Thượng Công Chúa

Chương 118




Quận Nam Dương thuộc Nam Sơn có quan viên đứng đầu là Thứ Sử, và tổng hành dinh của ông ta là ở huyện Nhương.

Hiện tại hoàng đế để Ngôn Thượng đến Nam Dương làm huyện lệnh thì chính là muốn chàng tới huyện Nhương làm huyện lệnh. Thứ Sử Nam Dương và huyện lệnh Nhương đều ở chung một chỗ, cách một con phố thì một bên là huyện nha còn một bên là phủ nha của Thứ Sử.

Thế gia cường đại nhất Nam Dương chính là Khương gia, bản thân Thứ Sử Nam Dương cũng xuất thân từ gia tộc này. Hoàng đế để Ngôn Thượng đến làm huyện lệnh nơi đó chính là có ý đối nghịch với vị Thứ Sử xuất thân Khương thị kia, ai nhìn cũng thấy rõ.

Ngôn Thượng khe khẽ thở dài. Chàng cảm nhận được một tia mệt mỏi, và lạnh lẽo khó chống được. Hoàng đế không cho chàng ở lại Trường An vì dưới tình huống chàng đã trở mặt với Thái Tử thì vì bảo vệ bản thân chàng sẽ dễ dàng hợp tác với Tần Vương. Nhưng hoàng đế hiển nhiên cũng không định để Tần Vương được như ý, thế là chàng vừa mới ra tù ông ta đã lập tức phái chàng ra ngoài phá căn cơ của Tần Vương.

Một huyện lệnh dưới tình huống bình thường đương nhiên không thể đối đầu với Thứ Sử một châu. Nhưng ai bảo vị huyện lệnh mới nhậm chức này lại là cái kẻ vừa mới nháo ra một hồi đại án ở Trường An chứ. Và rõ ràng sống chết của Ngôn Thượng ở trong mắt hoàng đế chỉ sợ cũng chẳng có cân lượng gì. Chàng sống thì tốt, ông ta sẽ dìu dắt chàng lên địa vị cao hơn, còn nếu có chết thì cũng vậy, ông ta sẽ đổi sang nâng đỡ người khác mà thôi.



Sau khi ra khỏi đại điện Ngôn Thượng đi phía trước, Lưu Văn Cát đi theo sau.

Lưu Văn Cát nhìn chàng, thấy chàng mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt đã cũ, chân tay thon dài mảnh khảnh, cả người gầy như ngọc trúc. Chỉ nhìn bóng dáng cũng biết chàng là người tuấn tú, có khí chất tốt. Nhưng người như vậy lại không nhịn được hơi cứng lại mỗi lần nâng bước.

Lưu Văn Cát nhìn ống tay áo của chàng, mơ hồ thấy trên mu bàn tay lộ ra sẹo đã kết vảy. Gò má của chàng gầy gò, mặt mày cũng lộ ra khô kiệt. Lưu Văn Cát nghĩ tai ương lao ngục có lẽ không tạo ra đả kích với tinh thần của Ngôn Thượng nhưng ít nhất cũng đã tạo thành tổn hại không thể xóa nhòa trên thân thể chàng.

Hắn cảm thấy khó chịu, cũng cảm thấy lần tai ương này của chàng là do hắn đẩy một tay. Tuy sau đó hắn đã tìm mọi cách nói chuyện giúp chàng trước mặt hoàng đế nhưng……

Lúc này Lưu Văn Cát nghe thấy Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Đa tạ huynh.”

Chỉ có hai người bọn họ ra khỏi điện, đám cung nữ gần nhất cũng cách Ngôn Thượng hai trượng. Tuy chàng đang đưa lưng về phía Lưu Văn Cát nhưng lời ấy hẳn là để nói với hắn.

Lưu Văn Cát ngây ra, sau đó cúi đầu che giấu việc mình đang nói chuyện: “Cảm tạ ta cái gì?”

Ngôn Thượng nói: “Bệ hạ thả ta ra ngoài cũng một phần nhờ huynh. Hiện tại Trường An không an toàn với ta, ngược lại Nam Dương sẽ tốt hơn một chút.”

Lưu Văn Cát không nói chuyện mà chỉ cúi đầu, trong mắt nhẹ nhàng hiện lên ý cười. Hắn đương nhiên giúp Ngôn Thượng nói chuyện, nhưng việc hỗ trợ sau lưng này lại được người ta biết tới quả là vui vẻ. Mà hắn cũng mới chỉ thấy có mình chàng là đủ tinh tế để nhận ra việc này.

Lưu Văn Cát thấp giọng nói: “Ta cũng muốn tạ ơn huynh.”

