Thuốc Giải Chết Người

Chương 24




Đáp lại anh chỉ là tiếng sóng vỗ, ngoài ra không có dấu vết nào của con người đã từng xuất hiện ở đó. Trong đôi đồng tử của anh hiện lên một tia sáng đáng sợ, anh đi về phía đá ngầm rồi hét lên một lần nữa: "Tạ Tiền Thiển!"

Không biết từ lúc nào, anh đã đi vào trong bãi đá, sóng biển vỗ cuồn cuộn làm ướt hết cả áo, lực va đập cực lớn giống như búa bổ. Lúc này, anh chỉ cảm thấy đầu óc như bị hàng ngàn tảng đá bao phủ, sóng biển cuộn trào trước mặt giống như móng vuốt của thần chết, lấy đi sự tỉnh táo của anh hết lần này đến lần khác.

Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé túm lấy anh, Thẩm Trí đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Tiền Thiển đang đứng ở phía sau, mặc nguyên bộ đồ lặn vừa mua lúc ban sáng, kỳ quái nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lúc này tâm trí của anh điên cuồng dâng trào như sóng biển sau lưng, anh dùng tay trái nắm lấy cổ tay cô, dùng hết sức lực giữ chặt cô như gọng sắt đang kìm kẹp, trong đôi mắt đen lóe lên một tia đỏ tươi đáng sợ: "Cô đã đi đâu vậy?"

Tạ Tiền Thiển cảm thấy hai cổ tay đau nhức kịch liệt, cô giãy giụa một chút nhưng Thẩm Trí sức lực đột nhiên trở nên cực kỳ hung hãn. Anh là ông chủ của cô, cô không thể đả thương anh mà chỉ có thể để anh siết chặt cổ tay như thế rồi đáp lại lời anh: "Tôi đang ở trên cây, vì tôi khát nước rồi nhìn thấy những quả dừa trên đó......"

Trên trán Thẩm Trí nổi lên gân xanh, dường như anh đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc hỗn loạn nhưng càng ngày càng siết cô chặt hơn, như muốn bóp nát xương của cô, may mắn là Tạ Tiền Thiển có một sức chịu đựng mạnh mẽ nhưng vẫn hơi cau mày.

Hai người bọn họ giữ nguyên ở thế bế tắc đó với cảnh tượng sau lưng thì sóng gió vỗ bờ, sấm sét trên đỉnh đầu, xung quanh cuồng phong bão tố nhưng không cái gì có thể so sánh được với ánh mắt ngay lúc này, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt như thể nhìn xuyên thấu tâm hồn cô.

Một giây sau, Thẩm Trí đột nhiên buông cổ tay cô ra rồi không nói không rằng mà quay đầu rời đi.

Tạ Tiền Thiển duỗi cổ tay đau nhức, khó hiểu nhìn nơi anh biến mất, sau đó ngước lên trời nhìn thời tiết và thu dọn đồ đạc, một lúc sau mới quay về biệt uyển.

Hôm nay Cố Diễu bảo cô chuyển vào bên trong biệt uyển, khi cô về đến biệt uyển thì Cố Lỗi gọi cô đi ăn cơm nên cô trở về phòng thay quần áo, Cố Diễu đi tới đi lui trước cửa phòng cô mà lòng nặng trĩu.

Thấy cô đi ra, anh ấy liền đi tới hỏi: "Sao lão đại lại ướt sũng như thế? Vừa về liền nhốt mình trong phòng, cơm tối vẫn chưa ăn? Có chuyện gì sao?"

Tạ Tiền Thiển chớp mắt và nói: "Tôi không biết tại sao anh ấy lại đi xuống biển."

Cố Diễu sửng sốt một chút, lập tức nói: "Không thể nào, lão đại căn bản là không thể nào tới gần biển. Cô không phát hiện chúng ta tới Hải Thành nhưng không hề chọn sống gần biển sao? Lão đại có nỗi kháng cự với biển cả, làm sao anh ấy có thể đi ra biển chứ?"

