Thuốc Giải Độc

Chương 85: Nghỉ lễ




Ngọc Quân tiến vào nhà ông ngoại trước, còn Lục Cảnh Thành tay xách một đống túi quà mừng vào sau. Ngọc Quân thấy ông nội đang ngồi trên ghế bành ngắm nghía bản thư pháp, cô nhanh chóng chạy lại ôm cô ông.

“Ông ngoại, con về ăn Tết với ông nè.”

Ông ngoại tháo kính ra, vui vẻ vỗ tay cháu gái.

“Tốt. Ông ngoại cũng đang chờ hai đứa đây.”

Lục Cảnh Thành mang đồ đặt lên bàn trà, anh cúi chào ông ngoại.

“Ông ngoại.”

Ông ngoại gật đầu, đối với cái đứa cháu rể tự dưng đến bắt cóc cô cháu gái bé bỏng của ông đi mất. Nó mới hai mươi tuổi, còn chưa được ở cạnh ông được mấy ngày đã phải theo về nhà chồng.

Ngọc Thảo từ trong bếp đi ra, thấy Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành đã đến thì cười hiền lành bảo.

“Hai đứa đã về rồi thì mau vào trong rửa tay rồi chuẩn bị ăn tối. Ông ngoại, con đã nấu xong bữa tối rồi, mình vào ăn cơm thôi.”

Ngọc Quân cười tít mắt bảo Lục Cảnh Thành.

“Xem ra hôm nay anh có lộc ăn rồi đấy, chị Ngọc Thảo nấu ăn đỉnh lắm đấy.”

Lục Cảnh Thành cũng nhìn về phía Ngọc Thảo.

“Vất vả cho chị họ rồi.”

Ngọc Thảo xua tay lắc đầu.

“Không có gì. em cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

“Vâng.”

Bữa cơm tất niên diễn ra trong không khí rất đầm ấm. Chỉ có bốn ông cháu quây quần ngồi lại với nhau. Cha mẹ của Ngọc Thảo vẫn phải túc trực ở cơ quan không thể quay về ăn cùng mọi người. Nhưng bọn họ đã hứa là đến sáng mai sẽ quay về sớm.

Công nhận là tay nghề nấu nướng của Ngọc Thảo rất tốt, món ăn trên bàn toàn là một tay cô chuẩn bị chính. Món nào cũng có mùi thơm bay lên, trang trí cũng rất bắt mắt.

Ngọc Quân ăn đến là vui vẻ. Cô múc cho Lục Cảnh Thành một chén canh.

“Anh ăn cái này đi, trong đây có bỏ thêm ít táo đỏ và kỷ tử, uống vào ấm dạ dày lắm.”

Lục Cảnh Thành chưa kịp đón lấy thì đã nghe thấy tiếng ông ngoại cố ý thở dài thườn thượt.

“Ai chà, hình như bát của mình cũng hết canh rồi mà chẳng ai để ý.”

Ngọc Thảo ngồi bên cạnh ông ngoại mỉm cười.

“Để cháu múc cho ông.”

Ông ngoại càng lớn tuổi tính tình lại càng giống trẻ con. Cứ thích phải so đo với cháu rể của mình.

Ngọc Quân gắp cho ông một miếng thịt chân giò để vào bát.

“Chị Thảo múc canh vậy cháu gắp thức ăn cho ông nhé.”

Lúc này ông ngoại mới hài lòng tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa tối, Lục Cảnh Thành đánh cờ cùng ông ngoại bên ngoài phòng khách. Ngọc Quân ngó qua thì thấy bầu không khí có vẻ khá hòa hợp. Cô kéo tay Ngọc Thảo sang bên cạnh gặng hỏi.

“Chị Ngọc Thảo, chị còn nhớ lần đầu tiên hai chị em chúng ta gặp nhau chứ?”

Ngọc Thảo gật đầu, cô bất giác mỉm cười. Buổi tối ngày hôm đấy cô còn kinh ngạc tại sao lại có người trông gần giống mình đến thế.

