Thượng Công Chúa

Chương 120




Trong ba năm này đây là lần đầu tiên Mộ Vãn Diêu vào phủ đệ cách vách.

Cỏ hoang khắp viện, cây cối khô cằn. Nước trong ao lặng lẽ, trên mặt nước phủ tầng rêu như bóng dáng ngày xưa cũ.

Mộ Vãn Diêu đứng ở đó nhìn Ngôn Tam Lang và Ngôn Hiểu Chu, lại nghe bọn họ nói chuyện. Nàng hoảng hốt có cảm giác thời gian đang quay ngược lại. Nhưng rõ ràng không phải thế, bởi vì ngôn Tam Lang nói Ngôn Thượng sắp thành thân……

Trong lòng nàng trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết mình đang nghĩ cái gì. Nàng chỉ cảm thấy bản thân thất thần, giống như đang đi lạc vào cõi tiên. Chờ nàng lấy lại tinh thần đã đứng trước căn phòng ngày xưa của Ngôn Thượng. Đồ đạc trong đó vẫn như ngày trước, chẳng qua chúng đã phủ một tầng bụi, góc nhà còn có mạng nhện.

Mộ Vãn Diêu lại không nhìn những cái đó, nàng đứng bên bàn, rũ mắt nhìn một chậu hoa súng đã khô chết. Nàng nhìn chằm chằm chậu hoa này, bỗng nhiên nghĩ tới một đêm mưa to kia chàng mở cửa nhìn thấy nàng thì trong mắt như có sao băng lướt qua, vừa sáng vừa rạng rỡ. Nàng nhìn đất bùn trong chậu, mơ mơ hồ hồ thấy rèm trướng lay động, ánh nến chập chờn, nàng chống tay nhìn chàng còn chàng thì hỏi “Hoa súng đã nở chưa?”



Hoa súng không nở.

Nó chết rồi.



Bùi Khuynh tới phủ công chúa nhưng thấy trong hẻm có xe ngựa không phải của phủ công chúa nên cảm thấy không đúng. Hắn nhanh chóng biết Mộ Vãn Diêu đang ở phủ bên cạnh thế là cũng vội vàng đi sang. Một đường này không ai cản hắn, lúc tới nơi hắn thấy tôi tớ cùng hai người lạ mặt đang đứng bên ngoài một căn phòng.

Bùi Khuynh mượn thân phận của mình đi qua đám người, xuyên qua cửa sổ hắn thấy Mộ Vãn Diêu đang đứng trước một chậu hoa đã khô.

Nàng cứ đứng như thế, ánh hoàng hôn chiếu lên sườn mặt của nàng từ phía sau, hàng mi dài của nàng rũ xuống, biểu tình lãnh đạm. Nhưng chỉ một cái chớp mắt này Bùi Khuynh lại cảm nhận được cảm xúc khổ sở trên người nàng.

Vì thế những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ, lòng hắn dâng lên chua xót…… Bùi Khuynh nhịn không được tuyệt vọng cảm thấy ba năm làm bạn nhưng hắn còn không bằng một góc ký ức ngày xưa của nàng.

Ở trong lòng công chúa điện hạ hắn tính là cái gì đây?



Ngày đó Mộ Vãn Diêu không có tâm tình cùng Bùi Khuynh ở chung nhưng nàng lại mời anh em Ngôn gia ở lại phủ công chúa. Bùi Khuynh trở lại phủ đệ của mình rồi ngồi trong phòng an tĩnh một hồi mới khiến ghen ghét trong lòng hắn lắng xuống.

Hắn không nhịn được tự giễu. Chỉ ba năm hắn đã thành quan lục phẩm trong triều, tuy kém thành tích của Ngôn Thượng lúc trước nhưng có thể nói đã là cực kỳ có tiền đồ. Nhưng mọi người quanh hắn đều không ngừng nhắc tới “Ngôn Nhị Lang” rồi “Ngôn Tố Thần”.

Bởi vì Ngôn Tố Thần là vị quan thanh liêm, là trung thần có tiếng, vì tuy người này không ở Trường An nhưng hắn đã làm được hai việc ở Trường An khiến người ta không thể quên được. Hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, năm đó hắn và Đan Dương công chúa còn có quan hệ ái muội.

Bùi Khuynh và Ngôn Tố Thần chợt nhìn có vẻ giống nhau nhưng Mộ Vãn Diêu lại chưa bao giờ nhắc tới người kia.

Bùi Khuynh vốn cho rằng Ngôn Thượng ở Nam Dương lâu rồi thì mọi người sẽ quên đi nhưng đáng tiếc chàng càng ở đó lâu thì chiến tích ở nơi đó của chàng càng xuất sắc, các lời đồn đãi cũng cứ thế chảy vào Trường An…… Chỗ nào cũng là lời đồn về Ngôn Tố Thần!

