Ngọc Quân ở lại cùng với Lục Cảnh Thành hết mấy ngày cuối tuần rồi về trước. Lục Cảnh Thành vẫn còn công việc ở thành phố B không thể bỏ lại, còn Ngọc Quân cần phải đi học.
Lục Cảnh Thành tỏ vẻ không vừa ý, nhưng anh cũng không còn cách nào khác phân thân. Tối hôm qua anh mới chỉ có ý định bảo cô chờ anh thêm vài ngày rồi hai vợ cùng về sau thì đã bị cô trừng mắt cho một cái.
Anh cũng biết thân biết phận không dám nói gì thêm.
Vì vậy chiều chủ nhật cô đã xách đồ ra sân bay trước.
Khi Ngọc Quân vừa về đến nhà, thì đã thấy quản gia mặt mày ngưng trọng đứng ở bên ngoài đợi mình. Cô bảo người làm xách va li lên trên để vào trong phòng cho cô rồi mới quay sang hỏi quản gia.
“Sao thế? Có chuyện gì không hay xảy ra hả?”
Quản gia Lê Tiến mau chóng báo lại.
“Mợ chủ, bà chủ đang ở bên trong phòng khách ngồi chờ được một lúc lâu rồi.”
Ngọc Quân thoáng giật mình, mẹ chồng của cô đến nhà.
“Là đến tìm tôi sao, hay là tìm chồng tôi?”
Quản gia: “Là đến tìm mợ chủ.”
Ngọc Quân không tự nhiên mà hít một hơi thật sâu, từ sau ngày kết hôn thì đây là lần đầu tiên cô gặp mặt mẹ chồng. Cũng là lần đơn độc gặp mặt của hai người.
Cô bỗng dưng có chút hồi hộp.
Con dâu xấu thì cũng phải gặp mặt mẹ chồng. Ngọc Quân nhanh chóng vào nhà, mẹ Lục đã ngồi chờ sẵn trên ghế đang từ tốn uống trà.
Ngọc Quân lễ phép chào hỏi.
“Con chào mẹ. Nếu biết mẹ đến chơi thì con đã về sớm hơn, mẹ thông cảm.”
Mẹ Lục ngước mắt nhìn cô con dâu cả của mình.
“Tôi đến nhà con mình cũng cần phải gửi thiệp chào hỏi trước hay sao?”
Ngọc Quân lắc đầu, cười gượng.
“Ý con không phải là thế. Con chỉ không muốn mẹ ngồi chờ một mình lâu mà thôi.”
Mẹ Lục ngày trẻ cũng là thiên kim nhà giàu có gia giáo phép tắc. Bà lại không giống người phụ nữ khác, khi còn ở nhà mẹ đẻ thì cũng đã vào làm trong tập đoàn của nhà mình, khi gả vào nhà họ Lục thì cũng phụ giúp nhà chồng.
Là một vị phu nhân cứng rắn thẳng thắn. Xưa nay bà ghét nhất là những loại người lươn lẹo lại không biết thân biết phận.
Khi người đính hôn với Lục Cảnh Thành còn là Trương Ngọc Quỳnh, mẹ Lục đã không vừa ý với chị ta. Trương Ngọc Quỳnh tự cho là bản thân mình thông minh, đứng trước mặt bà giả vờ, chỉ cần liếc mắt là bà ta đã biết hết tỏng suy nghĩ của chị ta.
Thực chất bà không vừa ý với mối hôn sự này, cũng thử nói với chồng đề nghị hủy hôn nhưng cha chồng vẫn kiên quyết. Bà cũng thật sự không còn cách nào khác.
Trương Ngọc Quỳnh là một kẻ ham hư vinh, nhà họ Trương cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì. Muốn đổi hôn ước từ con cả sang đứa con thứ hai của bà.
Vừa muốn quyền lực lại vừa muốn cưới người mình tự chọn.
Bà nhất quyết không đồng ý. Thẳng thừng từ chối, nếu bọn họ khăng khăng như vậy thì có phải cãi lại cha chồng bà cũng sẽ hủy hôn cho con trai.
Về sau, không phải là người nhà bà đổi hôn phu mà là nhà bên kia muốn đổi hôn thê. Nói là con gái thứ hai, từ nhỏ được gửi nuôi dưỡng ở quê vì nơi đó có phong thủy tốt thích hợp dưỡng bệnh. Đến bây giờ khỏe lại rồi thì mới đón về.
Bên nhà bà cũng chẳng nói được gì.
Mẹ Lục cứ nghĩ rằng, với tính cách của con trai lớn nhà mình sẽ không chấp nhận chuyện của bản thân mà bị người khác sắp đặt. Chỉ cần nó không cam lòng thì cha chồng cũng không thể ép buộc được.
Không ngờ rằng lúc trước là cô chị đính hôn thì Lục Cảnh Thành vẫn xử sự thẳng thừng không kiêng nể gì, đến khi đổi lại thành Trương Ngọc Quân thì anh lại bắt đầu nương tay.
Chẳng những thế, mặc dù đứa con dâu này có phản kháng làm trời làm đất không muốn chấp nhận hôn sự nhưng anh vẫn cứ bao dung không chấp. Bà cũng đã hỏi thử anh xem anh tính thế nào, ai ngờ anh lại vẫn cứ kiên quyết muốn cưới người này vào cửa.
So sánh với cô chị thì cô em này có vẻ là người tử tế, không ham muốn quyền thế nhà bà.
Mẹ Lục biết là với tính tình của con trai bà, đúng là không có nhà nào muốn gả con gái vào nhà bà. Nhưng dù tính tình nó có chút hơi tệ một chút cũng không đến lượt người khác kén cá chọn canh.
Bà là mẹ thì luôn thấy con trai mình tốt nhất.
Mẹ Lục hừ một tiếng, đặt tách trà đã uống xong một nửa xuống bà, bảo Ngọc Quân đang đứng xoắn xuýt đan hai bàn tay vào với nhau.
“Ngồi xuống đây đi. Tôi cũng đâu có bắt cô đứng chịu tội đâu.”
Ngọc Quân gật đầu.
“Vâng, thưa mẹ.”
Dứt lời cô ngồi xuống chỗ cách mẹ Lục không xa. Ngồi quy củ nghiêm túc giống như học sinh đang chuẩn bị trả bài cô giáo vậy.