Thuốc Giải Độc

Chương 91: Kết cục định sẵn




Vụ việc mẹ Trương tìm đến tận lớp học ra tay với Ngọc Quân cũng gây lên một chút lùm xùm nhỏ. Có sinh viên trong lớp đã quay đoạn video đó để đăng lên trên diễn đàn trường đại học.

Tuy Ngọc Quân bình thường không hề phô trương nhưng bên cạnh lại có Trương Ngọc Quỳnh là hoa khôi. Hơn nữa bản tính con người ai cũng thích hóng hớt lùm xùm của người giàu tranh giành gia sản nên tốc độ lan truyền thông tin cũng rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã có đủ loại video cắt ghép vu khống nhằm vào Trương Ngọc Quân. Ở phía dưới phần bình luận đều hướng về phía cô mà chửi rủa thậm tệ.

Ai ai cũng cho rằng cô là một người chị máu lạnh dám ra tay sát hại em trai ruột của mình hòng chiếm đoạt tài sản. Còn nói rằng với hành động đẩy rồi mắng chửi mẹ Trương thì chứng tỏ điều này là đúng sự thật.

Đối với tin đồn bay đầy trời Ngọc Quân rất bình thản. Cũng may mắn là còn một tuần nữa là được nghỉ đón Tết âm lịch, cô tiện thể trốn ở nhà nghỉ ngơi sớm.

Hằng ngày cô không phải ở bên nhà ông ngoại ăn vạ thì cũng là đến nhà họ Lục cùng mẹ Lục đi mua sắm. Trung tâm thương mại nhà họ Lục tất nhiên là nơi an toàn cho cô. Nhân viên cũng đọc được mấy tin đồn trên mạng nhưng nhìn thấy mẹ Lục vẫn yêu chiều cô con dâu của mình thì vẫn tươi cười chào đón. Ai nấy đều biết là điều gì nên nói còn điều gì không nên nói để bảo vệ chén cơm của bản thân.

Chỉ có điều, không phải ai cũng có thể suy nghĩ rõ ràng được như thế.

Đặc biệt là trên mạng, thủy quân và những kẻ tự cho mình là sứ giả chính nghĩa vẫn nhiệt tình mắng chửi Ngọc Quân. Cho đến khi trang thông tin chính thức của Lục thị đăng văn bản của luật sư, chính thức khởi kiện những anh hùng bàn phím.

Lúc này thì tất cả mới tá hỏa hết cả lên, cuống cuồng đi xóa lời bình luận thì thư kiện của luật sư đã đưa đến tận tay. Kẻ nào kẻ nấy đều khóc không ra nước mắt, bọn họ làm sao ngờ đến đứa con gái trên video kia lại là phu nhân Lục thị.

Nếu biết thì bên kia có ra gấp mười lần tiền bọn chúng cũng không dám.

Lục thị. Lục Cảnh Thành. Những chữ này như sét đánh bên tai khiến bọn họ chỉ còn biết ngoan ngoãn đi hầu tòa, mong rằng Lục thị sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ.

Tất cả đều không dám nghĩ đến chuyện phản kháng.

……

Đến buổi chiều ngày 29 Tết, Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành chuẩn bị lên xe về nhà họ Lục đón năm mới. Lục thị là một tập đoàn lớn, Lục Cảnh Thành thân là chủ tịch đương nhiên là bề bộn trăm công nghìn việc đến hôm nay mới có thể nghỉ ngơi.

Không ngờ hai người còn chưa kịp đi thì đã có hai vị khách không mời mà đến. Ngọc Quân đang kiểm tra lại vài túi quà để mang về nhà họ Lục thì cô nghe thấy có tin người đến tìm mình. Lần đầu tiên về nhà chồng đón giao thừa cô có chút hồi hộp, cái gì cũng muốn tự mình xem qua thì mới có thể yên tâm.

Ngọc Quân bỏ dở túi quà xuống bàn, quay lại hỏi quản gia Lê Tiến.