Bùi Khuynh ngồi trong phòng, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt vặn vẹo. Hắn không phục…… Không hiểu bản thân thua ở chỗ nào? Hắn và công chúa sắp thành thân nhưng điện hạ vẫn luôn không quên được một người khác…… Thế thì thành thân cái gì?

Ngôn Tố Thần chẳng qua chỉ xuất hiện sớm hơn hắn sau đó lại sớm rời đi mà thôi. Vì thế trong lòng Mộ Vãn Diêu mới chỉ nhớ rõ toàn chuyện tốt của kẻ đó và bỏ qua những phần không tốt. Nhưng Bùi Khuynh thân là nam nhân, hắn không tin người trong lòng công chúa lại hoàn mỹ không tỳ vết như thế. Hắn cần phải đánh vỡ ảo tưởng trong lòng nàng, có lẽ…… chỉ có vậy hắn mới chân chính đến gần nàng được.

Nếu không hôn sự này…… Bùi Khuynh luôn cảm thấy sẽ có chuyện ngoài ý muốn.



Qua hai ngày, Trường An mưa liên tục. Trong lúc ấy Mộ Vãn Diêu tiến cung gặp hoàng đế.

Nàng nói đến chuyện của Binh Bộ và Lại Bộ vì muốn hỏi ý của hoàng đế trước. Nàng muốn có tiếng nói ở Lại Bộ nhưng lại sợ Tần Vương quá mức cảnh giác. Vì thế nàng muốn ra hư chiêu với Binh Bộ để Tần Vương cho rằng nàng muốn quyền lực của Binh Bộ và buông lỏng Lại Bộ.

Nói đến cái này lòng Mộ Vãn Diêu vẫn có chút khẩn trương, sợ hoàng đế không cho phép: “Lý gia đề cử với nhi thần một người là kỳ tài về binh pháp và muốn người này được tới Trường An nhậm chức…… Nhi thần muốn dùng người này để hấp dẫn ánh mắt tam ca.”

Kỳ thật người này cũng là đòn thử mà Kim Lăng Lý thị muốn gửi tới Trường An. Mọi người đều không biết hoàng đế có cho phép hay không.

Lúc này sau rèm che có tiếng hoàng đế suy yếu ho khan. Sau một lúc Mộ Vãn Diêu mới nghe thấy ông ta hư nhược đáp: “…… Có thể.”

Mộ Vãn Diêu trầm ngâm một chút mới nói: “Còn nữa…… Lý gia gởi thư nói ngoại công của nhi thần có lẽ không được nữa, sợ là lão nhân gia sắp qua đời. Nhi thần…… Muốn đi Kim Lăng một chuyến. Một là vì, vì…… cho ngoại công chút mặt mũi, hai là vì hôn sự của nhi thần, ba là vì chuyện của Binh Bộ nên nhi thần muốn gặp bọn họ một phen, bốn là…… người cầm quyền của Lý gia có thay đổi, nhi thần muốn tiếp xúc một chút.”

Hoàng đế suy yếu nói: “Trẫm tin năng lực hiện giờ của ngươi. Khụ khụ, Diêu Diêu, ngươi muốn làm cái gì…… Khụ, thì cứ làm.”

Mộ Vãn Diêu nói: “Nhi thần muốn thông qua Lý gia để đưa binh mã vào Trường An có được không? Nhi thần thấy tam ca gần đây cực thịnh, coi như để ngừa vạn nhất……”

Hoàng đế cười nhạo: “Để ngừa vạn nhất trẫm còn chưa sắp xếp xong mọi thứ đã buông tay chết trước ư?”

Mộ Vãn Diêu vội vàng gọi: “Phụ hoàng……”

Hoàng đế mỏi mệt than: “Không có việc gì, cứ làm theo ý ngươi đi. Diêu Diêu yên tâm, trẫm sẽ vì ngươi mà sắp xếp tốt con đường sau này. Trẫm chỉ hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy ngươi khoác áo cưới, phong quang mà xuất giá. Khụ khụ, ngươi cần trở về sớm, không được chậm trễ hôn sự của mình. Trẫm vẫn luôn muốn ngươi gả cho người mà ngươi thích, hiện tại, khụ khụ, ngươi tự xem đi. Chính ngươi thích thế nào thì thế ấy.”

Mộ Vãn Diêu rơi nước mắt, giống như cực kỳ khổ sở mà nhào vào mép giường khóc lóc. Nàng cầm lấy một bàn tay của hoàng đế mà thút thít cầu ông ta nhất định phải giữ gìn sức khỏe.