Tạ Tiền Thiển nghe Cố Diễu nói như vậy liền cau mày tỏ vẻ kỳ quái, cô tận mắt nhìn thấy nên chắc chắn sẽ không nhìn nhầm. Nếu không phải cô nhảy xuống từ trên cây và chộp lấy anh thì anh đã bị cơn sóng dữ cuốn trôi đi rồi.

Lúc đó, Cố Lỗi từ trên lầu đi xuống, nhìn bọn họ lắc đầu: "Vô dụng, tôi cũng đã gọi rồi nhưng anh Thẩm không hề đoái hoài đến tôi."

Sau khi nói xong, cậu ấy nhìn Tạ Tiền Thiển và hỏi: "Tiền Đa, cô đã làm gì mà để lão đại tức giận như vậy?"

Tạ Tiền Thiển bĩu môi, chẳng lẽ là bởi vì buổi chiều cô tự mình lén lút ra ngoài để lặn mà không nói cho anh biết nên anh đã buồn bực sao?

Nhưng buổi chiều anh ở trên lầu, cô không tiện lên quấy rầy anh nhưng có nói cho Cố Diễu biết.

Tạ Tiền Thiển có chút thất thần nhìn anh em nhà họ Cố, Cố Diễu an ủi: "Haizzz, chắc không có chuyện gì, lão đại có thể có chút việc cần giải quyết, chúng ta cứ ăn cơm trước đi."

Mặc dù là ngồi ăn cơm nhưng ba người ngồi trên bàn ăn đều rất yên tĩnh, Cố Diễu mấy lần do dự không nói gì, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Tiền Đa, cô...... vừa rồi có chạm vào người lão đại không?"



Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Cố Diễu: "Tôi đã nắm anh ấy vì sợ anh ấy có thể rơi xuống biển."

Cố Diễu và Cố Lỗi nhìn nhau, Cố Lỗi cúi đầu, Cố Diễu do dự một chút, khéo léo nói với cô: "Lần sau cố gắng đừng chạm vào lão đại, tôi nhớ đã nói với cô rồi chứ?"

Lời nói của Cố Diễu khiến Tạ Tiền Thiển bình tĩnh lại và suy nghĩ một lúc, nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Cô nghĩ đến cảnh Thẩm Trí bắt tay một người phụ nữ vào cuối buổi đấu giá lần trước, sau đó dùng khăn ướt lau đi lau lại nhiều lần.

Mà lần trước ở trong chùa, cô đứng chắn ở trước mặt anh để bảo vệ cho anh. Sau đó vẻ mặt của anh tựa hồ có chút không đúng nhưng lúc ấy cô cũng không có chú ý tới.

Và chợt xâu chuỗi là những sự việc, xung quanh Thẩm Trí không có một người phụ nữ nào, đây quả thực là một chuyện rất kỳ lạ.

Nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của anh ở bãi biển vào buổi tối, chẳng lẽ anh vừa chạm vào người phụ nữ liền biến thành bạo chúa sao? Tại sao lại như phim khoa học viễn tưởng thế?

Tạ Tiền Thiển càng nghĩ về nó thì suy nghĩ càng trở nên méo mó và cô không thể không hỏi: "Tại sao không thể chạm vào chứ?"

Cố Diễu có chút ngượng ngùng nói: "Cứ ghi nhớ là được."

Tạ Tiền Thiển biết rằng Cố Diễu đã nhắc nhở cô nhưng trên thực tế, Cố Diễu đã bảo cô tránh xa Thẩm Trí vào ngày đầu tiên cô vào nhận việc. Cô đã cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể, làm sao cô biết được rằng thậm chí không thể chạm vào được?

Rốt cuộc thì chúng ta vẫn có thể vuốt ve bộ lông của gấu trúc khổng lồ, tại sao vẫn có người đến nỗi chạm cũng không thể chạm vào được chứ?

Tạ Tiền Thiển không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi bí ẩn này nhưng có một điều chắc chắn, có lẽ là cô đã khiến Thẩm Trí tức giận thật rồi. Mặc dù cô không biết lý do tại sao nhưng thủ phạm gây ra tai họa này hẳn là cô, không thể sai vào đâu được. Bởi vì cả Cố Lỗi và Cố Diễu đều nhìn cô với ánh mắt khó nói nên lời.