Lúc này đổi thành Ngôn Thượng không nói chuyện. Ánh mắt chàng lướt qua bậc thang bằng bạch ngọc của cung điện, lại quét qua mái cong của đình đài. Chàng biết Lưu Văn Cát đang nói tới chuyện Trương Thập Nhất Lang. Tên kia phế bỏ Lưu Văn Cát, lúc này chàng bày kế để tên đó bị Hình Bộ giam giữ, sau đó cũng bị định tội, hẳn sẽ bị lưu đày.

Chàng quả thực đã báo thù cho Lưu Văn Cát thế nên cũng nhận một lời cảm tạ này. Lưu Văn Cát nhìn sườn mặt của chàng rồi thấp giọng nói: “Nam Dương là nơi trù phú, đến đó làm huyện lệnh cũng không tồi. Hơn nữa lúc trước huynh là từ thất phẩm, còn huyện lệnh là chính thất phẩm, đây cũng coi như được thăng chức, là chuyện tốt.”

Ngôn Thượng khẽ cười một chút. Nhìn thì giống như thăng quan nhưng kỳ thật là bị biếm chức. Trước đây Mộ Vãn Diêu đã từng nói với chàng rằng quan kinh thành và quan địa phương khác nhau một trời một vực.

Nghĩ tới Mộ Vãn Diêu là lòng Ngôn Thượng lại run rẩy, hàng mi dài cũng rũ xuống. Một lát sau chàng hỏi: “La Tu là do huynh giết ư?”

Lưu Văn Cát ngẩn ra sau đó mặt không đổi sắc đáp: “Không phải.”

Ngôn Thượng quay đầu nhìn hắn một cái nhưng không tìm tòi kỹ. Có lẽ dù trong lòng chàng đã có kết luận nhưng hiện tại cũng chẳng có năng lực làm gì thế nên chàng chỉ nói: “Huynh tự giải quyết cho tốt đi.”

Con ngươi của Lưu Văn Cát co lại, giọng hắn cất cao mang theo bén nhọn đặc trưng của thái giám: “Nô tài cung tiễn Ngôn Nhị Lang ——”



Ở trong mắt Lưu Văn Cát thì chỉ cần đưa Ngôn Thượng ra khỏi Trường An là án của La Tu sẽ thành án treo và cứ thế kết thúc. Nhưng kỳ thật La Tu cũng đã sớm đề phòng Lưu Văn Cát, đối với một kẻ vì leo lên vị trí cao mà xuống tay giết hại đồng liêu thì La Tu cũng không cảm thấy đối phương sẽ tha cho mình.

Đại Ngụy Trường An bởi vì vụ án của Hộ Bộ nên nháo nhào không thôi. Lúc này ở Nam Man, Ô Man Vương Mông Tại Thạch đang ở trong trướng đón một người Nam Man vượt qua trăm cay ngàn đắng từ Trường An chạy về. Kẻ này chính là hầu cận của La Tu. Lúc này cả người hắn đều là bùn đất quỳ gối bên chân Mông Tại Thạch, mắt đỏ ngầu, giọng tràn đầy hận thù mà kể ra chuyện Lưu Văn Cát đuổi giết bọn họ hòng che giấu tội ác của mình. Hắn đã phải đổi quần áo, trốn chui trốn nhủi ra khỏi Trường An……

Mông Tại Thạch như suy tư gì đó nói: “Thế à. La Tu chịu khổ rồi.”

Hắn đứng trước mặt kẻ kia, trong lòng nghĩ La Tu chết cũng tốt, dù sao thì hắn cũng không tổn thất. Hắn thân thiết quan tâm kẻ kia, thậm chí cúi người định đỡ dậy. Lúc kẻ kia còn đang cảm động thì bàn tay Mông Tại Thạch đặt trên vai hắn lại dần tiến đến định bóp gãy cổ đối phương.

Nhưng Mông Tại Thạch còn chưa kịp động đã ngừng lại, đổi thành đỡ kẻ kia lên, thở dài một tiếng đau thương. Cùng lúc đó trướng mành bị xốc lên, tiếng bước chân thình thịch truyền tới. Nam Man Vương hỏa khí hừng hực xông tới quát: “La Tu đã chết ư? Sao Đại Ngụy có thể hại chết sứ thần của chúng ta như thế? Đại Ngụy không coi Nam Man chúng ta ra gì ư?!”

Mông Tại Thạch lặng yên đứng một bên, buông tay tỏ ý tiếc nuối, tùy ý để A Lặc Vương hùng vĩ bóp chặt khuôn mặt trắng bệch của tên hầu cận kia. Vị vương giả kia kéo tên kia lên như xách con gà sau đó bắt đầu dùng tiếng Nam Man mà mắng to đám Đại Ngụy gian trá xảo quyệt.

Mông Tại Thạch ngậm cười, quan sát vị A Lặc Vương trẻ tuổi này. Đối phương hơn 30 tuổi, đúng lúc tráng niên, người cao lớn, eo nhỏ, đi lại giống như một ngọn núi nhỏ. Tóc hắn bện phía sau thành búi, trên người là áo lông cừu dày, đúng là cách ăn vận của Nam Man Vương.