Sau nửa canh giờ, Mộ Vãn Diêu rửa mặt rồi đi ra khỏi tẩm điện tràn đầy vị thuốc của hoàng đế. Nàng đứng dưới bầu trời đêm thở hắt ra.

Trong lòng nàng không có gì vui sướng, vì nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể hoàng đế ngày càng kém.

Lưu Văn Cát lặng yên đứng phía sau nàng một lát mới nhẹ nhàng nói: “Nô tài tiễn điện hạ ra khỏi cung.”

Mộ Vãn Diêu không có biểu tình gì, thậm chí còn chẳng thèm nhìn vị đại thái giám quyền to phía sau. Hiện tại Lưu Văn Cát chưởng quản binh quyền của bắc nha, lại có Triệu Công hỗ trợ, nịnh nọt hắn nên ở trên triều hắn cũng dần có thế lực, không phải người thường có thể so sánh. Nhưng trở lại hoàng cung hắn vẫn là thái giám hầu hạ bên người hoàng đế, vẫn cung kính mà xưng “nô tài” với Mộ Vãn Diêu.

Lưu Văn Cát tự mình đưa Mộ Vãn Diêu ra khỏi cung, đám cung nhân khác đều cách bọn họ một khoảng. Lúc này hắn cúi đầu, thấp giọng nói mấy chữ: “Ngự y nói bệ hạ sống không quá năm nay.”

Mộ Vãn Diêu vẫn không có biểu tình gì giống như không hề nghe thấy lời hắn nhưng tin tức quan trọng nhất nàng đã biết.

Không tồi.

Khi thân thể hoàng đế ngày càng kém thì Lưu Văn Cát cần một chỗ dựa, Mộ Vãn Diêu cũng cần một người nói cho nàng về tình huống của hoàng đế. Hai người hợp tác trong lặng lẽ, cực kỳ cẩn thận. Bọn họ đều có mục đích của mình, nhưng đều lấy hoàng đế làm ván cầu nhằm đạt được tiền đồ mình muốn.

Đương nhiên mọi chuyện này đều phải làm trong bí mật.

Lưu Văn Cát tiễn công chúa xong lại trở về ngự tiền hầu hạ. Hắn được một tiểu thái giám thông báo nói Tấn Vương điện hạ lại dìu già dắt trẻ tới thăm bệ hạ vì thế hắn không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.

Một kẻ phế vật chỉ biết tận hiếu…… Nếu kẻ phế vật này lên làm hoàng đế thì có lẽ với hắn cũng không phải chuyện xấu?

Hung ác và nham hiểm hiện lên trong mắt Lưu Văn Cát, càng lúc càng dày đặc. Cuối cùng hắn phun ra môt hơi nghĩ quan hệ của hắn và Mộ Vãn Diêu với Thái Tử đều không tốt nên hai người mới có thể hợp tác…… Nhưng trước mắt hoàng đế còn không có ý định phế Thái Tử, tên kia lại nhẫn nhịn như thế nên nếu hắn có thể nhịn được tới khi hoàng đế băng hà thì sao? Lúc ấy hắn sẽ đương nhiên được kế vị, vậy vinh quang Lưu Văn Cát có hôm nay có ảnh hưởng không?

Lưu Văn Cát chỉ nghĩ như thế một chút vì trước mắt hoàng đế vẫn còn sống nên hắn cũng không có gan dám làm gì dưới mí mắt ông ta. Càng là vào lúc này thì hắn càng phải bình tĩnh.

Lúc hắn đang muốn đi vào điện thì lại gặp được Tấn Vương phi ở bên ngoài. Nàng ta dang dùng từ ngữ nghiêm khắc mà giáo huấn một nữ tử đi theo phía sau mình. Nàng kia lạnh run đứng trong bóng tối, lúc mở miệng trả lời còn mang theo nghẹn ngào.

Tấn Vương phi giận mắng: “Khóc cái gì? Nói ngươi hai câu còn không được hả? Ngươi chuyên bày ra bộ dạng tủi thân sau đó lại mách lẻo trước mặt phu quân. Nếu không phải năm đó ta thấy ngươi đáng thương nên giúp thì liệu hiện tại người có lên được cái chức Sườn Vương phi này không? Nếu không có ta thì ngươi và nhi tử của ngươi đã bị đám nữ nhân trong hậu viện hại chết rồi! Ngươi cái đồ phế vật này……”

Lưu Văn Cát lãnh đạm nói: “Vương phi, vào tới đây rồi thì không nên ồn ào nữa đúng không? Nếu nhiễu đến thanh tịnh của bệ hạ thì làm thế nào cho phải?”

Tấn Vương phi giật mình, vội vàng cười làm lành với vị thái giám đắc lực bên người hoàng đế. Nàng ta lại hỏi thăm hắn này nọ, còn Xuân Hoa đứng trong một góc thì lặng lẽ ngước mắt cảm kích nhìn Lưu Văn Cát một cái.

