Thuốc Giải Độc

Chương 24




Sau khi Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành lên xe, cuối cùng thì Ngọc Quân không nhịn được nữa mà bật cười.

Lục Cảnh Thành liếc mắt nhìn cô, sao tự nhiên lại cười vui vẻ thế.

Ngọc Quân cười thoải mái xong mới bảo Lục Cảnh Thành.

“Em đảm bảo với anh chiều nay cái lũ cá của ông nội chắc chắn sẽ bị cho vào nồi hết.”

Ý cười trong mắt của Lục Cảnh Thành như tràn cả ra, anh như nhìn nhìn thấy bé năm nào anh gặp vui vẻ vô tư dù có bị người nhà ghét bỏ đến mức nào.

Anh vuốt ve mái tóc của cô.

“Em lại gây ra họa gì rồi?”

Cô nháy mắt với anh,

“Em thấy mấy con cá gầy quá nên đã đổ hết một bao thức ăn cho cá xuống hồ rồi. Thế có tính là gây họa không?”

Lục Cảnh Thành véo cằm cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Khi anh buông ra mới khàn giọng nói.

“Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh, gây ra họa lớn ngập đầu cũng có anh chống đỡ cho em.”
Nghe anh nói, Ngọc Quân bỗng cảm thấy chua xót. Cô duỗi tay kéo lấy vạt áo của anh, dụi đầu vào ngực anh. Lục Cảnh Thành thuận động tác của cô, vòng tay ra sau ôm chặt lấy cô.

Một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ngào nói với anh.

“Em sẽ mãi ở bên cạnh anh.”

Ngọc Quân có cảm giác cơ thể anh đột nhiên cứng đờ nhưng chỉ vài giây sau anh đột nhiên thò tay xuống, lúc cô còn đang bị bất ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã bị anh trực tiếp bế lên đặt lên đùi anh.

Cứ như vậy, cô bị bao vây trong toàn bộ hơi thở của anh không một kẽ hở, nhiệt độ của anh xâm chiếm lấy cô.

Toàn bộ quá trình từ lúc đó đến khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện anh mới chịu buông cô xuống.

Đây là một bệnh viện trung y nhỏ cũng không quá nổi tiếng, nằm cũng cách xa trung tâm thành phố. Vị bác sĩ ở đây là hàng xóm gần nhà cô ở quê, mỗi lần cô bị đánh đập bà nội đánh đập rách da chảy máu là do bác ấy băng bó cho tốt.
Cũng nhờ bác Minh mà từ khi bé cô thường xuyên chịu bỏ đói, suy dinh dưỡng gầy còm, bác ấy sẽ lén cho cô đồ ăn và sắc một ít thuốc bổ nên cô mới khỏe mạnh mà lớn lên.

Bác ấy là người cho cô tiền đóng học phí, không thì với quan niệm con gái học nhiều cũng không để làm gì Ngọc Quân đã sớm bị cho thôi học từ khi lên cấp hai.

Đến khi cô học xong lớp chín, cô bị mẹ nuôi lôi về nhà kiên quyết bắt cô thôi học để gả cho một người đàn ông lớn tuổi trong xóm. Cô không muốn liền vùng vẫy chạy thoát đến nhà bác Minh, chính bác ấy đe dọa báo cảnh sát thì họ mới để yên.

Cuối cùng bác ấy đã đăng ký cho cô đăng ký vào trường cấp ba nội trú cô có thể sống yên ổn mà học hành.

Sau này khi cô được đón về, cô vẫn thường xuyên quay lại thăm bác ấy. Cô muốn thuyết phục bác ấy chuyển đến sống gần mình để dễ tiện bề chăm sóc vì bác ấy chỉ có một thân một mình. Cuối cùng thì bác ấy cũng đồng ý, đóng cửa tiệm thuốc nhỏ vào thành phố làm việc một bệnh viện trung y. Chỉ tiếc kiếp trước cô đã mất sớm, cuối cùng không biết bác ấy sẽ thế nào khi nghe tin đó.
Cuộc đời này, ngoài Lục Cảnh Thành ra thì chỉ có bác Minh là người thật lòng đối xử tốt với cô. Cô nhất định sẽ báo đáp bác ấy thật tốt.

Ngọc Quân nắm tay Lục Cảnh Thành, vừa đi vừa giới thiệu.

“Anh đừng thấy bệnh viện này bé rồi nghĩ là nó không tốt, anh cứ yên tâm, bác sĩ ở bệnh viện này cao tay lắm. Chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho anh.”

Đôi mắt sắc bén của Lục Cảnh Thành ánh lên màu sắc vui vẻ, đôi môi mỏng lãnh đạm cong lên. Cô ấy không phải nói suông, cô ấy thực sự để ý đến sức khỏe của anh.

Ngọc Quân quen cửa quen nẻo cứ như vậy mà tìm được phòng của vị bác sĩ cô quen. Cô gõ cửa.

“Cốc, cốc…”

Tiếng nói vọng từ trong phòng ra.

“Mời vào.”

Thấy người bên trong đồng ý cho phép, Ngọc Quân mở cửa bước vào.

“Bác Minh, bác xem ai đến nè.”

Cô mau chóng buông tay Lục Cảnh Thành ra chạy đến chỗ bác Minh. Bà ấy đang đeo kính nheo mắt xem hồ sơ bệnh nhân thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc, vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy Ngọc Quân đang chạy như bay đến cạnh mình.

Bà nhanh chóng buông hồ sơ trên tay ra đứng dậy ôm lấy Ngọc Quân. Lúc buông ra bà còn giả vờ trách mắng.

“Con bé này, làm cái gì mà không chịu gọi điện thoại cho bác thường xuyên. Con có biết là bác lo lắng nhiều như thế nào không hả?”

Bà nhìn con bé này từ nhỏ đến lớn. Bà sống một mình, chồng con bà mất sớm nên bà coi nó như con gái mình, hết lòng giúp đỡ.

Ngọc Quân làm nũng với bà.

“Dạo này con bận quá mà, nên con quên mất. Bác đừng trách con nha bác.”

Ngọc Quân có chút né tránh. Tuy nói rằng cô vẫn giữ liên hệ với bác Minh, nhưng thường vẫn phải dấu diếm người nhà họ Trương.

Bọn họ không thích cô ở cùng một chỗ với bác Minh, trong mắt bọn họ bác Minh là một người không có ích, chẳng đáng để kết giao. Ngày cô kết hôn, cô cũng không nói cho bác Minh. Một phần vì người nhà họ Trương, một phần vì khi đấy cô cũng không muốn gả cho Lục Cảnh Thành nên cũng chẳng coi đó là đám cưới. Cô không muốn bác Minh nhìn hình ảnh mình xấu xí trong hôn lễ.