Sau khi Mông Tại Thạch rời khỏi Đại Ngụy đã đến cậy nhờ Nam Man Vương, một phần là để phát triển văn hóa của Ô Man, một phần là để đem tiểu quốc mà mình mượn được của Đại Ngụy tới lấy lòng kẻ này, giúp hắn nam chinh bắc chiến, chinh phục khắp Nam Man. Hiện giờ Ô Man Vương Mông Tại Thạch đã trở thành cấp dưới đắc lực nhất bên người Nam Man Vương.

Có người khuyên A Lặc Vương rằng Ô Man Vương lòng muông dạ thú, không thể tin hoàn toàn. Lúc đầu tên kia cũng hoài nghi, nhưng ngoại trừ không chịu để Ô Man lâm vào chiến cuộc thì Mông Tại Thạch và thuộc hạ đều chiến đấu hăng hái, có một lần hắn còn cứu A Lặc Vương trên chiến trường…… Vì thế từ đó A Lặc Vương cực kỳ tin Mông Tại Thạch.

Lúc này Mông Tại Thạch nghe A Lặc Vương mắng thật lâu, giống như lập tức muốn hạ chiến thư với Đại Ngụy thì vội sờ sờ tấm bản đồ trong ngực mình. Đây đúng là thứ tên hầu cận kia mới vừa đưa cho hắn —— rốt cuộc lúc trước La Tu phái người đưa bản đồ tới Nam Man nhưng mãi không có tin tức nên đương nhiên hắn sẽ sinh ra hoài nghi và chuẩn bị một phần khác.

Lúc này tên hầu cận kia chạy khỏi Đại Ngụy có mang theo bản đồ lúc trước La Tu lấy được từ chỗ Lưu Văn Cát. Chỉ tiếc là tin tình báo La Tu hỏi được lại không thể truyền về vì Nam Man không có chữ viết.

Mông Tại Thạch nói với A Lặc Vương đang thịnh nộ: “Đại vương, hiện giờ không thích hợp để khai chiến với Đại Ngụy đâu.”

A Lặc Vương bình tĩnh lại rồi nói: “Đúng vậy, chúng ta cần thống nhất Nam Man trước…… Nhưng cứ thế buông tha Đại Ngụy khiến ta thực khó chịu!”

Mông Tại Thạch thuận miệng nói: “Ngài có thể phái một đám tiểu binh đến quấy rối biên quan của Đại Ngụy. Sau đó Đại Vương lấy thân phận Nam Man Vương gửi một lá thư tới Đại Ngụy, khiển trách hành vi của bọn họ. Ngài nói với bọn họ nếu không giao hung thủ giết La Tu ra thì Nam Man sẽ khai chiến với Đại Ngụy.”

A Lặc Vương trầm ngâm nói: “Không, nếu chúng ta biết người nào của Đại Ngụy liên hệ với La Tu thì về sau hẳn có thể vận dụng, nếu giết thì đáng tiếc.”

Mông Tại Thạch nghĩ thầm cái tên mập này thế mà còn có đầu óc, quả là đáng tiếc. Sau đó hắn cười nói: “Vậy chỉ gửi quốc thư khiển trách thôi.”

A Lặc Vương đồng ý, dù sao thì hiện tại Nam Man quả thực không có quá nhiều sức lực đi đối phó với Đại Ngụy.

Mông Tại Thạch ra khỏi lều trại sau đó chậm rãi móc tấm bản đồ Trường An kia ra. Hắn cúi đầu nhìn một lúc lâu và phát hiện không khác gì với tấm bản đồ Trường An trong trí nhớ của mình. Hắn tấm tắc hai tiếng sau đó lại cất lại.

Về sau nói không chừng còn có chỗ dùng tới.

Hắn đợi bên người Nam Man Vương đương nhiên không phải vì ra sức giúp kẻ này…… Mà để tìm kiếm thời cơ thay thế hắn.



Mùng một tết này tại Trường An của Đại Ngụy quả là mơ màng.

Vì hoàng đế lại bị bệnh nên không thể tham gia yến tiệc. Thái Tử bị nhốt ở Đông Cung cũng không chủ trì buổi tiệc. Chỉ còn mình Tần Vương cả người đắc ý chủ trì cung yến năm nay. Nhưng lúc nói chuyện, các vị đại thần đều nhìn thấy vài phần sầu lo từ trên người hắn.

Mộ Vãn Diêu thấy hoàng đế không tới thì cũng cáo ốm không tới tham gia cung yến.

Chỉ có Tấn Vương vẫn thành thật tới như năm vừa rồi.

Người tới dự cung yến năm nay ít còn một nửa, các đại thần cũng thưa thớt. Vì cả Hộ Bộ bị diệt nên có rất nhiều chỗ trống. Đám sĩ tử đỗ đạt nhiều năm không được đề bạt bỗng nhận được cơ hội từ trên trời rơi xuống, trong mấy tháng này bọn họ hoạt động cực mạnh, tìm mọi cách để chen vào lấp chỗ trống tại Hộ Bộ.