Lưu Văn Cát không quay đầu lại, cũng không nhìn nàng ta.



Nghe nói Mộ Vãn Diêu muốn đi Kim Lăng nên Bùi Khuynh càng cảm thấy nàng không hề coi trọng hôn sự của hai người.

Nửa năm sau đã thành thân rồi mà nàng còn rảnh đi Kim Lăng ư? Thật giống như…… Hôn sự chỉ là nhân tiện, không hề ảnh hưởng tới nàng chút nào vậy.

Tuy Bùi Khuynh cũng biết công chúa đồng ý gả thấp là vì giúp hắn thăng quan nhưng biểu hiện của nàng thế này đúng là coi hắn không ra gì mà. Vậy hắn còn có chỗ đứng trên triều không?

Thế nên hắn lập tức đến chỗ công chúa cầu xin nhưng nàng vẫn ý chí sắt đá quyết phải đi. Vì quyền lực của mình nàng căn bản không thể nhường đường cho hắn. Thật sự không có cách nào khác nên hắn đành phải nói: “Điện hạ muốn đi Kim Lăng cũng được, nhưng nếu thần đã là phò mã tương lai thì cũng không thể cứ để mặc ngài ném qua một bên. Thần thế này chẳng có chút uy vọng nào. Chỉ mong điện hạ đồng ý để thần cùng ngài tới Kim Lăng. Huống chi nếu công chúa về nhà mẹ đẻ thì thần cũng có quyền đi bái phỏng đúng không?”

Mộ Vãn Diêu không để ý nói: “Tùy ngươi.”

Bùi Khuynh thấy nàng không thèm để ý thì lập tức cao hứng mà bắt đầu thu xếp việc công chúa tới Kim Lăng. Hắn chỉ muốn thử xem Mộ Vãn Diêu có thể cho hắn nhúng tay vào việc này hay không. Thấy nàng không thèm để ý thế là hắn càng vui vẻ.

Nhưng có người muốn cùng Mộ Vãn Diêu đi Kim Lăng như Bùi Khuynh thì cũng có người không muốn đi Kim Lăng. Người đó chính là Phương Đồng.

Lúc hắn tới xin nghỉ thì Mộ Vãn Diêu lập tức không vui. Những năm gần đây từ Ô Man đến Trường An, gần như nàng đi đâu Phương Đồng cũng sẽ theo nàng tới đó. Nàng đã quen có hắn đi cùng, mà Phương Đồng cũng hiểu ý nàng vì thế hai người phối hợp rất ăn ý, tránh được nhiều chuyện phiền toái. Hiện tại nếu hắn không đi mà trên đường xảy ra chuyện thì lấy ai ra giúp nàng giải quyết đây?

Phương Đồng thấy công chúa không vui thì cũng khó xử. Hắn cười khổ nói: “Điện hạ, thần hiện giờ cũng không phải thiếu niên nữa, trong nhà có già có trẻ, mỗi lần đi ra ngoài đều mất mấy tháng, quả là không tiện. Gần đây con cả của thần sẽ từ nhà thê tử của thần về, đã một năm nay thần chưa nói chuyện với thằng bé. Nếu thần lại đi Kim Lăng thì chờ thần trở về thằng bé sẽ lại bị thê tử của thần tống cổ đi học võ. Thần chẳng qua…… Chẳng qua muốn ở cùng thằng bé vài ngày. Quan hệ của cha con thần rất gượng gạo, thần không muốn tiếp tục như thế.”

Lúc này Mộ Vãn Diêu mới biết nguyên nhân thế là nàng lập tức nảy ra một ý: “A, ta nhớ ra rồi. Ta đã thấy nhi tử của ngươi, không phải hắn mới 4 tuổi ư? Sao hắn còn nhỏ thế mà các ngươi đã bắt hắn đi luyện võ? Ngươi có thể mang nhi tử của ngươi theo chúng ta, hắn chưa tới Kim Lăng đúng không? Vừa lúc để cho hắn ra ngoài chơi một chút.”

Phương Đồng ngẩn ra hỏi: “Không phải điện hạ không thích trẻ con ư?”

Mộ Vãn Diêu an tĩnh, trong đầu nghĩ tới một ít chuyện cũ sau đó khẽ cười nói: “Ta không ghét như trước nữa. Kỳ thật…… đã lâu ta không quá để ý tới cái này. Không sao, để thằng bé đi theo đi, ta không ngại.”



Trong huyện nha của huyện Nhương ở Nam Dương, lúc này đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Nước mưa tí tách tí tách, từ đầu tháng này mưa cứ rơi không ngừng, đến giờ đã được nửa tháng.

