Thuốc Giải Độc

Chương 88: Đánh chửi




Người thợ xây sau khi hoàn thành xong việc liền chạy ngay đi gọi điện cho người đã bỏ tiền ra thuê mình. Ai ngờ không thể kết nối được mà chỉ nhận được một tin nhắn ngắn gọn. Trong đấy bảo ông ta là Trương Ngọc Phàm không chết, chẩn đoán là bị liệt, rất có thể là sẽ tỉnh lại. Bảo ông ta mau chóng thu xếp mà trốn đi.

Nếu trong trường hợp xấu nhất là ông ta bị cảnh sát bắt lại thì hãy ngoan ngoãn nhận tội. Tuyệt đối không được khai ra có người đứng sau sai khiến. Ông ta không nghe lời thì bọn chúng sẽ không tha cho cả nhà ông ta.

Nửa số tiền còn lại sẽ mau chóng được mang đến tận nhà ông ta. Từ nay về sau bọn họ sẽ cắt đứt liên lạc.

Người thợ xây đọc xong thì hốt hoảng. Ông ta không ngờ là ngã từ độ cao đó xuống mặt đất mà cậu ta có thể không chết. Ông ta cần phải về nhìn mặt con gái lần cuối rồi thu xếp đồ đạc đi mau.

….

Khi Ngọc Quân biết chuyện thì cô cũng chỉ thoáng kinh ngạc. Cô ta không ngờ kiếp này lại có vụ việc này xảy ra. Kiếp trước Trương Ngọc Phàm rất thuận lợi nhận chức chủ tịch Trương thị, người người ca ngợi là tuổi trẻ tài cao. Chỉ là bây giờ cậu ta rất có thể sẽ sống cuộc đời thực vật cho đến chết.

Cô cũng chỉ nghe qua tin tức như vậy, cũng chẳng buồn thương cảm hay quá quan tâm. Vì vậy cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân sự việc này chỉ là một tai nạn không may.

Cô không hề nghĩ đến việc này còn có thể liên quan đến mình.

Chiều hôm đó khi cô còn ngồi trong lớp học thì đã thấy mẹ Trương hùng hổ xông vào lớp tìm cô, phía sau là Trương Ngọc Quỳnh với bộ mặt đẫm nước mắt. Mẹ Trương chẳng nói chẳng rằng xông tới cho cô một phát tát đến bỏng rát cả gương mặt. Tai cô lập tức ù đi, bên khóe môi còn dính một vệt máu do lực quá mạnh khiến răng cô cắn vào miệng.

Mẹ Trương chỉ vào mặt cô mắng to.

“Con tiện nhân, con khốn. Mày là đồ rắn rết máu lạnh, sao mày có thể làm hại em trai mày ra nông nỗi này hả?”

Phương Nhung kích động giơ tay che chở cho Ngọc Quân, cô hướng mẹ Trương mà mắng chửi.

“Bà điên ở đâu chui ra tự dưng lại chạy đến đánh người. Bảo vệ ở đây chết hết rồi hay sao mà để người lạ tự do ra vào trường học.”

Mẹ Trương trợn mắt nhìn đứa con gái đang cản đường bà ta.

“Cút ngay. Tao không rảnh để quản con ranh con như mày.”

Trương Ngọc Quỳnh vội vàng giữ lấy bà ta.

“Mẹ ơi, mẹ đừng kích động. Chúng ta cứ từ hỏi em ấy cho rõ ràng, biết đâu em ấy có nỗi khổ tâm riêng thì sao…”

Mẹ Trương giằng khỏi tay cô ta, quát to.

“Nó thì có nỗi khổ tâm cái gì. Cái loại con gái khốn nạn dám từ mặt cả gia đình nhà mẹ đẻ đến bây giờ còn muốn giết chết cả em ruột của mình thì có nỗi khổ tâm gì…”

Sinh viên trong lớp thấy có biến liền mau mải lấy điện thoại ra quay chụp. Vở kịch người thân tàn sát này ai ai cũng muốn xem. Giáo sư ở trên bục giảng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông đành đi xuống khuyên giải.

“Vị phụ huynh này, đây là lớp học chứ không phải ngoài đường. Nếu các vị có mâu thuẫn thì có thể về nhà giải quyết riêng, ở đây chúng tôi còn phải dạy học.”

Mẹ Trương không quan tâm đến lời nói của vị giáo sư, bà tiếp tục mắng chửi.

“Con khốn kia, mày hại em trai mày đến nước này thì mày phải đền mạng lại cho nó.”

Ngọc Quân ngơ ngác rồi dần dần hiểu ra câu chuyện. Bọn họ đang cho rằng là do cô cho người làm hai Trương Ngọc Phàm ngã xuống lầu hay sao?

Mắt thấy mẹ Trương lại định xông đến định đánh mình thêm một lần nữa, Ngọc Quân đứng bật dậy, lạnh lùng giữ chặt tay bà ta lại. Cô dồn sức hất văng bà ta ra đằng sau khiến bà ta ngã sõng xoài ra đất.

Cô u ám nhìn bà ta.

“Tôi không hiểu bà đang phát điên cái gì. Có bệnh dại thì phải đi tìm bác sĩ mà chữa trị, đừng đến tìm tôi cắn càn.”

Trương Ngọc Quỳnh đỡ mẹ Trương từ dưới đất đứng dậy, cô ta nhìn Ngọc Quân đầy trách móc.

“Sao em lại có thể ra tay với mẹ rồi lại còn chửi mẹ như thế. Bà ấy là mẹ ruột của em.”

Ngọc Quân nhìn cô ta.

“Bà ta vừa đánh vừa chửi tôi là con khốn rồi con tiện nhân, làm gì có bộ dáng chỗ nào của người mẹ ruột.”

“Mẹ chỉ là nhất thời nóng giận…”

Phương Nhung đứng bên cạnh phản bác lời cô ta.

“Tôi thấy không phải là nhất thời nóng giận mà là muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc Quân của chúng tôi ngay tại chỗ luôn ấy.”

Mẹ Trương trừng mắt tiếp tục điên cuồng mắng to.

“Con khốn, mày là đồ có cha sinh không có mẹ dạy. Chính là mày đã sai người đẩy em mày xuống lầu, người ta đã nhận tội hết rồi mày còn gì mà chối cãi.”

Ngọc Quân bật cười chua chát, vết bỏng rát trên mặt cô nhói đau. Bà ta nói đúng, cô đúng là đồ có cha sinh nhưng không có mẹ dạy.

Cười to cả tràng xong, ánh mắt Ngọc Quân biến đổi trở nên u ám. Ngày ngày chung sống với Lục Cảnh Thành, khí chất của Ngọc Quân ngày càng giống anh. Lúc này trông cô không khác gì ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.

“Bà nói xem tôi giết thằng con trai yêu quý của bà thì tôi được ích lợi gì?”

“Mày muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản của nhà họ Trương. Mày nằm đấy mà mơ, đời này mày đừng hòng lấy được một đồng của nhà tao.”