Ngọc Quân vẫn còn đang nằm dài trên cái ghế mây ngoài hiên đọc tin tức về lễ ra mắt xe hôm nay. Người ngoài thì có thể không biết, chứ cô đường đường là người bên gối của Lục Cảnh Thành đời nào lại không biết cái biểu cảm lúc anh bắt tay Ngụy Vũ là như thế nào.
Nhưng mà….
Cô buồn cười quá đi mất thôi. Đối thủ trời chọn, couple trời sinh!
“Cười cái gì mà trông như sắp bay lên trời thế.”
Ngọc Quân ngẩng lên thì thấy người vừa mới đến, hóa ra là chị họ của mình. Cô lại cúi đầu nhìn người đàn ông đang cười trong bức ảnh trên điện thoại lại ngước nhìn bà chị họ yêu quý của mình.
Cô mỉm cười ranh mãnh.
“Chị à, em biết xem tướng đấy.”
Ngọc Thảo tròn mắt nhìn cô em họ mình. Cô biết là Ngọc Quân hay có những ý nghĩ kỳ lạ, nhưng cô không biết là còn có biệt tài xem tướng. Ngọc Thảo lắc đầu, cô không tin.
Ngọc Quân nhún vai.
“Được rồi, vậy để em xem thử cho chị. Trên trán chị em thấy ẩn ẩn vệt hồng, báo hiệu sắp tới chị sẽ gặp được ý trung nhân của đời mình.”
Nghe thế thì Ngọc Thảo liên bật cười, cô biết ngay là em mình chỉ nói xạo. Suốt ngày cô chỉ quanh quẩn ở phòng tranh chữ của mình, đến cửa còn không ra thì lấy đâu là ý trung nhân.
“Xuống ăn cơm thôi, ông ngoại đang chờ.”
Ngọc Quân chưa chịu bỏ cuộc, vẫn níu lấy tay Ngọc Thảo kì kèo.
“Em nói thật, chắc chắn là trong vòng một tháng tiếp theo thôi. Nếu không chúng ta đánh cược đi.”
Thấy em mình kiên quyết thì Ngọc Thảo đành chiều theo ý cô.
“Vậy em muốn cược gì nào?”
“Ừm, cược gì nhỉ? À, nếu em thắng cược thì để anh rể tương lai gọi chồng em một tiếng anh, được chứ?”
“Được.” Ngọc Thảo gật đầu đồng ý, rồi lại giục cô xuống nhà ăn cơm trưa, không hề nghĩ đến việc hỏi ngược lại nếu thua cược thì sao.
Ngọc Quân bĩu môi, bà chị họ đơn thuần này của cô làm sao có thể đủ sức chống lại con cáo già gian xảo kia cơ chứ. Cô đã nhìn thấy kết cục tương lai là Ngọc Thảo bị con cáo già kia nuốt sạch không để lại vụn rồi đấy.
Hôm nay Ngọc Quân không dự lễ ra mắt xe cùng Lục Cảnh Thành. Lý do lớn nhất là do chồng cô không muốn cô chạm mặt Ngụy Vũ. Cô ngoan ngoãn nghe theo rồi về nhà ông ngoại nghỉ ngơi.
Nhà của ông ngoại là nơi mà cô coi là nhà mẹ đẻ của mình. Dù cả ở kiếp trước hay kiếp này, ông ngoại và chị Ngọc Thảo đều là máu thịt thương cô thật lòng.
Nhà họ Bùi là một gia tộc lâu đời ở đất thủ đô. Ông ngoại ngày trước đã từng tham gia kháng chiến cứu nước, sau này cũng làm đến chức thiếu tướng trong quân đội. Ông ngoại sinh được hai người con gái, là mẹ của Ngọc Thảo và bà Bùi Ngọc Hoa, cũng chính là mẹ ruột của cô. Bà ngoại mất sớm, ông ngoại gà trống nuôi con một mình.
Con gái đầu là một bác sĩ ngoại khoa, hiện đang là viện trưởng bệnh viện quân khu thủ đô. Chồng bà cũng là bác sĩ quân y, hai vợ chồng đều bận rộn nên Ngọc Thảo sống cùng ông ngoại để tiện chăm sóc cho ông. Ngọc Thảo không theo nghiệp cha mẹ, cô ấy thích tranh chữ cổ truyền, còn trẻ tuổi đã trở thành một nhà thư pháp nổi tiếng.
Còn về người con gái thứ hai, kết hôn với người mà ông ngoại phản đối. Ông ngoại thấy rằng nhà họ Trương đó không phải là một nơi tốt, ông không muốn con gái mình đâm đầu vào hố lửa. Chỉ tiếc rằng bà ta không nghe, vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Tuy không đến mức đoạn tuyệt quan hệ, nhưng từ đó về sau bà ấy cũng không còn qua lại nhiều với ông ngoại. Đặc biệt khi ông ngoại biết bà ta để con gái ruột của mình chịu nhiều ấm ức thì lại càng tức giận nhiều hơn.
Trương Ngọc Quỳnh rất muốn kết thân với ông ngoại, nhưng dù cô ta có giả bộ giỏi như thế nào cũng không qua được đôi mắt tinh tường của ông ngoại. Dù giờ ông ngoại đã rút lui khỏi quân đội, nhưng chưa nói đến con gái cả mang quân hàm đại tá thì mối quan hệ rộng của ông ngoại vẫn còn ở đấy.
Ngọc Quân lại rất được lòng ông ngoại, ông luôn cảm thấy xót xa cho con bé số khổ phải chịu vất vả từ nhỏ nên ra sức bù đắp.
Chỉ đáng tiếc, kiếp trước sau khi nghe tin cô bị hại rồi mất sớm, sức khỏe của ông cũng yếu dần. Ông chỉ kịp viết giấy từ mặt đứa con gái thứ hai rồi mất vào năm tám mươi tuổi. Kiếp này nhất định cô sẽ để cho ông ngoại sống lâu trăm tuổi.
Ăn cơm trưa xong, Ngọc Quân cùng ông chơi đánh cờ tướng. Khả năng chơi cờ này của cô là do một tay ông ngoại dạy dỗ, bây giờ thì cô đã có thể chơi sòng phẳng với ông ngoại mà không cần ông nhường vài quân rồi.
Nhưng kết cục, vẫn là cô chịu thua.
“Ông ngoại, không chơi nữa đâu.” Thấy mình sắp bị ông ngoại diệt sạch cả bàn cờ, Ngọc Quân lăn ra chơi xấu.
Ông ngoại cười sang sảng.
“Nhóc con, thua rồi nên định chơi xấu hả?”
“Làm sao mà con thắng được ông. Để lần sau cháu rể đến đây rồi để anh ấy bồi ông chơi cờ cũng được.”
“Thằng nhóc đấy thì chỉ cần ba nước là thua.”
“Không cho ông nói xấu chồng con.”
“Giờ có chồng rồi nên bênh chồng mà cãi ông ngoại rồi đúng không?”
“Không phải mà…”
Ngọc Thảo đang ngồi bên cạnh gọt trái cây, cũng hùa theo ông ngoại trêu cô.
“Cháu cũng thấy thế. Giờ chỉ cần ai nói động đến chồng em ấy là em ấy bênh chằm chặp.”
“Chị Thảo, chị lại còn trêu em.”
Ba ông cháu cứ ngồi vui vẻ nói chuyện với nhau như thế cho đến khi có người vào thông báo rằng bà Bùi Ngọc Hoa và con gái đến tìm.