Thuốc Giải Độc

Chương 26




Bà đeo kính lại bắt đầu viết đơn thuốc. Vừa viết bà vừa nhắc nhở.

“Biết là người trẻ các con bây giờ thường xuyên bận rộn công việc nhưng mà cũng phải để ý đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ của bản thân, sinh hoạt làm sao cho điều độ. Nếu không thì về già sẽ mới thấy khổ sở.”

Bác Minh ngừng bút, đưa tờ giấy cho Ngọc Quân.

“Con đi bốc thuốc theo đơn này. Chỉ cần dựa theo nó uống đều đặn trong vòng nửa năm là khỏi.”

Ngọc Quân thở phào. Cô cứ sợ là bây giờ chữa cũng đã là quá muộn, nhưng không ngờ chỉ cần uống thuốc nửa năm là đã ổn.

Cô đón lấy đơn thuốc bác Minh đưa rồi nói thêm.

“Bác ơi bác kê thêm cho con vài đơn dược thiện nữa được không? Con muốn bồi bổ cho anh ấy thêm.”

Bác Minh cười trêu cô.

“Chà có chồng rồi có khác. Cũng biết chăm sóc người khác rồi đấy. Tính ra thì trưởng thành lên hẳn.”
Ngọc Quân cười cười không trả lời bà. Sống hai đời số thì chắc chắn là phải trưởng thành rồi.

“Không cần phải dùng dược thiện bồi bổ thêm đâu. Nhiều quá cũng không tốt. Chỉ cần tránh ăn những đồ cay nóng kí©h thí©ɧ là được.”

Cô gật đầu.

Đúng là do cô quá vội vàng rồi.

“Dạ vâng, con biết rồi ạ.”

……

Đến tối, sau khi sắc thuốc xong Ngọc Quân bưng bát thuốc đen ngòm lên thư phòng Lục Cảnh Thành.

Cô gõ cửa phòng.

“Cốc cốc…”

“Ông xã ơi, em vào được chứ?”

“Vào đi.”

Lục Cảnh Thành ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước vào phòng, anh ngẩn người ra.

Cô đang mặc một cái váy ngủ thiết kế theo dạng áo yếm ngày trước, có thắt lưng siết lại nổi bật lên dáng người lồi lõm. Bờ vai trần thanh mảnh lộ ra bên ngoài không khí, làn da nõn nà, cả người toát ra mùi vị quyến rũ.
Ánh mắt anh dính chặt vào cô không rời.

Ngọc Quân đặt bát thuốc lên trên bàn.

“Bây giờ muộn rồi, không cho anh làm nữa. Mau uống thuốc đi rồi đi ngủ.”

Lục Cảnh Thành cau mày nhìn bát thuốc trước mặt. Nhưng nhìn ánh mắt trông ngóng của bà xã anh không nỡ lòng từ chối.

Anh bưng bát thuốc lên uống hết trong một hơi. Cái hương vị này đúng là không thể tả nổi.

Lúc anh uống xong buông bát thuốc xuống thì Ngọc Quân đột nhiên nhét vào miệng anh một viên kẹo sữa.

Cô nghiêng đầu cười với anh.

“Đây là phần thưởng cho anh vì đã ngoan ngoãn uống thuốc. Có ngọt không anh?”

Vị ngọt ngào lan tràn trong miệng anh. Anh bỗng duỗi tay kéo cô ngồi lên đùi mình, vòng tay mơn trớn tấm lưng trần bị làn tóc đen suôn dài che khuất của cô, rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi thơm mát.

Không phải cô muốn biết là có ngọt hay không sao, anh cho cô tự mình thử xem sao là biết ngay.
Đến lúc đôi môi cô sưng đỏ thì anh mới thỏa mãn buông cô ra. Anh dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi cô, anh khàn giọng.

“Ngọt.”

Hai mắt cô gái ướŧ áŧ nhìn anh, cô vươn ngón tay mảnh khảnh sờ yết hầu đang nhấp nhô của anh rồi từ từ trượt xuống vẽ vòng tròn lên ngực anh.

Ngọc Quân nũng nịu hỏi anh.

“Kẹo ngọt hay là em ngọt?”

Nhìn cô lúc này giống y như tiểu yêu tinh đang học cách hút hồn người khác.

Một bàn tay của Lục Cảnh Thành trượt dọc theo thân thể mềm mại của cô, anh bóp nhẹ lên mông cô một cái.

“Đừng có mà trêu chọc anh.”

Không phải là anh thanh tâm quả dục nhưng vì sáng ngày hôm nay đã làm quá kịch liệt, anh sợ thân thể của cô không chịu nổi nên không muốn giày vò cô thêm nữa.

Ngọc Quân cũng cảm thấy dưới mông mình có cái vật gì đó quen thuộc đang bắt đầu thức tỉnh ngóc đầu lên.

Nhưng thế thì sao chứ, cô đâu có giống như trước mà sợ nó nữa. Cô vốn ăn mặc như thế này đến để làm yêu phi họa quốc quyến rũ quân vương đấy.

Nếu không làm như thế thì không biết anh chàng này còn làm việc đến khi nào nữa.

Cô càng được đà quàng tay qua cổ anh, bộ ngực sữa căng tròn áp chặt vào ngực anh.

Ngọc Quân không nói gì cả, cô chỉ cố ý hôn lên yết hầu rồi đến cằm của anh. Bàn tay nghịch ngợm bắt đầu cởi cúc áo ngủ ra sờ vào l*иg ngực rắn chắc của anh.

Dưới sự trêu chọc như có như không của cô, Lục Cảnh Thành rất nhanh đã không thể chịu đựng được.

Lúc cô còn đang hăng say sờ mó thân thể anh thì Lục Cảnh Thành đột ngột đứng dậy. Hai tay của anh hạ xuống phía dưới, đỡ lấy mông nhấc cô lên cao.

Ngọc Quân sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng hai tay cô ôm chặt cổ anh, hai chân vòng ngang kẹp lấy eo anh. Thân thể hai người dán sát vào nhau không có một khe hở.

Vì động tác ôm ấp của anh nên làn váy ngủ vốn chỉ ngắn đến giữa bắp đùi đã bị kéo lên trên cao, lộ ra một khoảng lớn da thịt.

Ngọc Quân bám trên người Lục Cảnh Thành như một con gấu koala, mặc kệ anh nhanh chóng gấp gáp vội vàng bước về phòng ngủ.

Khi vừa cửa phòng đóng lại, Lục Cảnh Thành đè cô trên cửa hôn cô dồn dập.

Hai cặp môi dính chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể anh trong nháy mắt dường như đã khiến cơ thể của cô đã trở nên mềm nhũn. Đầu lưỡi của anh đang mơn trớn đầu lưỡi của cô, cô mất hết sức phản kháng để tùy ý anh làm bậy trên người mình.

Một đêm xuân sắc.