Ngọc Quân không phải là người thường xuyên theo dõi đến vấn đề chính trị phức tạp. Nhưng năm đó khi người đàn ông này lên nhậm chức tổng thống đã khiến cô hết sức kinh ngạc. Không ngờ một người mới chỉ hơn bốn mươi tuổi một chút đã có thể leo cao đến chức vụ này.
Ngọc Quân cũng không tìm hiểu về xuất thân của anh ta, lúc đó cô chỉ cảm thán là nước mình có một tổng thống vừa trẻ lại vừa đẹp. Kiếp trước cô không hề theo mẹ Lục đến những buổi tiệc như thế này, nên không biết rằng anh ta lại là con trai bạn thân mẹ Lục.
Đời bố làm thủ tướng, đời con làm tổng thống. Đúng là con giỏi hơn cha, thế lực sau lưng anh ta đúng là không lường được.
Vậy thì có nghĩa là…
Ngọc Quân hạ mắt xuống nhìn Đồng Ngọc Trâm đang được một bàn tay to lớn giữ chặt eo. Cô vừa mới được phu nhân tổng thống tương lai đích thân dẫn đi thăm quan triển lãm.
Còn bạn cùng phòng của cô chính là em gái sinh đôi của phu nhân tổng thống. Cuối cùng thì nhà họ Đồng là danh môn tài phiệt nào thế mà cô chưa hề nghe đến.
Ngọc Quân nuốt khan nước bọt. Lát nữa phải tìm mẹ Lục nhờ chỉ giáo thêm mới được. Cũng may là cô nói chuyện cũng khá hòa hợp, nếu không người ta có câu dân không đấu lại với quan. Tuy cô có Lục Cảnh Thành che chở nhưng cô cũng không có muốn đem lại rắc rối cho anh đâu.
Năng lực của người đàn ông này rất là đáng sợ. Giới chính trị còn thâm sâu và đục ngầu hơn thương trường rất là nhiều.
Mẹ Tô Đào vội vàng chạy đến. Bà đang ngồi nói chuyện cùng mấy vị phu nhân mới quen thì có người chạy đến báo tin con gái bà đang vướng vào rắc rối ở bên ngoài.
Mẹ Tô từ xa đã thấy Tô Đào cùng người mà hôm nay nó dắt đi cùng chật vật đứng dậy, trên váy vóc còn dính đầy vết rượu vang. Bà ta nghe thấy Tô Đào công khai chỉ tay đe dọa người khác trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào.
Mẹ Tô tái mặt, nó đã quên hết lời bà ta dặn dò rồi hay sao mà dám đứng trước mặt người khác nói lời ngông cuồng. Thế này thì hình tượng tiểu thư danh viện mà bà mất bao công xây dựng sẽ đổ sông đổ biển.
Bà ta còn chưa kịp ngăn cản thì tiếng nói của người đàn ông vừa đến đã trực tiếp đẩy bà ta xuống vực thẳm.
Người đó là con trai của thủ tướng. Người phụ nữ đang được anh ta che chở bênh vực anh ta vừa nói chính là vợ của anh ta. Lễ kết hôn của anh ta được tổ chức một cách kín đáo, chỉ một ít người thân thiết và có có mặt mũi mới được mời đến dự.
Nhà họ Tô không được mời đến lễ cưới nên tất nhiên mẹ Tô không biết danh tính của Đồng Ngọc Trâm.
Thông tin về người này cực kỳ ít, chỉ biết rằng anh ta đang làm việc trong giới quân đội. Dựa vào năng lực của anh ta và sự hỗ sợ đằng sau của gia đình thì tương lai anh ta sẽ không thể đo lường được.
Mẹ Tô sợ hãi con gái bà ta lại thốt ra những lời ngu xuẩn liền chạy lại giữ chặt Tô Đào, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Mẹ Tô: “Xin lỗi cậu Trung, con gái tôi lần đầu đến đây nên không biết xảy ra va chạm với người của cậu. Tôi xin lỗi, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”
Mẹ Tô quát Tô Đào vẫn còn kinh ngạc đứng bên cạnh mình.
“Còn đứng trơ mắt ra đấy, mau nhận lỗi với hai vợ chồng cậu Trung mau lên.”
Tuyệt đối không thể đắc tội với người này. Hôm nay mục đích cao nhất của mẹ Tô tới đây là gặp được bà Mai. Người còn chưa gặp được thì con gái của bà ta đã gây sự với con dâu bà Mai, lại còn để chồng người ta bắt tại trận.
Tô Đào: “Mẹ….”
Mẹ Tô trừng mắt quát cô ta.
“Câm mồm. Mau xin lỗi nhanh lên.”
Tay mẹ Tô còn cấu chặt vào tay Tô Đào ra hiệu. Tô Đào nhìn bộ dạng này của mẹ Tô thì biết rằng người đàn ông vừa đến không đơn giản. Tuy cô ta ngang ngược phách lối nhưng cũng không phải loại ngu dốt. Tô Đào không cam lòng thì ngoài mặt vẫn phải nghe theo lời mẹ cúi đầu xin lỗi.
Tô Đào: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Mong ngài rộng lượng tha thứ cho tôi.”
Trương Ngọc Quỳnh cũng lập tức làm theo. Tuy cô ta không biết người đàn ông vừa đến là ai mà khiến mẹ của Tô Đào tái mặt bắt Tô Đào xin lỗi ngay lập tức, nhưng cứ làm theo ắt hẳn không sai.
Trương Ngọc Quỳnh: “Tôi xin lỗi, vừa nãy là tôi không có ý va chạm vào cậu. Bảo Trâm à, cậu nể mặt chúng ta là bạn cùng lớp với nhau mà bỏ qua cho chúng tôi được không. Dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là bạn bè đùa giỡn quá trớn mà thôi. Chúng tôi xin lỗi cậu.”
Trần Trung Khải cau mày nhìn vợ. Sao vợ anh lại tên là Bảo Trâm rồi. Hai kẻ không có mắt này gây sự mà còn không biết mình gây sự với ai à?
Đồng Ngọc Trâm thấy vẻ mặt đó của chồng thì hơi nhún vai.
“Bọn họ tự đến nhận nhầm.”
Cô chỉ không sửa lại thôi, cũng không phải là lỗi của cô.