Một vị lang quân trầm mặc không màng tôi tớ ngăn cản mà đi vào huyện nha, duỗi tay đẩy cửa ra. Hắn nhìn thấy ánh đèn dầu như hạt đậu, Ngôn Thượng ngồi phía sau đống công văn chất như núi mà phê sổ con. Thấy người kia vào chàng ngẩng đầu lên rồi như suy tư gì đó mà nhìn hắn.

Một lát sau chàng nở nụ cười nói: “Tử Vọng huynh.”

Giọng chàng như ánh trăng, lịch sự tao nhã lại bình yên. Chàng lễ phép cười với nam tử vừa xông vào, cứ thế xoa dịu tâm tình của kẻ mới tới. Sau đó chàng gật đầu với Hàn Thúc Hành vẫn luôn đi sau nam tử kia nói: “Ngươi lui ra trước đi.”

Hàn Thúc Hành gật đầu lui ra, còn nam tử kia lúc này đã hòa hoãn lại, hắn cảm thấy Ngôn Thượng để hộ vệ của mình lui ra tức là cho hắn mặt mũi. Chỉ có Hàn Thúc Hành là cúi đầu nghĩ người Đại Ngụy thật gian trá và Ngôn Nhị Lang là kẻ gian trá nhất hắn từng gặp.

Rõ ràng Nhị Lang đang chờ người này tới cửa nhưng lại cố tình để bọn họ ngăn cản người ta, còn làm ra vẻ thực khó xử.

Cái kẻ đêm hôm còn nhào vào huyện nha này chính là Khương Lục Lang. Tuy xuất thân dòng chính nhưng hắn dựa vào bản lĩnh của mình mà làm đến chức Tiết độ sứ ở Nam Sơn, quản binh của cả Nam Dương. Vị Khương Lục Lang này đêm khuya vào phủ là vì Ngôn Thượng mới vừa ra một công văn muốn tiêu diệt 80 lộ sơn phỉ gần Nam Dương. Việc này liên quan tới quân vụ nên vị Lục Lang này đương nhiên tức giận bất bình, cảm thấy Ngôn Thượng bao biện làm thay việc của mình nên mới tới lý luận một phen.



Khương Lục Lang dạo bước quanh phòng, đè nén nóng giận nói: “Được, Ngôn Nhị Lang ngươi có bản lĩnh, từ khi ngươi tới làm huyện lệnh huyện Nhương đã lập tức chấn hưng giáo dục, khuyến nông, trị an…… Có chỗ nào Khương gia không phối hợp với ngươi? Đó đều là việc tốt vì Nam Dương, ngươi vài lần tới Khương gia cầu thái công ra mặt để mấy thế gia ủng hộ ngươi quản lý học đường…… Nể mặt ngươi quả thực vì xã tắc nên chúng ta cũng hợp lực. Nhưng hiện tại ngươi lại muốn diệt phỉ! Ngôn Nhị Lang, ngươi chỉ là huyện lệnh thôi đó! Loại chuyện này hẳn là chức trách của ta chứ? Ta còn không nóng nảy thì ngươi gấp cái gì? Ngươi……”

Ngôn Thượng mỉm cười nhìn hắn, trong lòng nghĩ sở dĩ Khương gia đồng ý ra mặt cũng vì đây là chiến tích, chàng và Khương gia đều chia đôi, làm gì có vì thiên thu xã tắc đâu.

Chàng thấy đối phương nói đủ rồi mới ôn nhu nói: “Tử Vọng huynh, theo ta được biết thì huynh xuất thân dòng chính của Khương gia nhưng Thứ Sử Nam Dương hiện tại lại không phải dòng chính. Mấy năm nay hẳn huynh đang tìm cơ hội đạt công tích đúng không? Vì sao có một việc vừa vì bá tánh vừa có thể lập công trạng mà huynh lại cự tuyệt chứ?”

Khương Lục Lang tận tình khuyên bảo chàng: “Bởi vì ngươi không hiểu đám sơn phỉ kia khó diệt thế nào đâu, đó chính là lửa rừng dập mãi không hết…… Không có mấy năm thì không thể diệt sạch sẽ. Ta làm Tiết độ sứ của ta là được, đi làm cái thứ tốn công vô ích kia làm gì? Hơn nữa ta mà đồng ý với ngươi thì rõ ràng chính là đoạt công trạng của Thứ Sử. Hiện giờ nhà chúng ta o bế hắn, ta làm thế có khác gì cùng hắn đối đầu…… Aizzz, ta biết ngươi có lẽ không hiểu việc của đám đại gia tộc này nhưng ta quả thực không thể không cho hắn mặt mũi được.”

Ngôn Thượng nhẹ giọng hỏi: “Huynh có biết huyện Nhương hiện nay đã tới trình độ nào rồi không?”