Quan viên đại động, để ứng phó với nhiều chỗ trống như thế nên khoa khảo năm nay phải tuyển gấn đôi. Hơn nữa lúc này người đỗ đạt không cần thông qua khảo hạch mà sẽ trực tiếp được phong quan ngay. Đây quả là tin tốt với văn nhân trong thiên hạ. Có những người mẫn cảm lập tức nhìn ra ý nghĩa sâu xa trong chuyện tăng gấp đôi số lượng khoa cử chính là cơ hội để người nhà nghèo quật khởi.

Chỉ sợ Hộ Bộ vừa nháo ra động tĩnh như vậy cũng khiến đám thế gia đuối lý, để nhà nghèo được nâng đỡ mới là ý định chính của hoàng đế. Một năm này quan chức của Hộ Bộ bị điều chỉnh, đám quan viên nhà nghèo có cơ hội tỏa sáng rực rỡ, so với trước thì tốt hơn nhiều. Sau khi được Đan Dương công chúa ủng hộ, những người này hình thành một thế lực đối đầu với đám quan xuất thân thế gia trong triều, hình thành thế giằng co.

Hiện tại bọn họ còn nhỏ yếu không đáng để vào mắt nhưng ngày sau sẽ không như vậy.



Mộ Vãn Diêu làm từng bước giúp đỡ đám quan viên xuất thân nhà nghèo trở nên nổi bật ở trên triều.

Khoa khảo mới được thực hiện dưới thời phụ hoàng của nàng, hiện giờ mới ngắn ngủi hơn 20 năm. Chính vì thế mà đám quan nhà nghèo còn chưa đủ sức chống lại thế gia. Nhưng sau khi Mộ Vãn Diêu hiểu rõ thái độ của hoàng đế, lại phản bội Thái Tử thì nàng đã lựa chọn ủng hộ bọn họ.

Huống hồ lúc này khác với lúc trước nàng giúp Thái Tử, hiện tại nàng giúp phụ hoàng của mình nâng đỡ những đại thần xuất thân bần hàn. Nàng không còn vội vàng, sôi nổi như khi giúp Thái Tử nữa. Đó là vì lúc trước nàng sợ mình sẽ bị coi như vật hy sinh gả đi Ô Man, sợ trở lại những ngày trước đây. Còn nay thế lực của nàng tuy đã bị đánh bay hơn nửa nhưng không có nỗi sợ bị đưa đi hòa thân nữa, nhất là sau khi hoàng đế bóng gió dằn mặt những kẻ khác.

Nàng cũng không lo lắng mình sẽ trở thành quân cờ chết. Đơn giản vì…… mấy người anh của nàng đều hướng về thế gia, chỉ có nàng giúp đỡ đám nhà nghèo. Chỉ vì mỗi việc này đã đủ để phụ hoàng chống lưng ủng hộ nàng.

Việc nâng đỡ quan lại nhà nghèo ấy mà…… đây là việc dài dòng, không thể gấp được, cứ từ từ thôi.

Nàng có thể lợi dụng khoa khảo năm nay một phen.

Lúc đầu xuân Mộ Vãn Diêu không tham gia cung yến nhưng người tới lui phủ của nàng lại không ít. Từ mùng một tới rằm, không ngừng có thần tử tới bái phỏng nhờ cậy nàng.

Nàng cũng biết Ngôn Thượng đã trở về và đang ở trong phủ dưỡng thương. Nhưng nàng không hề hỏi qua, cũng không đến thăm. Cảm xúc của nàng lúc này đã ổn định, tâm tình bĩnh tĩnh hơn nhưng đám thị nữ vẫn cẩn thận không dám nhắc tới Ngôn Nhị Lang trước mặt nàng.

Sau khi xử lý xong những việc này Mộ Vãn Diêu nghĩ tới Thái Tử. Lúc này nàng trầm ngâm, cảm thấy người này thực khó đối phó. Trong lúc nàng đang vô cùng bận rộn thì Thái Tử đã dùng thân phận của mình để tẫn hiếu với hoàng đế.

Hắn kịp thời chặt đứt tay chân của bản thân, lại nhận sai với hoàng đế. Hắn cũng dùng cách thức giống nàng, dùng thân tình để đả động hoàng đế. Thế nên dù bị tổn thất nhưng vị trí Thái Tử của hắn vẫn được bảo toàn. Hiện tại ngày ngày hắn đều đi theo hoàng đế, cũng không giám quốc nữa nên triều chính cứ thế rơi vào tay Tần Vương.

Trong triều ẩn ẩn sinh ra thế độc đại của Tần Vương. Thái Tử thì coi như không biết.

Thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát như thế làm sao có thể khiến Mộ Vãn Diêu không đề phòng chứ?



