Thuốc Giải Chết Người

Chương 47




Khi Cố Diễu đang bận tay ở gần đó, anh ấy nghe thấy cô nói gần đây lão đại có vấn đề về dạ dày nên trước khi rời khỏi bệnh viện, anh ấy đã nhờ bác sĩ Tưởng kê cho một ít thuốc dạ dày.

Thẩm Trí đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu nên khi anh ấy đưa cho Thẩm Trí mấy hộp thuốc dạ dày thì anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Diễu một cách khó hiểu.

Sau khi đặt thuốc xuống, Cố Diễu lại nói thêm: "Tiền Đa nói dạo này dạ dày anh không được tốt lắm nên tôi kê một ít thuốc trị viêm dạ dày cấp tính đề phòng bất trắc."

Thẩm Trí hơi nhíu mày: "Dạ dày tôi không khỏe?"

Cố Diễu thẳng thắn nói: "Đúng vậy, cô ấy nói anh gần đây đi toilet rất lâu."

"......"

Sắc mặt Thẩm Trí nhanh chóng trầm xuống với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Cố Diễu lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh hơn một chút, ánh mắt lão đại cũng trở nên có chút đáng sợ. Mặc dù không biết mình đã làm gì sai nhưng hình như anh ấy cảm thấy có lòng tốt muốn giúp đỡ mà như đang làm việc xấu. Cuối cùng Thẩm Trí không nói lời nào để anh ấy đi ra ngoài.

Nhưng sau sự cố này, Thẩm Trí phát hiện ra rằng Tiểu Thiển nhận thức về mối quan hệ nam nữ chậm hơn nhiều so với những cô gái cùng trang lứa.

Có lẽ một phần nào đó liên quan đến quá trình trưởng thành của cô, vì mẹ đã không ở bên cạnh khi cô còn rất nhỏ. Sau khi cô được đưa đến nhà họ Thẩm, mặc dù người nhà họ Thẩm không để cô lo về cái ăn cái mặc nhưng ngoại trừ sự thỏa mãn về vật chất thì người lớn ở đây hầu như rất bận rộn nên sẽ không dành quá nhiều thời gian tâm tư để bầu bạn với cô trong suốt quá trình trưởng thành.

Ngoài ra, bạn bè đồng trang lứa trong nhà đều là đàn ông, cả ngày cô ở võ quán luyện võ cũng với một đám đàn ông, không có bậc trưởng bối là phụ nữ ở bên cạnh để hướng dẫn chỉ bảo cho cô biết về mối quan hệ nam nữ. Thời gian lâu dần, về khía cạnh này khiến cô phản ứng tương đối chậm hơn. Ngoài những công thức toán học, vật lý, hóa học chồng chất trong đầu thì còn lại đều chỉ là chuyện la hét chém giết.

Kết quả là mỗi lần Thẩm Trí hôn cô thì cô đều không đáp lại, mặc dù cô cũng không từ chối.

Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Trí khó tránh khỏi cảm thấy mình muốn bắt nạt cô bé làm cho cả đêm đó anh cũng ngại ngùng không chạm vào cô.

Cũng may hôm sau là thứ bảy, Tạ Tiền Thiển sáng sớm thức dậy vui vẻ ra ngoài mua giường, Thẩm Trí cũng không phản đối cô mua giường, chỉ cần nói cô thích là được.

Anh nghĩ rằng một cô bé nên thích phong cách châu Âu hoặc phong cách điền viên, mặc dù nó có chút không phù hợp với phong cách trang trí của Nhất Gián Đường nhưng dù sao, nếu nó được đặt trong phòng của cô thường thì cũng sẽ không ai bước vào đó.

Ai ngờ Tạ Tiền Thiển lại mua một chiếc giường sắt lớn được hàn chắc, theo bản thân cô thì chiếc giường này trông vững vàng hơn, giúp giấc ngủ của cô có thể thoải mái hơn. Mặc dù Thẩm Trí và Cố Diễu không biết cô đã đi đâu để tìm mua chiếc giường này nhưng xem ra dáng vẻ của cô cũng khá hài lòng về nó.

Khi các công nhân khiêng giường vào cửa, họ bị kẹt ở cửa sảnh phụ, để khiêng giường vào thuận lợi, Tạ Tiền Thiển đã tháo khung cửa. Vì vậy tối hôm đó họ ăn tối trong hoàn cảnh giống như một công trình đang xây dựng dang dở.

Thẩm Trí trước đó đã nói với Cố Diễu rằng chỉ cần Tiền Đa không phá nhà, cô muốn làm gì thì làm, không ngờ có một ngày Tiền Đa thực sự phá nhà. Điều thần kỳ hơn nữa là lão đại đã dặn cô không được tự tay làm những công việc này, mắc công lại bị thương nữa.