“Anh nói ai đến tìm tôi cơ?”

Quản gia đáp lời cô rõ ràng một lần nữa. Ngọc Quân ngạc nhiên, là cha Trương và mẹ Trương đến đây.

Hôm nay là 29 Tết thì hai vợ chồng nhà đó đến nhà cô làm gì? Đừng nói với cô là muốn đến chúc Tết hay là bảo cô về nhà đón giao thừa nhé. Lúc đầu Ngọc Quân định từ chối, nhưng cô lại suy nghĩ lại, cô cũng muốn biết bọn họ định nói gì với cô.

Cô gật đầu với quản gia Lê Tiến, bảo anh ta ra đưa hai người bọn họ vào đây. Một lúc sau cha mẹ Trương theo quản gia vào trong phòng khách.

Ngọc Quân bảo quản gia đi pha trà cho khách, còn mình thì ngồi ở đây tiếp cha mẹ Trương. Cô không vòng vo nói nhiều, cô hỏi thẳng.

“Hai người đến đây làm gì?”

Mẹ Trương đã khóc đến mức sưng húp hết hai mắt, bà sụt sùi gọi Ngọc Quân một tiếng.

“Con gái à…”

Ngọc Quân vội vàng giơ tay lên ngăn cản. Cô không muốn phí thời gian ngồi đây tâm sự cuộc đời với mẹ Trương.

“Dừng dừng, đừng có nước mắt ngắn dài với tôi. Tôi cũng không làm gì có lỗi với nhà các người. Nếu không có chuyện quan trọng thì mời hai người về cho, tôi còn phải chuẩn bị đón Tết.”

Cha Trương nặng nề, sắc mặt ông ta tái nhợt.

“Cha đã tìm được hung thủ hại Ngọc Phàm.”

“À.”

“Là do Ngọc Quỳnh làm.”

Ngọc Quân chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. Còn nhớ kiếp trước khi cô phát hiện ra bí mật mẹ cô ta tráo con, cô ta cũng sẵn sàng thuê người tạt axit thiêu sống cô thì bây giờ việc thuê người đẩy Trương Ngọc Phàm cản đường mình cũng không có gì là lạ.

Cô gật đầu, hỏi tiếp cha Trương.

“Vậy giờ hai người tính sao?”

Mẹ Trương nghe lời đó như lạnh buốt sống lưng, bà ta thật lòng không biết nên làm thế nào. Một bên là con ruột của mình, còn một bên là đứa con mình nuôi suốt hai mươi năm.

Trương Ngọc Phàm bình thường không thân thiết với bà nhưng nó cũng là miếng thịt rơi xuống từ người bà, nhưng bảo bà trơ mắt nhìn con gái vào tù thì bà ta cũng đau đớn không khác gì bị cắt thịt. Bà biết là do dạo này nó cảm thấy không an toàn nên mới làm ra hành động ngu ngốc như thế.

Bên nào bà cũng không thể nỡ lòng được.

Cha Trương nặng nề nói.

“Tất nhiên là phải giao cho cảnh sát xử lý.”

“Không…”

Ngọc Quân ngồi nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt mẹ Trương mà bật cười.

“Sao thế? Lúc đầu bà nghĩ là tôi làm thì không cần suy xét đã muốn muốn tống cổ tôi vào tù, giờ sự thật ngay trước mặt thì bà lại muốn bỏ qua cho hung thủ đã hại con trai ruột của bà.”

Ngọc Quân hứng thú miêu tả lại tình trạng của người bị ngã ở độ cao cho mẹ Trương nghe. Cảnh tượng máu me be bét đó đã kích thích mẹ Trương rồi hét lên.

“Đủ rồi, đừng nói nữa.”

Ngọc Quân nhún vai. Người quyết định bây giờ là cha Trương và ông nội, mẹ Trương có dãy dụa phản kháng thì cũng vô ích. Kết cục của Trương Ngọc Quỳnh đã định sẵn rồi.