Ba năm trước, hoàng gia nước P có tổ chức buổi lễ trưởng thành cho công chúa. Đích thân hoàng hậu đã gửi thiệp mời cho mẹ Ngọc Thảo. Chỉ tiếc rằng sắp đến giờ lên máy bay thì mẹ Ngọc Thảo có ca cấp cứu nguy kịch cần phải xử lý ngay lập tức nên không thể đi được. Ngọc Thảo đành phải thay mẹ đến dự.

Công chúa nước đó tính tình vẫn còn trẻ con, thích những thứ bất ngờ thú vị nên muốn làm buổi dạ tiệc thần bí, ai ai đến dự cũng sẽ phải mang một chiếc mặt nạ. Thông tin của các vị khách đến dự đều sẽ được giữ kín.

Ngọc Thảo đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt hình con thỏ.

Trùng hợp lần đấy Ngọc Quân đi sang pháp học trao đổi trong vòng vài tuần. Dù có ra tận đến nước ngoài thì cô vẫn muốn kiếm thêm thu nhập, vậy nên khi nghe một người bạn là dân bản địa rủ đi làm phục vụ thì cô đã lập tức đồng ý.

Lúc Ngọc Quân nghe thấy tiếng có va chạm ở trong nhà vệ sinh thì mau chóng chạy vào, thì thấy Ngọc Thảo tái nhợt đứng dựa vào tường. Thì ra là Ngọc Thảo đang đau bụng vì đến ngày đèn đỏ.

Chỉ là bây giờ cô ấy không thể lập tức rời đi. Không hiểu sao Ngọc Thảo và Ngọc Quân mới lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác như quen biết từ rất lâu. Vậy nên Ngọc Quân không do dự, ngay lập tức đổi đồ với Ngọc Thảo thay cho cô ấy dự cho xong buổi tiệc. Còn Ngọc Thảo có thể được nghỉ ngơi trong chốc lát.

Ngụy Vũ không hề biết chuyện đó, vậy nên anh ta đã có sự nhầm lẫn giữa hai người.

“Sao đột nhiên em lại nói về chuyện này.”

Ngọc Quân ra vẻ thần bí khó lường.

“Mấy hôm nữa rồi chị sẽ biết ngay.”

Cô vỗ vai chị mình,

“Em thấy cũng sắp đến ngày chị phải bắt anh rể của em thực hiện vụ cá cược rồi đó.”

Ngọc Thảo đầy khó hiểu, con bé này lại ra vẻ thần bí. Cô nghe mà chẳng hiểu gì.

Thấy bộ dáng đầu đầy dấu hỏi chấm của Ngọc Thảo, Ngọc Quân nhún vai rồi đi gọi điện thoại hỏi thăm bác Minh, cũng lâu rồi cô chưa đến thăm bác ấy.

Đêm nay cô và Lục Cảnh Thành sẽ ngủ lại ở nhà ông ngoại. Tuy cô không hay về nhà nhưng ở đây luôn có sẵn phòng chờ đón cô quay về bất cứ lúc nào. Ngọc Quân tắm rửa xong thì đã thấy Lục Cảnh Thành nằm sẵn trên giường.

Cô nhào thẳng vào ngực anh, như một thói quen Lục Cảnh Thành cũng vươn tay ra ôm cô vào lòng. Cô ngước nhìn anh rồi hỏi,

“Anh thắng hay là ông ngoại thắng thế?”

“Ông ngoại.”

Trình độ chơi cờ của anh đối với một lão tướng như ông ngoại đúng là không thể so sánh.

Ngọc Quân hài lòng rướn người thơm lên má anh một cái.

“Giỏi lắm, đây là phần thưởng. Còn bây giờ thì đi ngủ thôi.”

Tối nay Ngọc Quân ngủ ngon lành, còn ở căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố thì Ngụy Vũ đang trằn trọc khó ngủ. Anh ta chỉ cảm thấy mấy ngày nghỉ lễ này quá dài, chỉ mong sao thời gian có thể nhanh chóng trôi qua.