Khi tranh đấu bình tĩnh lại, xuân qua đi, đến tháng hai triều đình chuẩn bị khoa cử. Lúc này Ngôn Thượng cũng nhận được thư điều chức của Lại Bộ đưa xuống. Chàng được thăng lên chính thất phẩm và chuyển làm huyện lệnh huyện Nhương ở Nam Dương, kiêm chức Thiếu Giám Chi. Chàng được lệnh tức khắc ra khỏi kinh thành tới Nam Dương.

Ngôn Thượng làm nhiều chuyện như vậy Hàn Thúc Hành đều nhìn thấy hết. Hắn quả thực kinh hồn táng đảm, cơn tức giận căm phẫn cũng tan đi. Hắn bắt đầu hối hận, cảm thấy là tại mình mới hại Nhị Lang thảm như vậy.

Không biết hắn nghe được đồn đại ở chợ hay ở đâu nhưng nghe nói chuyến này Ngôn Thượng đi sẽ không an toàn. Vì thế lúc Ngôn Thượng ra khỏi tù hắn lập tức kiên định yêu cầu làm hộ vệ của chàng, nguyện đi theo chàng tới Nam Dương nhậm chức.

Ngôn Thượng cự tuyệt vài lần không được thì cũng đành tùy hắn.

Đầu tháng hai, ngoài thành Trường An có một vài người quen cũ tới tiễn Ngôn Thượng rời kinh. Trong số đó bao gồm Lâm Ngôn và Lưu Nhược Trúc, còn có một ít quan lại nhà nghèo mới nổi trong triều và một ít đồng liêu của Hộ Bộ vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với chàng.

Bọn họ không chỉ tiễn Ngôn Thượng mà còn tiễn Hộ Bộ thượng thư.

Không sai, Hộ Bộ thượng thư vốn chỉ còn 2 năm nữa là được nghỉ hưu nhưng sau khi Hộ Bộ bị hủy thì ông ta cũng bị triều đình biếm quan. Lão nhân đã hơn 60 bị triều đình phái đi làm Thứ Sử Ích Châu để thu thập tàn cục nơi đó.

Hộ Bộ thượng thư tóc đã hoa râm lúc này dắt ngựa xuất hiện ngoài cửa thành, đi sau là con cả tới tiễn ông ta. Con ông ta nhìn thấy Ngôn Thượng thì sắc mặt lập tức lãnh đạm đi nhiều, cũng không có kiên nhẫn.

Ngược lại Hộ Bộ thượng thư thấy Ngôn Thượng hành lễ thì vẫn ôn hòa, cười ha hả nói: “Không sao không sao, chỉ đi Ích Châu thôi mà. Vì quốc gia làm việc cũng tốt, ta coi như càng già càng dẻo dai.”

Con của ông ta suýt nữa thì khóc nói: “Phụ thân đã từng này tuổi rồi còn phải tới nơi nghèo khổ kia……”

Hộ Bộ thượng thư lại không cho là đúng: “Bậy nào. Ta chưởng quản Hộ Bộ nhiều năm còn không biết ư? Ích Châu vẫn rất có tiền, các ngươi đừng lo lắng.”

Ông ta vỗ vỗ vai Ngôn Thượng, nhìn người trẻ tuổi trước mặt nói đùa: “Trung thần thanh liêm Ngôn Tố Thần hả? Tiếng tăm không nhỏ nhá.”

Ngôn Thượng khổ sở thấp giọng nói: “Là hạ quan xúc động liên lụy đến ngài.”

Hộ Bộ thượng thư xua tay, không cho bọn họ đưa tiễn. Ông ta đón lấy bầu rượu trong tay con cả nhà mình rồi uống một ngụm to sau đó tập tễnh bò lên lưng ngựa. Bên cạnh có hai gã sai vặt dẫn ngựa, còn lão nhân gầy gò ngồi trên ngựa cứ thế đón ánh hoàng hôn mà đi.

Gió xuân thổi qua, dương liễu lả lướt, mưa phùn như lông trâu sàn sạt lắc rắc. Một đám người trẻ tuổi đứng dưới cửa thành giữa trời mưa. Không ai bung dù, chỉ lặng yên đứng đó nghe tiếng ca thê lương của lão nhân truyền đến:

“Trăm phiền vương trên tóc, trăm tuổi nên ngủ vùi.”

“Nay già lại đi xa ngàn dặm, Trường An ngóng đến trời Tây Bắc!”

“Phụ mẫu cũng chẳng màng, nói gì thê và nhi!”



Mưa xuân thấm lòng, không khiến người ta cảm thấy phiền chán.

Mộ Vãn Diêu và tùy tùng của mình ra ngoài thành. Nàng ngồi trên lưng ngựa xa xa nhìn một đám người trẻ tuổi đang đứng ở cửa thành Trường An. Mắt nàng sắc nên ngay lập tức đã nhìn thấy Ngôn Thượng.