Cố Diễu càng không hiểu nỗi là nếu tay của cô bị thương thì có làm sao? Ngôi nhà của anh gần như bị cô phá đến sắp không còn gì.

Tất nhiên, Tạ Tiền Thiển ngoại trừ có chút độc đáo trong việc chọn giường thì thỉnh thoảng cô vẫn mua những thứ phù hợp với lứa tuổi của mình, chẳng hạn như gối ôm con thỏ, máy tạo độ ẩm màu hồng hoa anh đào, đèn ngũ giác màu xanh lam kỳ quặc, v.v......

Vì vậy, sau khi được xuất viện về nhà, vừa bước vào cửa Cố Lỗi đã cảm thấy nơi ở của Thẩm Trí trở nên thật khác lạ, tông màu đen trắng xám ban đầu đột nhiên trở nên sặc sỡ, hầu như bất cứ màu gì đều có thể tìm thấy được. Hơn nữa, Tạ Tiền Thiển mua rất nhiều món đồ kỳ quái. Sự kỳ quặc đó được thể hiện chủ yếu ở chỗ nếu món đồ được đặt ở nơi nào đấy mà không sờ vào thì còn lâu mới biết chúng được dùng để làm gì.

Nếu ai đó hỏi vì tò mò, cô sẽ say mê mà đưa ra cả một kho báu đồ sộ như chiếc đèn pin, chiếc bật lửa hay thậm chí là cây bút. Tóm lại muốn nói là kỳ quái bao nhiêu thì có kỳ quái bấy nhiêu.

Thẩm Trí là một người gọn gàng nhưng Cố Diễu chưa bao giờ thấy anh ấy nói bất cứ điều gì về những thiết bị mà Tạ Tiền Thiển mua. Và ngay cả khi Tiền Đa hào hứng biểu diễn cho anh xem những món đồ cứ như là người thiểu năng vậy nhưng anh vẫn phối hợp để trưng ra khuôn mặt ngạc nhiên chưa từng thấy.

Điều này dẫn đến cảm giác không nhất quán trong Nhất Gián Đường vốn được bày trí cổ điển và trang nhã.

May mắn thay, bình thường Nhất Gián Đường cũng không tiếp bất kỳ vị khách bên ngoài nào. Vì vậy, miễn là Thẩm Trí nghĩ rằng anh có thể tiếp tục xem thì Cố Diễu và Cố Lỗi cũng sẽ nhẫn nhịn cho qua.

Sau khi Cố Lỗi trở về, Tạ Tiền Thiển hỏi liệu cậu ấy có thể trích xuất camera giám sát gần ngôi chùa ở Hải Thành lần trước không? Trước đó, ở trên máy bay cô đã nghe Cố Lỗi nói rằng có một kẻ khả nghi xuất hiện trong camera giám sát trước khi Phong Tử bị bắt. Chỉ là với việc Phong Tử bị bắt, người đó đã bị loại khỏi diện tình nghi.

Cố Lỗi nói rằng cậu ấy phải liên hệ với cảnh sát Tào để nhờ giúp đỡ, Tạ Tiền Thiển đã nhờ cậu ấy tìm cách liên lạc.

Vài ngày sau, Cố Lỗi nhận được video giám sát từ phía cảnh sát Tào. Tạ Tiền Thiển và cậu ấy tập trung quanh hiên nhà để kiểm tra. Đây là lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển nhìn thấy video giám sát vào thời điểm đó, cô cầm lấy điện thoại di động của Cố Lỗi và tập trung nhìn chăm chú vào màn hình. Từ lúc người đó xuất hiện cho đến khi người đó bước ra khỏi video giám sát sau tiếng súng nổ, đoạn video ngắn ngủi chỉ trong vài phút mà cô đã xem đi xem lại đến tận năm lần.

Sau đó tạm dừng màn hình, đưa cho Cố Lỗi hỏi: "Lúc đó anh không phát hiện có gì khác thường sao?"

Cố Lỗi nghiêm túc thảo luận với cô: "Không có, người này thoạt nhìn rất bình thường."

Tạ Tiền Thiển sau đó nói: "Từ khi hắn ta xuất hiện thì luôn ở trạng thái cúi đầu nhìn điện thoại, camera giám sát không thể chụp được khuôn mặt của hắn ta, đúng không?"

"Đó là chuyện bình thường. Bây giờ, rất nhiều người vừa đi vừa nhìn xuống điện thoại như thế."

"Không bình thường đâu. Anh nói đi trong mấy con hẻm vắng người, không xe đạp hay bất cứ thứ gì mà lại cắm mặt nhìn vào điện thoại. Những con hẻm này vốn dĩ đã hẹp rồi, nếu là anh thì có đi ở giữa hẻm không?"

