đành hứa với nàng sẽ xin nghỉ vài ngày.

Nhưng hôm nay bận mãi nên chàng lại quên mất, lúc này chàng đành trở về viết sổ con, chuẩn bị đưa tới trong nhà Lại Bộ Thị Lang, giải thích việc thân thể mình không khỏe.

Lúc Ngôn Thượng dựa vào bàn viết đơn xin nghỉ phép thì hoàng đế vi hành tới khảo sát lục bộ. Vào lúc này nơi nơi đều vắng người, hoàng đế tới Lại Bộ cũng không cho người quấy rầy mà đứng bên ngoài nhìn đèn đuốc sáng ngời, lại thấy Ngôn Thượng vẫn ở trong phòng làm việc thì trong lòng cảm động.

Nếu các đại thần đều trung thành và tận tâm như Ngôn Tố Thần thì việc cai trị quốc gia đâu có khó?

Ngôn Thượng nghe thấy hoàng đế nhẹ ho một tiếng thì nghiêng mặt nhìn sau đó lập tức đứng dậy hành lễ.

Hoàng đế hiền lành hỏi: “Đã trễ thế này Tố Thần còn đang làm việc sao?”

Ngôn Thượng cười nói: “Thần đang định xin nghỉ mấy ngày.”

Cái này và ý nghĩ của hoàng đế hoàn toàn khác nhau. Sau khi sửng sốt một lát hắn lập tức không vui nói: “Sao, chẳng lẽ tới ngươi cũng học mấy lão đại thần kia làm khó trẫm ư? Các ngươi coi trẫm như trò cười đúng không?”

Ngôn Thượng vẫn ôn nhu nói: “Sao bệ hạ lại nói thế? Thiên hạ há có thần tử nào có thể khó xử bậc quân vương?”

Hoàng đế không có nhiều cơ hội ở chung với Ngôn Thượng nên ấn tượng của hắn với chàng chỉ dừng lại ở một người cực kỳ có năng lực lại cường ngạnh. Nếu không chàng đâu thể giết gia chủ của Trịnh thị, lại giật đổ Hộ Bộ, chọc giận Thái Tử trước đây và cùng Đan Dương công chúa trở mặt?

Hơn nữa nếu không có bản lĩnh thì sao chàng có thể giảng hòa với công chúa. Tính tình của Mộ Vãn Diêu kia……

Một ngày này hoàng đế ở lại nói chuyện với Ngôn Thượng thật lâu mới phát hiện ra mình hiểu sai tính tình của người này rồi. Tính tình của Ngôn Nhị Lang cực kỳ ôn hòa, lại dễ nói chuyện…… Quan lại Trường An nói chàng thực đáng sợ có lẽ đều là tin đồn bậy bạ mà thôi.

Hoàng đế cùng Ngôn Thượng tâm sự, nói đến những phiền não của mình. Ngôn Thượng cũng trấn an hắn. Chàng nói chuyện giỏi nên khiến hoàng đế cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hắn vốn chỉ tùy tiện oán giận nhưng lại nhịn không được bị khí chất chân thành của chàng đả động mà nói càng nhiều hơn.

Hắn nói về chí hướng của mình, nói mình bị đám đại thần bắt nạt nên không thể thực hiện lý tưởng.

Ngôn Thượng nghiêm túc nghe và như suy tư gì đó.

Lúc Lưu Văn Cát đuổi tới Lại Bộ đúng lúc nghe thái giám nói tân đế đang cùng Ngôn Nhị Lang tâm sự. Mí mắt Lưu Văn Cát nảy lên, sắc mặt âm trầm.

Hắn ở bên ngoài nghe lén vài câu thấy tân tế và Ngôn Nhị Lang nói chuyện với thái độ thân mật hơn nhiều thì càng khó chịu……

Cả triều văn võ có lẽ chỉ có Lưu Văn Cát là hiểu Ngôn Thượng nhất. Chàng mà muốn một người thích mình thì sẽ không ai chán ghét được.

Lưu Văn Cát sợ hoàng đế bị Ngôn Thượng lay động…… Chàng vốn là người có thể lặng lẽ đả động người khác, đến tiên đế tâm cơ khó lường như vậy còn trọng dụng chàng thì tân đế làm sao kháng cự được sự hấp dẫn của người này?

Vì thế Lưu Văn Cát bắt đầu nghĩ cách.





Cuối cùng Ngôn Thượng cũng không xin nghỉ được.

Chàng nói thân thể mình không khỏe nhưng tân đế lại nói chàng là người giỏi, lại không ngừng thăng quan cho chàng để chàng làm càng nhiều việc quan trọng hơn. Tân đế lãnh giáo chàng việc cân bằng các thế lực, lại hứa hẹn bản thân sẽ cố gắng làm một vị hoàng đế tốt……

Ở trong phủ của Đan Dương công chúa, lúc này Ngôn Thượng đang xắn ống quần ngâm chân. Mộ Vãn Diêu vốn tràn đầy vui mừng chờ chàng xin nghỉ nhưng kết quả lại nghe thấy tin tức chàng và tân đế trò chuyện vui vẻ thế nào.