Nàng trầm mặt, vì trốn kẻ này mà nàng đã cố ý ra khỏi thành và cho rằng lúc mình trở về hẳn chàng đã rời khỏi Trường An. Sao giờ chàng vẫn chưa đi mà còn lưu luyến với người khác ở trước cửa thành thế kia?

Phương Đồng thấy công chúa không vui thì vắt hết óc nghĩ biện pháp đi đường khác nhằm tránh thoát Ngôn Nhị Lang. Hạ Dung thì ngoan ngoãn ngồi trên lưng ngựa, không dám nói một câu nào.

Không chờ bọn họ nghĩ ra biện pháp Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên chỉ tay hỏi: “Người nọ là ai?”

Phương Đồng nhìn lại sau đó do dự đáp: “Là…… Hàn Thúc Hành! A, thế nào lại là hắn? Nhìn dáng vẻ thì có lẽ hắn đi theo Ngôn Nhị Lang làm hộ vệ chăng?”

Mộ Vãn Diêu ra lệnh: “Mang mũi tên lại đây.”

Phương Đồng: “……”

Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm Ngôn Thượng đang đưa lưng về phía này rồi quát: “Lấy cung tên lại đây!”

Phương Đồng:…… Công chúa muốn bắn chết Ngôn Nhị Lang.

Sao, sao lại tới nỗi ấy?



Trước cửa thành, Lưu Nhược Trúc rưng rưng khóc còn những người khác thì lưu luyến không rời.

Ngôn Thượng buồn cười nói: “Được rồi, không thể lần lữa được nữa đâu……”

Chàng còn chưa dứt lời thì Hàn Thúc Hành bên cạnh bỗng cứng người, đột nhiên nhào đến chỗ Ngôn Thượng quát: “Nhị Lang cẩn thận — —”

Cùng với tiếng hắn thét Ngôn Thượng nghe được một tiếng “Tranh tranh” cực nhẹ. Chàng bị Hàn Thúc Hành túm đến lảo đảo, còn Lâm Ngôn ở bên cạnh thì quát chói tai: “Ai?!”

Ngôn Thượng quay đầu lại, chỉ thấy một mũi tên thẳng tắp cọ qua mặt chàng mà sượt đi. Chàng ngước mắt nhìn lại sau đó cả người lập tức ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Mộ Vãn Diêu và tùy tùng của nàng cưỡi ngựa chạy tới. Trong tay nàng là cây cung chưa buông.

Lưu Nhược Trúc kinh ngạc nói: “Công chúa điện hạ? Sao, sao có thể…… Bắn tên như thế chứ? Nếu nháo ra mạng người……”

Mộ Vãn Diêu cười khanh khách nói: “Ta chỉ muốn tiễn Ngôn Nhị Lang thôi mà. Chẳng phải có câu ‘tên đã bắn là không quay đầu lại’ sao? Ta đang chúc Ngôn Nhị Lang thuận buồm xuôi gió, vui vẻ lên đường thôi.”

Nàng rũ mắt nhìn Ngôn Thượng, thấy mặt đối phương trắng bệch thì thong thả ung dung cười nói: “Ngôn Nhị Lang có để ý việc bổn cung đưa tiễn ngươi như thế không?”

Ngôn Thượng rũ mắt nói: “Điện hạ không giống người thường.”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Ngươi cũng không kém.”

Hai người bọn họ cứ vậy nói chuyện, một người đứng dưới, một người vênh váo tự đắc ngồi trên lưng ngựa. Không khí trở nên cổ quái, càng ngày càng khó chịu. Lưu Nhược Trúc ở bên cạnh cười gượng một tiếng nói: “Trời mưa rồi. Hình như những lúc tiễn đưa mà trời mưa tức là có ý giữ lại……”

Mộ Vãn Diêu “Xuy” một tiếng sau đó không quay đầu cưỡi ngựa phóng đi. Ngôn Thượng ngước mắt nhìn chằm chằm bóng dáng tươi đẹp của nàng hồi lâu. Mãi đến khi cửa thành đóng lại, đoàn người của phủ công chúa không thấy đâu nữa chàng mới chia tay mọi người và lên xe rời khỏi đó.



Mộ Vãn Diêu cưỡi ngựa chạy trên đường Trường An, mắt nhìn phía trước sau đó đột nhiên hỏi: “Phủ đệ cách vách vẫn của họ Ngôn ư?”

Hạ Dung nhanh chóng giục ngựa tiến lên giải thích: “Vâng. Ngôn Nhị Lang vẫn luôn muốn bán phủ đệ đó nhưng đối diện là phủ công chúa, người thường làm sao mua nổi. Ngôn Nhị Lang không có cách nào đành phải để lại đó, còn những tài sản khác của hắn đều đã bán hết.”

Mộ Vãn Diêu không lên tiếng.

