Thuốc Giải Độc

Chương 50: Hai con dê béo





Dễ tin người đến mức độ này thì cô đã hiểu tại sao cậu ta lại bị công ty bắt nạt chèn ép rồi bị Trương Ngọc Quỳnh lừa cho đến manh giáp không còn.

Nhưng, nghĩ lại thì không phải kiếp trước cô cũng dễ tin người giống hệt cậu ta sao?

Cảm giác đồng bệnh tương liên bỗng trỗi dậy trong lòng Ngọc Quân, cô liền quyết định sẽ cứu cậu ta ra khỏi hang sói. Dù sao đầu tư vào một thiên tài như cậu ta chắc chắn là một quyết định đúng đắn.

Trần Phương sẽ là khoản đầu tư đầu tiên của cô ở kiếp này.

Người đàn ông đưa cho Trần Phương một bản hợp đồng, ông ta thúc giục cậu ta mau chóng ký tên.

Cậu ta bị giục đến cuống cuồng, mặt mũi đỏ bừng còn chưa kịp đọc kĩ càng đã bị ông ta dúi cây bút vào tay.

Lúc cậu ta định cắn răng ký vào thì đột nhiên bị một lực mạnh xô đẩy, cây bút đang cầm trên tay bị văng ra bên ngoài. Cậu ta chỉ thoáng thấy một cô gái trẻ đang cầm trong tay một ly trà sữa thì bị trẹo chân ngã xuống bên cạnh cậu ta. Ly trà sữa của cô gái còn rất tự nhiên phi thẳng vào người đại diện công ty Sao Mai.

Cô gái thấy thế thì có vẻ rất sợ hãi, lại vô tình làm đổ ly nước của cậu đang đặt trên bàn vào bản hợp đồng.

Lý Phàm đang háo hức nhìn một con dê con sắp chui vào lưới. Chà chà, với điều kiện của cậu ta mà bước vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng. Ông ta lại sắp có thêm một cái cây rụng tiền.

Với dạng người non nớt như thế này, ông ta lại càng dễ dàng khống chế.

Ông ta đang nhìn cậu thanh niên đang đặt bút ký vào bản hợp đồng thì bỗng có một ly trà sữa hắt thằng vào người ông ta. Ông ta hét lên một tiếng, mau chóng đứng dậy nhưng toàn bộ đầu tóc mặt mũi quần áo đều bị dính toàn nước.

Ông ta còn chưa kịp nổi sùng thì người hắt trà sữa vào ông ta đã liên tục cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi. Lúc nãy đột nhiên tôi bị trẹo chân nên không may hắt vào ngài. Cho tôi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho ngài.”

Ngọc Quân nói xin lỗi liên tiếp với Lý Phàm, cô lấy vài tờ giấy ăn trên bàn liên tục xoa lung tung trên mặt cho ông ta…

Lý Phàm trợn mắt, hất bàn tay của Ngọc Quân ra.

“Cô bị mù à. Cô……”

Ông ta đang định chống nạnh chửi tiếp thì bỗng dừng lại, chăm chú nhìn mặt người con gái trước mắt. Ông ta âm thầm đánh giá, vóc người cũng tốt, gương mặt thanh thuần lại có đôi mắt hơi xếch lên giống một con hồ ly nhỏ giảo hoạt.

Người trước mặt này cũng rất thích hợp để vào giới giải trí.

Lý Phàm nhanh chóng trở mặt nở nụ cười hiền hòa.

“Tôi không sao. Chỉ cần vào nhà vệ sinh rửa mặt là ổn.”

Ông ta liên tục hỏi.

“Cô bé này năm nay bao nhiêu tuổi? Còn đang là sinh viên hay đã đi làm rồi? Còn độc thân không?”

Ngọc Quân nghe câu hỏi của ông ta mà nghĩ, không phải ông ta có ý định muốn đào thêm cô về dưới trướng của ông ta đấy chứ.

Lý Phàm thấy Ngọc Quân nhìn ông ta đầy nghi ngờ, không trả lời câu hỏi của ông ta thì bèn giải thích.

“Cô bé không cần sợ. Tôi là Lý Phàm, người đại diện của công ty giải trí Sao Mai.”

Trên ti vi lúc này cũng đang chiếu một bộ phim ngôn tình, ông ta chỉ vào người diễn viên trên đó.

“Chắc cô cũng biết đó là diễn viên Từ Mục Trì, người đó là diễn viên dưới trướng của công ty chúng tôi.”

“Tôi nhìn thấy cô rất có tiềm năng làm diễn viên, không biết cô có hứng thú với việc vào làng giải trí hay không?

Ngọc Quân nghiêng đầu giả đò suy nghĩ, cô bảo ông ta.

“Hay là ngài cứ vào trong nhà vệ sinh sửa soạn lại đã rồi ra đây chúng ta bàn tiếp, được không?”

Lý Phàm cũng nhìn lại bản thân mình, ông ta gật đầu bước vào nhà vệ sinh.

“Vậy cô ngồi ở đây với cậu thanh niên này, đây cũng là người có ý định ký hợp đồng với công ty của tôi.”

Ngọc Quân tươi cười.

“Được, được. Ngài mau đi trước đi. Hai chúng tôi sẽ ngồi ở đây đời ngài. Ngài cứ từ từ làm.”

“Được.”

Lý Phàm hưng phấn. Hôm nay quả là ngày đẹp trời. Ông ta chỉ mới bước ra ngoài đường một lúc đã bắt được hai con dê béo bở.