Khương Lục Lang khó hiểu hỏi lại: “Huyện Nhương chẳng qua chỉ là một huyện trung đẳng mà thôi, có thể tới trình độ nào?”

Châu huyện của Đại Ngụy đều tính theo hộ khẩu để phân ra thượng và trung đẳng. Nam Dương thuộc về trung Châu, mà huyện Nhương cũng là trung huyện.

Nay Ngôn Thượng đột nhiên nói ra câu này khiến Khương Lục Lang không nhịn được nheo mắt, cười gượng nói: “Ngươi đừng nói rằng hộ khẩu của chỗ này có biến hóa lớn nhé……”

Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến khi khảo sát năm nay ta sẽ rời khỏi Nam Dương, mà Thứ Sử Nam Dương cũng sẽ thăng quan…… Với thế lực của Khương gia ở Nam Dương thì sao ngài ấy chịu cam tâm rời đi? Huynh cũng nói diệt phỉ không phải chuyện một năm, ta thì không thể không theo triều đình sắp xếp nhưng các huynh mà diệt phỉ thì có thể châm trước mà không cần rời khỏi đây.”

Khương Lục Lang lẩm bẩm: “Như thế Khương gia sẽ ủng hộ ta……”

Hắn lập tức chắp tay cảm tạ Ngôn Thượng, chẳng cần nói nhiều cũng biết chàng đang cho một dòng nhà hắn đường ra, để Khương gia chẳng thể nói thêm lời nào. Trong lòng hắn nghĩ vì sao chàng lại phải giúp hắn như thế…… Khương Lục Lang đoán hẳn là do nhiều năm trước Ngôn Thượng vừa tới tiền nhiệm đã bị Thứ Sử bức hôn nên chàng mới không vừa mắt kẻ kia.



Đuổi Khương Lục Lang đi rồi Ngôn Thượng lại tiếp tục làm việc.

Tuy chàng có nhà cửa ở đây, chỗ đó cũng cách nơi này không xa nhưng hàng năm đa phần chàng đều ở lại phủ nha, đêm cũng ngủ lại.

Ngôn Thượng ngồi trong bóng đêm trầm tư, lặng im nghĩ tới việc ở Trường An bên kia.

Bệ hạ mới vừa truyền cho chàng một đạo mật chỉ muốn chàng kéo người của Khương thị ở lại Nam Dương, trong vòng một năm không thể rời khỏi đó. Chàng nhận được mật chỉ này thì biết Trường An sắp có biến, thế nên hoàng đế mới cần chàng khống chế Nam Dương. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có diệt phỉ mới là cách để giữ chân Khương thị tốt nhất. Hơn nữa nếu phỉ tặc bị tiêu diệt thì bá tánh cũng được lợi.

Nhưng…… ý chỉ này của hoàng đế có phải chứng tỏ Trường An chuẩn bị ra tay với Tần Vương không?

Ngôn Thượng nhíu mi nghĩ nếu thế thì có ảnh hưởng tới hôn sự của Mộ Vãn Diêu không?

Chàng ngồi trong bóng đêm ngây ra, nhớ tới tin đồn từ Trường An nói nàng và phò mã như hình với bóng, phò mã cũng đối xử với nàng cực tốt…… Có phải nàng đã gặp được người mình thật sự thích không?

Ngôn Thượng vừa khổ sở lại vừa vui mừng cho nàng. Chàng rất hy vọng nàng có thể vượt qua những ngày cũ, làm một cô công chúa vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn, có một vị phò mã trong lòng chỉ có nàng, luôn hướng về nàng.

Địa vị của nàng hiện tại đã vững chắc, nếu nàng đồng ý xuất giá vậy hẳn là tình yêu đích thực đúng không? Nàng gả chồng rồi thì chàng cũng có thể buông lòng.

Ngôn Thượng lẳng lặng cúi đầu mà ngồi, trong bóng đêm đen nhánh chàng sờ soạng đứng lên, lấy từ trong một khe bí mật một cái tráp màu đen sau đó lại ngồi xuống mở nó ra.

Ngoài phòng là mưa rơi tí tách, trong phòng ánh đèn chợt lóe lên chiếu vào túi tiền trong tráp. Ngôn Thượng duỗi tay lấy túi tiền kia ra, ngón tay vuốt ve hoa văn mà những năm này chàng đã vuốt qua vô số lần. Chàng rũ mắt nhìn nó, đến nay chàng vẫn không biết rốt cuộc nàng thêu cái gì trên đó.

Nhìn giống cỏ nước nhưng cũng giống con côn trùng lớn. Mà nói không chừng…… lúc trước kỳ thực nàng thêu uyên ương cũng nên.