Hạ Dung thở một hơi ngay sau đó lại thấy công chúa nói: “Tiếp đi.”

Hạ Dung kinh ngạc, không biết công chúa muốn mình tiếp tục cái gì. Vì thế nàng ta chỉ có thể đoán mò nói: “Còn có, còn có…… Ngôn Nhị Lang đã trả lại cho ngài những thứ ngài tặng lúc trước, còn muốn đưa đồ cho ngài. Nô tỳ đều nghe theo lời ngài dặn mà đuổi hắn ra nói công chúa không muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn nữa, cũng bảo hắn cách phủ công chúa của chúng ta xa một chút. Ngôn Nhị Lang còn đứng trước cửa phủ công chúa một lát mới đi, nhìn qua thì thấy…… hắn có chút thương tâm.”

Mộ Vãn Diêu lập tức dừng ngựa. Con ngựa bị dừng đột ngột thì cúi đầu thở phì phì, vó ngựa giẫm giẫm trên mặt đất ướt nước mưa. Váy dài của Mộ Vãn Diêu bao lấy con ngựa, ánh mắt nàng lẳng lặng nhìn phía trước.

Nàng cứ thế ngơ ngác mà ngồi thật lâu, những người phía sau cũng cùng xối nước mưa với nàng, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Nước mưa kéo dài, ẩm ướt vây quanh cả người nàng.

Đột nhiên nàng hét một tiếng “Giá ——” sau đó quay đầu chạy ra khỏi thành.



Xe ngựa lay động, vì trời mưa nên mọi người đều thong thả.

Vân Thư cưỡi ngựa ra ngoài, lúc đầu hắn còn cao giọng định bắt chuyện với cái tên Hàn Thúc Hành trầm mặc ít lời kia. Nhưng đối phương không nói lời nào khiến Vân Thư cũng mất đi hứng thú.

Ở trong xe ngựa, Ngôn Thượng cúi đầu nhìn sổ con tràn đầy chữ trong tay mình. Chàng vốn muốn đưa cái này cho Mộ Vãn Diêu nhưng từ khi chàng ra khỏi lao nàng chưa chịu gặp chàng một lần nào, đến một ánh mắt cũng không cho. Đương nhiên chàng biết đây là tốt nhất, không chỉ nàng mà cả bản thân chàng cũng nên buông bỏ tâm tư, quên đi chuyện cũ.

Nhưng cuốn sổ con này là món quà cuối cùng chàng muốn đưa cho Mộ Vãn Diêu. Vậy mà nàng lại không cần.

Lòng Ngôn Thượng giống như luôn có mưa rơi, cực kỳ khó chịu. Cảm xúc của chàng hạ xuống, mắt nhắm lại cố điều chỉnh nó, cố ép bản thân không cần nghĩ tới những việc vô vị. Chàng cần phản tỉnh bản thân sau sai lầm ở vụ án của Hộ Bộ. Chàng đã quá xúc động, tự bỏ mình vào tù để tiếp tục điều tra, lại không chừa cho mình đường lui cũng là một chuyện. Nếu không phải vận khí của chàng tốt thì có lẽ lúc này chàng đã……

Loại sai lầm này tuyệt đối không thể tái phạm, sau này dù làm việc gì chàng cũng đều phải chuẩn bị mấy con đường. Lúc này vì chuẩn bị quá ít nên……

Chàng lặng lẽ nghĩ thế, mắt vẫn nhắm, tay sờ lên chén trà đã lạnh trên bàn. Chàng uống một ngụm sau đó cúi đầu ho khan hai tiếng, mày nhẹ nhíu lại. Vết thương do tai ương lao ngục gây ra còn chưa khỏi hẳn. Tới giờ phổi chàng vẫn còn đau……

Đúng lúc chàng đang ho khan thì mông lung nghe được bên ngoài có giọng nữ vang lên: “Mau dừng xe —— Ngôn Thượng có ở trong không?”

Bàn tay để trên chén trà của chàng khẽ run lên, chàng nghi hoặc nghĩ có phải đây là ảo giác của mình không. Sao chàng lại nghe thấy giọng của Mộ Vãn Diêu nhỉ? Tuy cảm thấy không có khả năng nhưng Ngôn Thượng vẫn xốc màn xe lên nhìn ra ngoài.

Đúng lúc ấy thì người đuổi theo xe cũng dừng, xuyên qua cửa sổ xe Ngôn Thượng nhìn thấy nữ lang xinh đẹp đội mưa cưỡi ngựa tới. Nàng không kiên nhẫn bắt người dừng xe, còn quát Vân Thư không hiểu chuyện.

Sau đó nàng quay đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh ôn nhu của chàng.

Tim Ngôn Thượng nảy lên, chàng lập tức cứng người mà lùi xa cửa sổ xe. Rồi chàng yên lặng, cúi người mở cửa xe vừa đúng lúc nữ lang như mặt trời kia giẫm chân lên thành xe, xách váy bước đến.

