Trên chiếc phi cơ riêng chuyên dụng đang lao vút dưới bầu trời đêm đầy sao. Đích đến của con quái thú khổng lồ này là thủ đô nước V.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn tôn lên dáng người cao to đẹp như tượng tạc. Anh ta tựa đầu vào lớp ghế được bọc từ lớp da cao cấp, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn dịu dàng, ngũ quan của anh ta lại càng thêm sắc nét.
Người đàn ông này là người đứng đầu quỹ đầu tư mạo hiểm tại nước ngoài, lần này anh ta muốn dịch chuyển trọng tâm về lĩnh vực năng lượng trong nước. Hiện tại chiếc bánh lớn này vẫn chưa có ai chiếm lĩnh được, anh ta cần tiên hạ thủ vi cường. Người dẫn đầu sẽ quyết định hoàn toàn cục diện trò chơi sau này.
Anh ta đột ngột mở đôi mắt sắc bén như chim ưng ra, ánh mắt lóe lên sự vui thích. Truyện Mạt Thế
Huống hồ gì, anh ta cũng muốn gặp lại một cô gái thú vị năm xưa.
…….
Tại biệt thự nhà họ Lục.
Ngọc Quân thần thần bí bí lấy ra từ đằng sau lưng mình đưa cho Lục Cảnh Thành xem cái ví của mình.
Anh thắc mắc, tự dưng cô lại đưa ví của cô cho anh. Hay ý của cô là muốn anh đưa thêm thẻ phụ cho cô. Lục Cảnh Thành cầm lấy cái ví nhưng không mở ra, anh lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc một cái thẻ đen nữa đưa cho cô.
“Cho em thêm một cái thẻ phụ nữa. Cái này không có giới hạn, cứ tùy tiện quẹt.”
Ngọc Quân có chút cạn lời với ông chồng quý hóa của mình. Bộ dáng vẻ của cô lúc này giống dáng vẻ muốn xin tiền lắm hả?
Cô giục anh.
“Em không bảo anh đưa thêm thẻ cho em. Em bảo anh mở cái ví ra xem có gì ở bên trong cơ.”
Lục Cảnh Thành chiều theo ý cô, mở cái ví của cô ra. Anh có chút ngẩn người. Ngọc Quân đặt một tấm ảnh chụp lúc anh trao nhẫn cho cô ở lễ đường trong ví. Thấy anh lại ngẩn người nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới, Ngọc Quân thở dài. Đúng là không thể trông chờ được, cô đành tự làm vậy.
Ngọc Quân vòng qua bàn làm việc, kéo tay anh ra rồi rất tự nhiên ngồi luôn lên trên đùi anh. Lục Cảnh Thành cũng theo bản năng vòng một tay qua ôm eo cô. Từ ngày hai người kết hôn, những động tác thân mật như thế này thường xuyên diễn ra đến mức thành thục.
Cô cầm lại cái ví, lấy ra một tấm thẻ cứng màu vàng quơ đi quơ lại trước mặt anh.
“Anh nhìn thấy chưa, đây là bằng lái xe. Em vừa mới nhận được lúc chiều đó.”
Ngọc Quân ngước gương mặt nhỏ nhắn lên trông chờ nhìn anh, cô đang đợi anh khen ngợi đấy. Lục Cảnh Thành thuận theo hôn nhẹ lên gò má trắng mịn của cô, khàn giọng.
“Giỏi lắm!”
Từ ngày nói chuyện đó đến bây giờ mới chưa bao lâu, cô còn phải đi học ở trên trường mà đã lấy được bằng lái xe, đúng thật là giỏi.
Ngọc Quân đắc ý, cô vui vẻ xòe bàn tay ra trước mặt anh.
“Vậy thì quà của em đâu.”
Từ ngày kết hôn, Lục Cảnh Thành thường xuyên tặng quà cho cô. Nhỏ nhỏ thì là bó hoa mỗi khi đến đón cô, còn nếu anh đi công tác thì khi về chắc chắn sẽ mua quà cho cô như là trang sức, túi xách hay váy vóc gì đó. Như lần trước vì tối hôm trước khi đi anh đã quá mạnh bạo khiến cho cô giận dỗi, lúc về anh đã trực tiếp mua lại cho cô một cái khách sạn làm quà tạ lỗi. Ngọc Quân chẳng biết quản lý, vẫn là người dưới trướng của Lục thị tiếp quản còn lợi nhuận thì chảy vào túi riêng của cô.
Cô cảm thấy mình nhận quà của chồng là chuyện hiển nhiên, anh đưa cho cô cái gì thì cô sẽ nhận hết. Mắc công nếu cô từ chối người đàn ông đa nghi này lại suy nghĩ lung tung. Lục Cảnh Thành cũng rất hài lòng với thái độ này của cô.
Anh đặt bàn tay to của mình lên trên bàn tay nhỏ nhắn của cô. Bàn tay to của anh nhìn như bao trùm toàn bộ lên tay cô. Anh cố ý làm bộ khó hiểu.
“Quà gì ấy nhỉ?”
Ngọc Quân đập tay, còn dám giả bộ với cô.
“Lần trước anh nói nếu em thi đỗ thì anh sẽ cho em toàn bộ chỗ xe dưới tầng hầm, còn hứa là sẽ dẫn em đi triển lãm xe.”
Lục Cảnh Thành nghiêng đầu, đăm chiêu suy nghĩ.
“Anh có nói thế sao? Sao anh không nhớ gì hết.”
Ngọc Quân tròn mắt, người đàn ông này hôm nay còn học được thói giả ngốc với cô đấy à. Có phải là dạo này cô chiều anh quá nên anh học hư rồi không hả?
Thấy Ngọc Quân chuẩn bị xù lông nhím lên thì anh vội vàng ôm chặt lấy cô, nhanh chóng xuống nước nhận sai dỗ dành cô.
“Được rồi, anh làm sao mà quên được.”
Mọi thứ của anh vốn đều là của cô. Nếu cô muốn thì đừng nói là vài cái xe, cả sinh mạng của anh cũng đều có thể cho cô.
Ngọc Quân đẩy cái bàn tay hư hỏng đang luồn vào váy ngủ của cô. Cái người này làm bằng sắt à, sao suốt ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện đấy thôi hả?
“Vậy triển lãm xe ngày mai anh có đi không hả.”
“Bà xã đại nhân bảo anh đi đâu thì anh sẽ đi đấy.”
Anh nhanh chóng lấp kín đôi môi đỏ mọng, không cho cô nói thêm được được câu gì. Đợi đến lúc cô gái trong lòng anh ý loạn tình mê không suy nghĩ được thêm gì thì anh mới bế cô về phòng.
Ánh mắt đen thâm trầm của Lục Cảnh Thành loé lên một tia gian xảo. Anh chỉ nói là cho cô toàn bộ số xe và mua cho cô bất kỳ cái xe nào cô muốn, chứ không hề đồng ý để cho cô tự mình lái xe.
Vấn đề này thì không thể tuyệt đối thương lượng.