Uyên ương có đôi có cặp, lúc trước hẳn nàng muốn hướng về cái này.

Chàng ghé lên bàn, bả vai nhẹ run lên, tay tì trán cố nén tâm tự của mình. Chàng nhắm mắt cố nén chua chát trong lòng. Lát sau chàng cứ thế ngồi nhìn túi tiền kia, giống như vô số lần cho đến nay.

Nhưng nàng chuẩn bị gả cho người ta.

Chàng đã nói là muốn tốt cho nàng, vậy thì chàng sẽ vĩnh viễn rời xa, vĩnh viễn ra khỏi sinh mệnh của nàng mới đúng. Huống chi ngày sau chàng cũng phải thành thân…… Trong lòng luôn nhớ mãi không quên một người thì đối với ai cũng không công bằng.

Giống như có một đám sương trắng phủ lên ngọn đèn, Ngôn Thượng vuốt ve túi tiền, mắt nhắm lại. Chàng mở miệng ra lẩm bẩm như khuyên chính mình cũng giống như khuyên người khác: “Diêu Diêu, ngài phải sống thật tốt nhé. Ngày sau ta sẽ không quan tâm đến ngài nữa, vì thế ngài phải sống thật tốt mới được.”



Trong lòng chàng nghĩ Diêu Diêu là người nhiều tạp niệm như vậy, chàng sợ nàng vừa nhớ tới mình đã tức giận, sợ nàng nhớ đến mình lại bắt đầu hoài nghi ý nghĩa của hôn nhân và tình yêu.

Chàng cũng sợ nàng vừa nhớ tới mình đã lưu luyến, sợ nàng bị nhốt ở đó không vượt qua được. Cho nên chàng muốn bán mọi thứ của mình ở Trường An đi, để những thứ liên quan tới chàng không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Cho nên chàng mới muốn cắt đứt sạch sẽ.



Yêu thương như lửa nóng cũng như nước băng lạnh.

Lửa nóng chạy dài không dứt, nước lạnh lại lãng đãng thành băng.

Chàng muốn cùng nàng ở bên nhau, nhưng chàng xấu xa như vậy. Nàng cần phải quên chàng đi mới là tốt nhất.



Bên này Mộ Vãn Diêu một đường rời khỏi Trường An.

Lúc nghỉ giữa trưa những người khác đều ở bên ngoài ăn, chỉ có Mộ Vãn Diêu ngồi ở trong xe không đi xuống. Nàng lật xem một quyển nhạc phổ, trong lòng nghiên cứu cổ nhạc. Đúng lúc này cửa xe mở ra, Hạ Dung mang theo biểu tình cổ quái nói vài lời bên tai nàng.

Mộ Vãn Diêu nhướng mày nhưng vẫn cúi đầu đọc sách nói: “Để Bùi Khuynh lại đây.”

Bùi Khuynh đến và thỉnh an nàng. Hắn thấy nàng đang xem nhạc phổ thì nghĩ nàng quả là nữ lang có tài hoa. Nghe nói Đan Dương công chúa chơi nhạc cụ rất giỏi, không biết hắn phải làm gì mới được nghe nàng tấu đàn Không và đàn cổ đây?

Mộ Vãn Diêu cúi đầu vừa đọc vừa hỏi: “Nghe nói ngươi sắp xếp hành trình có chút khác với đường tới Kim Lăng. Cái này hình như không phải đường gần nhất tới Kim Lăng.”

Bùi Khuynh hé môi nói: “Đúng vậy.”

Mộ Vãn Diêu đạm mạc hỏi: “Vì sao?”

Bùi Khuynh đáp: “Đường này không phải đường ngắn nhất tới Kim Lăng bởi vì trên đường chúng ta sẽ đi qua Nam Dương.”

Hắn nhìn chằm chằm công chúa ở trong xe, lúc này nàng chậm rãi ngước mắt, cuối cùng cũng không để ý tới sách mà chuyển sang nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn chết hả?”

Bùi Khuynh nói: “Thần cảm thấy điện hạ đối với người xưa nhớ mãi không quên, có lẽ đó là vì ký ức thường được người ta tô vẽ đẹp đẽ mà thôi. Thần sắp là phò mã, thần thật sự muốn giúp điện hạ có thể bước qua chuyện này. Khi gặp lại người kia ngài sẽ biết quá khứ đều đã đi qua.”

Bùi Khuynh cường điệu điểm mấu chốt nói: “Có một số người sẽ thay đổi.”

Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Hắn sẽ không thay đổi.”

Bùi Khuynh vẫn cãi: “Không có người nào có thể tốt được như trong trí nhớ của chúng ta.”