Trong một khắc cửa xe mở ra Ngôn Thượng nhìn cô công chúa đang bước lên xe ngựa. Chàng có chút nghi hoặc mà nhìn thì thấy nàng cũng đang nhìn mình. Một cái liếc mắt kia như có pháo hoa bùng nổ, khiến người ta như bị câu hồn. Nhưng trên mặt nàng lại không có biểu tình gì mà chỉ khom người đi vào xe. Ngôn Thượng không thể không lùi về sau nhường đường cho nàng.

Sau khi nàng tiến vào lập tức đóng cửa xe lại. Ngôn Thượng dựa vào vách xe khó hiểu nói: “Ngài……”

Sau khi đóng cửa thùng xe trở nên nhỏ hẹp an tĩnh. Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhìn chàng, lãnh đạm không chút để ý. Chàng mặc một bộ trường bào màu trắng, sạch sẽ trong trẻo. Lúc này chàng đang ngửa đầu nhìn nàng, cả người gầy hơn rất nhiều nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ thanh tú như cũ. Chàng ngồi ở trong xe như ánh trăng mênh mông, như nắng xuân ấm áp, đôi con ngươi trong vắt phản chiếu bóng hình nàng.

Cho đến tận lúc này Mộ Vãn Diêu vẫn cảm thấy chàng cực kỳ tốt đẹp.



Mộ Vãn Diêu khẽ cười với chàng: “Ngôn Thượng, chúng ta cũng nên có trước có sau đầy đủ.”

Ngôn Thượng lặng người nhìn nàng, sau đó khàn giọng nói: “Ngài có ý gì……”

Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Bắt đầu thế nào thì kết thúc như thế.”

Ngôn Thượng vẫn không nghĩ ra được nàng đuổi theo mình thế này, lại nói một câu này là có ý gì. Chàng nghĩ không phải bọn họ đã chia tay ư, đó không phải là kết thúc ư? Còn muốn thế nào nữa?

Lúc chàng còn đang ngây ra thì Mộ Vãn Diêu đã cúi người nhào vào lòng chàng, tay nàng ôm lấy cổ chàng mà hôn lên môi.

Ngôn Thượng lập tức cứng đờ.



Mưa xuân kéo dài lắc rắc.

Mấy người Phương Đồng dầm mưa đuổi tới thì thấy đám Vân Thư đang mê mang đứng dưới xe ngựa. Vân Thư thấy bọn họ thì bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay chỉ xe ngựa ý bảo công chúa đuổi bọn họ ra ngoài.

Ở trong xe, Ngôn Thượng dựa vào vách xe, mặt ngửa lên, lông mi nhẹ run, chậm chạp cọ qua mặt nàng. Hơi thở của hai người hòa vào nhau, tóc mai cũng quấn quýt.

Lúc đầu chàng còn đờ đẫn nhưng sau đó lại không nhịn được nâng tay lên. Trong đầu chàng có sợi dây “Bang” một cái đứt đoạn. Dưới thái độ hờ hững của nàng, Ngôn Thượng đỏ mắt ôm lấy người trước mặt. Nhìn qua thì giống như nàng đang bị chèn ép nhưng chàng chỉ nhẹ ôm lấy, mềm mại nhẹ chạm vào người nàng.

Trái tim như nướng trên lửa, lòng lại lạnh như băng. Dày vò thống khổ, bi ai khó chịu này lại chẳng thể khiến tình cảm có chút sứt mẻ. Tình yêu thực là thân mật khăng khít, nồng đậm tụ thành từng giọt giống như mưa bụi ngoài trời.

Trong đầu hai người đều không nhịn được nghĩ tới lúc trước, nghĩ đến ngày đó Mộ Vãn Diêu rời khỏi Lĩnh Nam cũng đè chàng ra mà hôn như thế này.

Hơi thở nóng bỏng, khó phân lìa, khó buông bỏ, mặc kệ đám tôi tớ bên ngoài chờ bao lâu, tò mò đoán xem bên trong đang làm gì, đang phải đè nén thế nào.

Bỗng nhiên Ngôn Thượng thấy môi mình đau xót, còn Mộ Vãn Diêu thì lùi lại. Chàng sờ khóe miệng mình lại thấy chảy máu, môi nàng thì đỏ tươi hồng nhuận dính hai giọt máu.

Mộ Vãn Diêu liếc chàng một cái sau đó xoay người đẩy cửa xe và nhảy xuống.



Trước sau vẹn toàn, cứ thế kết thúc.

Trong tay áo nàng lại bị chàng nhét một cuốn sổ con.

Mộ Vãn Diêu quay đầu lại nhìn xe ngựa một lần cuối, sau đó không lưu luyến mà lên ngựa rời đi ——

Nàng vẫn cảm thấy chàng thật tốt.

Nhưng…… họ sẽ không bao giờ gặp lại.