Đây là phản ứng bản năng và thói quen hàng ngày của con người, khác với đi trên đường cái. Cố Lỗi cúi đầu suy nghĩ một chút, liền nghe Tiền Đa tiếp tục nói: "Nhưng nhìn người này, bất kể hắn ta rẽ vào con hẻm nào thì hắn ta luôn men theo sát mép trái mà đi. Cho dù đó là theo quán tính thì không phải nên là đi sát mép phải sao? Khi hắn ta rẽ vào con hẻm ở phía đông, có một đống hộp giấy ở lối vào con hẻm và hai trăm mét tới có một vòi cứu hỏa xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, nếu là người bình thường đã tập trung nhìn vào điện thoại như thế thì chắc chắn tầm mắt sẽ bị hạn chế. Chỉ trừ khi chướng ngại vật đã ở ngay trước mắt trong tầm nhìn thì những người phản ứng nhanh có thể tránh được nhưng người trong video đã có thể lách qua trước và hắn ta có thể tránh vật cản một cách suôn sẻ trong khi đang cúi đầu nghịch điện thoại di động. Chỉ có thể lý giải rằng sự chú ý của hắn ta căn bản là không hề tập trung ở điện thoại di động. Đồng thời, mỗi khi hắn ta rẽ vào ngõ hẻm thì góc độ của đầu hắn ta có hơi thay đổi. Có lẽ sẽ khó phân biệt bằng mắt thường nhưng nếu tôi vẽ một đường thẳng để tính góc của từng thiết bị camera giám sát và góc của hắn ta quay đầu thì sẽ phát hiện ra góc quay đầu đã được tính toán kỹ lưỡng, có nghĩa là người này biết rất rõ ràng về vị trí lắp đặt thiết bị camera giám sát trong những con hẻm này."

Cố Lỗi đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Ý của cô là......?"

"Các anh bắt nhầm người rồi. Ý của tôi muốn nói mức độ nguy hiểm của người này cao hơn rất nhiều so với Phong Tử."

Nói thật, nếu không phải Tạ Tiền Thiển phân tích, chỉ nhìn từ camera giám sát mà nói, căn bản sẽ không phát hiện ra điều gì dị thường ở người này, giống như một người bình thường đi trên đường cúi đầu nhìn điện thoại.

Nhưng Tạ Tiền Thiển đã phát lại video một lần nữa và nói với Cố Lỗi: "Đừng nhìn vào bất cứ thứ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tư thế đi bộ của người này. Có thể tìm thấy điều gì khác biệt không?"

Tạ Tiền Thiển nói xong liền đi mở hộp thức ăn cho mèo rồi đưa nó cho Căn Bậc Ba ăn, Cố Lỗi đang ngồi ở hiên nhà, xem đi xem lại video, xem đến lần thứ tám, đột nhiên đứng dậy chạy vào phòng đối mặt với Tiền Đa rồi hét lên: "Chân trái của người đàn ông này dường như không khỏe bằng chân phải của hắn ta."

Căn Bậc Ba ăn hết một hộp thức ăn dường như không đủ, Tạ Tiền Thiển lúc này lại xé thêm một miếng thịt cho mèo, vừa cho ăn vừa quay đầu hỏi Cố Lỗi: "Chân trái của người giao đấu với anh ngày hôm đó như thế nào?"

Cố Lỗi vừa ngồi xuống thành ghế sofa, cả người như hóa đá, trong đầu không ngừng tua lại những chi tiết của đêm hôm đó. Vài phút sau, cậu ấy đột nhiên phát hiện ra một chỗ khả nghi rồi kinh hãi nói: "Tôi có ra một đòn tấn công hạ bộ nhưng hắn ta vô thức co chân trái của mình lại."

Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Lỗi lập tức tái nhợt, cậu ấy đột nhiên ý thức được, có lẽ mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Người này không phải chỉ ở bên cạnh bọn họ một lần, hắn ta ở trong tối còn bọn họ ở ngoài sáng, họ không hề nắm được thông tin gì về đối phương, điều này rất nguy hiểm.

Nhưng đột nhiên Tiền Đa bình tĩnh nói: "Chỉ cần tôi ở đây một ngày, hắn ta sẽ không dám đến nữa."

Cố Lỗi bị vẻ ngoài tự tin của cô làm cho giật mình nhưng Tạ Tiền Thiển cũng không giải thích gì nhiều.