Mộ Vãn Diêu nhìn hắn không nói lời nào. Trong lòng Bùi Khuynh cũng khẩn trương, hắn cực kỳ sợ nàng tức giận. Dù sao đây cũng là công chúa, nàng là quân mà hắn là thần, nếu nàng kiên quyết không muốn tới Nam Dương thì hắn cũng chẳng thể ngăn lại.

Cuối cùng Mộ Vãn Diêu cũng hòa hoãn lại nói: “Tùy ngươi, nhưng chuẩn bị sẵn đi…… Có một số người không giống như ngươi tưởng đâu.”



Giữa tháng ba đoàn người của Mộ Vãn Diêu đến Nam Dương.

Một tháng qua mưa vẫn rơi tí tách, ảnh hưởng đến tốc độ của xe ngựa. Nước mưa kéo dài khiến lòng người cũng khó chịu.

Cũng may có xe ngựa.

Nhưng Đan Dương công chúa và phò mã tương lai không ngồi cùng xe vì công chúa thích yên tĩnh nên không muốn ngồi với bất kỳ ai. Mà phò mã tương lai trước giờ đều nhẫn nhục chịu đựng nên đương nhiên sẽ đến xe khác ngồi.

Xe đi trên đường núi, lúc tới Nam Dương Bùi Khuynh có tới báo cho nàng. Bản thân hắn còn khẩn trương hơn Mộ Vãn Diêu khi nói chuyện nhưng mãi không thấy nàng nói gì. Lúc này nàng vẫn ngồi trong xe đọc sách, hoàn toàn không để bụng chuyện bọn họ đã tới đâu.

Quả thật có đôi khi nàng sẽ không cầm lòng được, nhưng đa phần nàng đều có thể khống chế bản thân giống như lúc này.

Bỗng nhiên xe ngựa vang lên một tiếng ầm rồi lay động xóc nảy khiến Mộ Vãn Diêu ngồi bên trong hoảng sợ, đầu đập vào vách xe đau tới rớt nước mắt.



Một hàng ngựa xe tắc trên đường núi gồ ghề lồi lõm. Mọi người cầm ô, hợp lực cứu xe của công chúa ra còn Mộ Vãn Diêu thì nổi trận lôi đình, xách váy đứng cùng Hạ Dung mà trừng mắt nhìn xe ngựa chôn trong hố to.

Nàng nén giận hỏi: “Sao lại thế này? Đường đang bình thường sao lại có cái hố to thế?”

Nàng nhìn lại thì thấy cả con đường núi đều bị đào gồ ghề lồi lõm, cho dù bây giờ xe ngựa thoát được thì chốc nữa cũng sụt. Mọi người đều khó hiểu, không ai biết Nam Dương đang làm gì.

Lúc đoàn người tắc lại, Hạ Dung cầm ô che cho công chúa, Bùi Khuynh dẫn người nghiên cứu xem có cách nào lôi xe ngựa lên còn Phương Đồng thì đứng bên người công chúa. Bỗng nhiên hắn “Ách” một tiếng.

Mộ Vãn Diêu quay đầu quát: “Làm sao vậy?”

Nàng nhìn theo tầm mắt Phương Đồng thì lập tức yên lặng.



Trên con đường uốn lượn phía trước có một đoàn người nghe thấy động tĩnh bên này nên đi tới. Đa phần bọn họ đều mặc trang phục cả tiểu lại, hẳn là người của quan địa phương.

Nhưng người dẫn đầu lại mặc một thân áo bào trắng, hào sảng lại tao nhã, bộ dáng không giống người làm quan. Khuôn mặt chàng thanh tú được tôi tớ đi sau cầm ô che cho, dù vậy quần áo chàng cũng không tránh khỏi bị bùn đất bắn lên. Trên mắt chàng che lụa trắng, dải lụa tung bay trong gió nhẹ. Chàng được gã sai vặt đỡ tay đi tới bên này.

Chàng cất giọng ôn nhu nói: “Các vị quý nhân mới tới đây mà chúng ta lại chưa nghênh đón từ xa khiến các vị gặp nạn thật là hổ thẹn ——”



Mộ Vãn Diêu nghiêng vai lẳng lặng nhìn Ngôn Thượng được người ta đỡ đến gần. Chưa biết người tới là ai nhưng chàng đã khom người hành lễ và xin lỗi trước.

Mắt chàng buộc lụa trắng nhưng khí chất vẫn không giảm, khóe môi mang theo ý cười.

Mưa rơi khiến mặt chàng trở nên mông lung, cũng chắn đi tầm mắt của người khác



Vô số hạt mưa rơi xuống dệt nên tấm lưới phủ cả trời đất núi rừng.

Thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng lúc này đây nàng đứng bên đường nhìn chàng trước mặt, cả người như ngọc.

Lần này gặp lại cũng giống lần đầu họ gặp nhau, nước mưa tí tách.