Mặt nàng trầm xuống, trào phúng nói: “Sao thế, hắn mới nói vài lời hay là chàng sẽ bán mạng cho hắn sao? Thăng quan hả? Thăng lên chức gì? Vốn dĩ chúng ta đã có công hộ giá, nên được thăng quan nhưng hắn lại không thèm nhắc tới một chữ. Thế cũng thôi đi vì dù sao thì chúng ta cũng chẳng thèm nhưng hiện tại hắn mới nói hai câu chí hướng chàng đã động tâm…… Có phải hắn nói thêm hai câu nữa thì chàng sẽ vì hắn bỏ gia đình hay không?”

Ngôn Thượng bất đắc dĩ nói: “Làm gì đến nỗi ấy, chỉ là bệ hạ muốn làm một minh quân, lại muốn ta hỗ trợ thêm. Ta thấy hắn có chí khí thì cũng muốn thử xem.”

Mộ Vãn Diêu nói: “Việc hắn bắt chàng làm thì quan trọng, còn ta muốn chàng cùng đi ngắm hoa xem diễn đều là không quan trọng hử?”

Ngôn Thượng không nói gì.

Mộ Vãn Diêu tức khắc giận đến đỏ mặt mắng: “Chàng quả nhiên cảm thấy ngắm hoa xem diễn không quan trọng!”

Ngôn Thượng nghẹn mãi mới được một câu: “Ta vốn không biết ngắm hoa cũng không hiểu kịch diễn. Nàng kéo ta đi cùng thì ta cũng không hiểu gì.”

Mộ Vãn Diêu khách khí nói: “Là ta ham hưởng lạc làm chậm trễ đại sự của Ngôn Nhị Lang.”

Ngôn Thượng cứng người, thấp giọng nói: “Ta không có ý này.”

Mộ Vãn Diêu giận nói: “Vậy ý chàng là hiện tại lời ta nói không quan trọng nữa phải không? Lời ta nói có thể qua loa lấy lệ đúng không?”

Ngôn Thượng mờ mịt: “Ta…… Ta càng không có ý này.”

Mộ Vãn Diêu: “Ta đã nhắc chàng xin nghỉ vài lần nhưng tới giờ chàng đều không xin nghỉ được ngày nào. Đây là chàng cảm thấy ta chậm trễ tiền đồ của chàng, trong lòng còn đang trách ta không thông cảm đúng không?”

Ngôn Thượng có chút sốt ruột, từ trước tới giờ chàng nói chuyện chậm, nàng lại như sấm sét ào ào khiến chàng không theo kịp. Mãi một lúc sau chàng mới nhả được một câu: “Ta cũng đâu nói sẽ không xin nghỉ…… ngày mai ta lại đi xin nghỉ có được không?”

Mộ Vãn Diêu thấy cái bộ dạng bất đắc dĩ của chàng thì phiền chán “A” một tiếng. Nàng không hề để ý tới chàng nữa mà chỉ huy bọn thị nữ dọn đệm chăn và quần áo. Sau đó nàng quay đầu lại nhìn Ngôn Thượng, con ngươi đen bóng bình tĩnh, sau đó nàng nhíu mày mỉm cười nói: “Ngôn Nhị Lang làm việc cho tốt đi, bổn cung không quấy rầy.”

Ngôn Thượng: “Nàng đi đâu?”

Mộ Vãn Diêu kiêu căng nói: “Phủ công chúa của ta lớn như thế còn không có phòng khác cho ta ngủ hả?”

Ngôn Thượng ngẩn ra: “Nàng…… Muốn cùng ta phân giường sao?”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta nghĩ không thể trông cậy vào chàng được. Ban đêm chàng không ngủ được, ta thấy thế thì càng tức hơn. Ta sợ tối nào đó tỉnh lại thấy chàng còn chưa ngủ ta sẽ không nhịn được cho chàng một đao…… Chúng ta vẫn nên tách ra thì an toàn hơn. Chàng đi mà làm việc của mình cho tốt, làm một đại thần trung thành. Ta muốn ngắm hoa mua vui, làm một vị công chúa tục tằng. Chúng ta cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi nên bắt đầu nảy sinh chán ghét, chàng thấy phiền cũng là bình thường. Tách ra cũng tốt.

Ta muốn đi ngắm đám lang quân đẹp, để bản thân được lau mắt. Chàng cũng nhân cơ hội này tìm mấy phụ nhân mà mở mang tầm mắt đi…… Thôi thôi, Ngôn Nhị Lang bận như thế thì làm gì có thời gian tìm nữ nhân, nếu chàng có nhu cầu thì tìm ta là được.”

