Trong giới thượng lưu ở thủ đô, luôn lưu truyền một tin đồn ngầm rằng, người cầm quyền đương nhiệm của Lục thị là một kẻ điên khát máu. Nghe nói khi còn nhỏ anh đã bị bắt cóc, sau đó một thân một mình giết sạch lũ người đó, tự bản thân mình chạy thoát. Khi cảnh sát tìm thấy, trên mặt và cơ thể của Lục Cảnh Thành bê bết đầy máu.
Từ đó về sau Lục Cảnh Thành như bị ám ảnh, anh rất dễ bị kích thích, chỉ cần làm cho anh hơi phật lòng, anh sẽ thẳng tay trừng trị. Đặc biệt khi nhìn thấy máu, Lục Cảnh Thành càng không thể kiểm soát được lý trí mà ra tay làm hại người khác.
Sự thật thì, lời đồn khi chỉ là một phần của câu chuyện. Lục Cảnh Thành đã từng bị bắt cóc hai lần.
Lần đầu tiên vào năm Lục Cảnh Thành mới tròn mười tuổi. Do bọn chúng muốn tống tiền cha mẹ Lục, đồng thời muốn Lục thị hủy bỏ hợp đồng làm ăn đang tiếp xúc. Dù có được cha Lục rèn luyện từ nhỏ thì với sức lực của một đứa trẻ mười tuổi, làm sao Lục Cảnh Thành có thể thoát khỏi tay của bọn bắt cóc.
Lục Cảnh Thành bị giam giữ trong một nhà hoang ở ngoại ô, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc là một con số khổng lồ. Không phải là nhà họ Lục không thể đưa được, nhưng vấn đề là bọn chúng muốn hoàn toàn đưa bằng tiền mặt. Trong nhất thời, Lục thị không thể nhanh chóng rút ra được số tiền lớn như vậy khỏi ngân hàng.
Mẹ Lục thấy không thể thương lượng được với bọn bắt cóc, cũng không thể để tình trạng này kéo dài liền ngầm liên lạc với bà Mai, nhờ chồng bà ấy liên lạc với cảnh sát đặc nhiệm phối hợp. Bà Mai tất nhiên là đồng ý với yêu cầu của bạn mình.
Cuộc giải cứu rất nhanh được tiến hành.
Chỉ là không ngờ tới, kẻ cầm đầu bọn bắt cóc chính là người em trai họ của cha Lục. Tin tức bị lộ ra, Lục Cảnh Thành bị trói lên chiếc xe bán tải chở đi nơi khác. Trên đường đi thì hai tên bắt cóc đã xảy ra tranh chấp, chúng nóng nảy đánh chửi nhau trên xe. Nhân lúc này thì Lục Cảnh Thành lặng lẽ cạy mở cửa xe, lúc xe quẹo qua khúc cua giảm tốc thì mạo hiểm nhảy xuống. Tên cầm lái hốt hoảng lạc tay lái đâm đầu vào vách núi.
Lúc đội đặc nhiệm tìm thấy thì Lục Cảnh Thành đã bê bết máu nằm gục bên vệ đường, gãy năm dẻ xương sườn và chân trái. Còn bọn bắt cóc thì tử vong tại chỗ.
Sau vụ đó thì không biết ai tung tin Lục Cảnh Thành giết người cộng thêm việc tính tình anh ngày càng lạnh lùng, tập luyện võ thuật nhiều hơn, dần dần mọi người đều tin việc đó là sự thật.
Lần thứ hai anh bị bắt cóc là vào năm anh mười chín tuổi.
Bọn bắt cóc lần này đông hơn, đều là kẻ giang hồ máu mặt liều chết vì tiền lại còn được trang bị vũ khí đầy đủ hơn. Lục Cảnh Thành đánh nhau một trận sống chết với bọn chúng, tuy tất cả đều bị hạ gục nhưng toàn thân anh cũng bị thương nặng.
Một tên bắt cóc còn biết mình không thể thoát nổi bèn phóng hỏa đốt rừng, muốn đồng quy vu tận.
Lục Cảnh Thành kiệt sức, ngã sấp xuống dưới mặt cỏ, đằng sau anh là đám cháy rừng đang dần lan rộng. Ánh mắt anh mờ dần, anh thực sự đã nghĩ mình sắp chết.
Đúng lúc này thì có một cô bé con gầy gò đi chân trần, trên đầu còn đội một cái nón rách nhỏ chạy lại gần anh. Cô bé ấy dùng hết sức mình đỡ anh lên trên lưng mình, từng bước từng bước vừa lê vừa kéo anh ra khỏi khu vực cháy.
Đầu óc anh nặng trịch, tay chân không còn sức lực chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cô bé ấy. Như sợ anh không còn hy vọng sống, cô bé ấy liên tục động viên anh. Trước khi mất hoàn toàn ý thức, anh vẫn còn nghe thấy tiếng nói ấy văng vẳng bên tai.
“Anh trai, đừng sợ. Em sẽ đưa anh ra khỏi chỗ này.”
……
Lục Cảnh Thành choàng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng. Trên trán anh ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập liên tục. Anh vừa mơ thấy những ký ức bị bắt cóc năm đó.
Cô bé con đó…
Lục Cảnh Thành nhận ra trước ngực mình được băng bó cẩn thận, anh nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, anh vội vàng quay sang thì thấy Ngọc Quân đang ngủ bên cạnh mình. Ngọc Quân nằm nghiêng về phía anh, một tay gối dưới má mình, một tay nắm chặt lấy tay anh.
Dưới vành mắt của cô là một chút vết thâm do đêm qua thức khuya. Từ ngày kết hôn, Ngọc Quân bắt anh duy trì thói quen sinh hoạt điều độ, chính bản thân cô cũng quen với nếp sống đấy. Nên dù cho đêm qua ngủ trễ hơn mọi ngày thì sáng nay đồng hồ sinh học vẫn khiến cô dậy sớm.
Ngọc Quân hơi động đậy, chớp chớp mi mắt còn đang dính chặt của mình, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc đang chăm chú nhìn mình. Theo bản năng cô dịch người lại, chui sát vào lồng ngực anh, vươn tay vỗ về sau lưng anh.
“Anh trai, đừng sợ.”