Từ chuyện của Lý Ải Thanh, cô học được rằng đôi khi đối đầu chưa hẳn là điều tốt mà dễ bứt dây động rừng, cô không thể chỉ dựa vào vết chai trên lòng bàn tay của Thẩm Nghị mà hỏi anh ta tại sao lại muốn hại Thẩm Trí. Anh ta sẽ không thừa nhận nhưng cô cũng tin rằng chỉ cần cô có mặt ở Nhất Gián Đường một ngày thì Thẩm Nghị sẽ không bao giờ dám xông vào nữa. Bọn họ đã quá quen thuộc với các chiêu thức của nhau và anh ta sẽ không vạch trần chính mình trước mặt cô cho nên lần trước là anh ta đợi cô rời đi rồi mới dám hành động nhưng cô sẽ không cho anh ta thêm cơ hội lần nữa đâu.

Sau khi Thẩm Trí từ trên lầu đi xuống, Tạ Tiền Thiển không nói về chủ đề này nữa với Cố Lỗi, Thẩm Trí nhìn chằm chằm vào Cố Lỗi, Cố Lỗi cũng sững sờ nhìn Thẩm Trí và lên tiếng hỏi: "Lão đại, anh sao vậy? Nhìn tôi như thế là có việc gì?"

Thẩm Trí vươn ngón trỏ chỉ về hướng cửa, Cố Lỗi khó hiểu quay đầu lại: "Bảo tôi đóng cửa à?"

Cậu ấy đi tới cửa, Thẩm Trí nói với cậu ấy: "Đi ra ngoài."

"......" Cố Lỗi yếu ớt bất lực bước ra ngoài và đóng cửa lại.

Sau khi cậu ấy rời khỏi, Thẩm Trí đến sau lưng Tạ Tiền Thiển và ôm cô từ phía sau. Gần đây anh đã rất kiềm chế rồi nhưng sự kiềm chế đột ngột của anh khiến Tạ Tiền Thiển có chút kỳ lạ. Có một lần khi anh chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào cô thì Tạ Tiền Thiển đã lên tiếng chủ động để hỏi anh: "Anh có muốn ôm em không?"

Loại yêu cầu này làm sao anh có thể từ chối cho nên Thẩm Trí cùng cô gần đây chỉ dừng lại ở mức độ ôm, không có tiến thêm một bước.

Lúc này đây, Thẩm Trí từ phía sau ôm lấy cô, Tạ Tiền Thiển lưng dựa vào ngực anh trêu chọc con mèo, hơi thở của anh phả vào đầu cô, lại đột nhiên nghe thấy cô nói: "Chỗ này của anh có chút ma quái."

"Ừm, mai quái!" Nhất Gián Đường được thiết kế bởi đội ngũ hàng đầu của cả nước, sau khi dự án hoàn công thì đội ngũ còn mang ý tưởng thiết kế Nhất Gián Đường ra nước ngoài tham gia thi đấu và đã giành được sự công nhận, đánh giá cao trong ngành.

Nhưng hiển nhiên không lọt được vào mắt cô gái trước mặt, cô đặt Căn Bậc Ba xuống, xoay người vào trong lòng anh nói: "Trong sân vườn cũng trống không, có chút lãng phí anh nhỉ? Anh có nghĩ đến việc trồng một số hoa và cây? Lần đầu tiên em đến chỗ này của anh, em còn tưởng là nơi không ai sinh sống nữa đấy."

Thẩm Trí trầm mặc chốc lát, hỏi: "Em muốn tu bổ lại Nhất Gián Đường sao?"

Tạ Tiền Thiển cắn môi rồi đắn đo hồi lâu, hai mắt chớp chớp nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Trí giơ tay nhéo mặt cô: "Muốn gì thì cứ nói đi, đây là biểu cảm gì vậy?"

"Mẹ em thường vẽ phong cảnh vườn tược. Em nghĩ rằng sân vườn của anh sẽ đẹp nếu nó có thể biến thành hình dáng như vậy."

Thẩm Trí liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô: "Em muốn dùng sân của anh để tập luyện?"

Tạ Tiền Thiển đã quanh co trước mặt anh rất nhiều nhưng anh đều nhìn thấu tất cả và cô cúi đầu có chút áy náy.

Thẩm Trí chỉ nghĩ buồn cười, những phụ nữ khác đòi đàn ông túi xách hàng hiệu, xe hơi. Còn cô lại muốn có sân vườn, anh có thể không cho sao?

Vì vậy vài ngày sau, khi Thẩm Trí vẫn đang tổ chức cuộc họp cổ đông đầu tiên để tái cơ cấu tài sản ở Thúy Ngọc Các, điều mà Cố Diễu lo lắng nhất đã xảy ra, anh vội vàng gọi điện cho Thẩm Trí để báo cáo: "Không ổn rồi, không ổn rồi. Tiền Đa tìm chiếc máy xúc và đang xúc sân, cô ấy chuẩn bị phá dỡ ngôi nhà rồi!"