Nàng quay đầu nhoẻn miệng cười nói: “Mặc chàng thích làm gì thì làm nhé.”

Ngôn Thượng kinh ngạc.

Thấy nàng đi ra ngoài chàng mới ý thức được người này không nói đùa mà thật sự muốn phân giường. Chàng không rảnh lo ống quần còn đang xắn, cứ vậy phủ vội áo ngoài đứng dậy đuổi theo. Chàng mờ mịt chạy ra ngoài hỏi mọi người công chúa đi chỗ nào.

Phủ công chúa quả thực quá lớn, chàng quần áo bất chỉnh, vì bận tâm tới hình tượng nên phải dừng lại chỉnh một chút thế là thành ra bị chậm mất một lát. Lúc này chàng không thấy Mộ Vãn Diêu đâu nhưng vừa ra tới cửa lại đụng phải Ngôn Hiểu Chu tới tìm mình.

Ngôn Hiểu Chu nói: “Nhị ca, muội có việc muốn nói với huynh!”

Ngôn Thượng nhìn bóng đêm đen như mực xung quanh, cúi đầu hấp tấp nói với em gái: “Ngày mai lại nói……”

Ngôn Hiểu Chu vẫn kiên quyết: “Nhưng ngày mai thì không kịp rồi. Nhị ca, muội định ngày mai rời khỏi Trường An, muội cũng đã thuê xong xe ngựa rồi. Nếu hôm nay không nói thì sợ muội đi rồi huynh cũng không biết.”

Ngôn Thượng lập tức kinh ngạc, ngơ ngác nhìn em gái hỏi: “Muội muốn đi đâu? Về Lĩnh Nam tìm a phụ sao? Làm sao thế, là ta chậm trễ khiến muội ở Trường An không thoải mái ư?”

Ngôn Hiểu Chu thấy chàng lại định đổ lỗi lên người mình thì biết trong lòng chàng lại đang bắt đầu trách móc bản thân. Nàng vội đánh gãy lời chàng: “Không không không, muội muốn đi Kiếm Nam…… Tìm Dương Tam Lang.”

Ngôn Thượng giật mình, một lát sau chàng mới chậm rãi hỏi: “Tẩu tẩu của muội…… Diêu Diêu biết sao?”

Ngôn Hiểu Chu mỉm cười đáp: “Muội đã nói chuyện với tẩu tử, nàng nghe xong thì cũng không phản đối.”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn, ý thức được Mộ Vãn Diêu cố ý. Lúc này chàng đành phải đưa em gái vào phòng để hỏi cho rõ chuyện này.

Còn Mộ Vãn Diêu…… Đây là lần đầu tiên hai người nháo lớn như thế sau khi thành hôn. Chàng không có kinh nghiệm nên đành đi bước nào tính bước ấy. Nhưng chàng còn không biết Mộ Vãn Diêu nói muốn tìm lang quân xinh đẹp cũng không phải đang nói dỗi.

Về phương diện nào đó nàng biết hưởng thụ hơn chàng nhiều.





Còn tân đế bên kia mới cùng Ngôn Thượng bàn bạc xong, trong lòng vui vẻ trở lại hoàng cung tiếp tục nghiền ngẫm.

Lưu Văn Cát thấy hắn nhớ mãi không quên Ngôn Nhị Lang thì trong lòng cười lạnh, cố ý nói đến một chuyện: “Bệ hạ, dường như ngài nên thăng quan cho Ngôn Nhị Lang mới phải.”

Tân đế hiểu rõ nói: “Đương nhiên, trẫm muốn hắn làm việc thì hẳn nên……”

Lưu Văn Cát lại kinh ngạc nói: “Hình như tiên đế có di chỉ nói để Ngôn Tố Thần làm Tể tướng. Thần cũng không biết rõ lắm, hình như thánh chỉ kia ở Thái Miếu.”

Tân đế ngây người sau đó trầm mặt nói: “Ý của ngươi là tiên đế đã sớm sắp xếp cho Ngôn Nhị Lang cho nên hắn mới ở trước mặt ta giả vờ giả vịt ư? Hắn biết mình sẽ thành Tể tướng nên việc trẫm cho hắn thăng quan sẽ không khiến hắn để bụng đúng không? Hắn và đám lão thần kia giống nhau, đều xem trẫm như con khỉ chắc?”

Lưu Văn Cát cười nói: “Cái này thì thần không rõ lắm, nhưng Ngôn Nhị Lang quả là có tài, cả tiên đế và ngài đều thích và coi trọng hắn. Thần cảm thấy…… Một người khiến mọi người thích thì phần tâm cơ này quả là đáng hâm mộ.”

Hoàng đế như suy tư gì đó, phần nhiệt tình với Ngôn Nhị Lang cũng phai nhạt đi.