Điều này khiến cô thường ngày ăn ba bát cơm thì bây giờ bớt ăn một bát.

Bên ngoài trời đã mưa rất to, cô chạy đến cổng biệt uyển và mở tấm lưới vừa kéo về, bên trong là những con hàu mà cô nhặt được lúc chiều. Cô định bụng buổi tối trước khi đi ngủ sẽ chén sạch bọn chúng nhưng bây giờ cô phải chia tay trong tiếc nuối.

Tạ Tiền Thiển mang lên lầu những con hàu vừa được hấp xong, nán lại trước cửa phòng Thẩm Trí một lúc rồi gõ cửa.

Một giọng nói trầm ấm từ bên trong vọng ra: "Không cần lo cho tôi."

Tạ Tiền Thiển do dự một chút nhưng vẫn là dựa vào cửa nói: "À, tôi đã tự mình bắt được rất nhiều hàu, rất to béo."

Bên trong không có động tĩnh gì, Tạ Tiền Thiển ngẩn người nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi, đang định quay người rời đi thì đột nhiên một giọng nói trầm thấp vọng ra: "Vào đi."

Tạ Tiền Thiển bưng đĩa hàu trên tay đẩy cửa bước vào, trong phòng rất yên tĩnh vì là cửa sổ cách âm đã chặn đứng tiếng gió dữ gầm rú bên ngoài, nước mưa không ngừng lăn xuống ô cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn. Khung cảnh bên ngoài đã trở thành một hình ảnh mờ ảo trong màn mưa.

Thẩm Trí nằm trên chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ phòng ngủ, mặc một chiếc áo ngủ bằng vải satin sáng màu, đắp một chiếc chăn sẫm màu, mái tóc hơi ướt, có chút lãnh đạm cao quý không thể với tới.

Sau khi Tạ Tiền Thiển đi vào, cô dừng lại ở cửa một lúc rồi cảnh giác nhìn anh.



Thẩm Trí không lên tiếng mà chỉ là đưa mắt nhìn cô, vẫn thần sắc bình thường, vẫn nhàn nhạt giống mọi khi, như thể anh và người đàn ông vào buổi chập tối là hai người khác nhau.

Thấy thần sắc bình thường của anh, Tạ Tiền Thiển từng bước một đi tới gần hơn rồi cẩn thận đặt đĩa hàu trong tay lên mặt bàn gỗ tròn sẫm màu trước mặt, nói với anh: "Ăn chút đi, còn nóng."

Khi cô đặt đĩa xuống, Thẩm Trí liếc nhìn cổ tay cô, hai cổ tay rõ ràng có vết bầm tím, anh nhíu mày, các khớp tay khẽ siết chặt, sau đó lấy chiếc chăn trên người ra.

Vừa đứng dậy, Tạ Tiền Thiển liền nhạy cảm lùi lại mấy bước và cố giữ khoảng cách với anh.

Thẩm Trí liếc cô một cái, đi tới tủ lạnh ở dãy phòng bên cạnh, lấy ra một túi nước đá, ngồi trở lại ghế dựa, nói với cô: "Đưa tay cho tôi."

Tạ Tiền Thiển mím chặt môi, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh và lắc đầu, không những không tiến lên, ngược lại còn lùi thêm một bước.

Thẩm Trí nhìn phản ứng của cô, khẽ nhíu mày: "Cô làm gì vậy? Sợ tôi sao?"

Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Tôi sợ anh lại nổi giận."

Thẩm Trí cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô, không khỏi mỉm cười: "Ai nói với cô là tôi tức giận?"

"Bởi vì vừa rồi tôi đã chạm vào người anh."

Thẩm Trí yên lặng dùng đôi mắt đen sau cặp kính nhìn cô chằm chằm, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng cả nửa ngọn núi, cũng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô gái trước mặt.

Anh rũ mắt xuống, dùng giọng nói mềm mại ôn nhu nói với cô: "Lại đây."

Lúc này, tâm trí của Tạ Tiền Thiển đang tham gia vào một trận chiến giữa trời và người, cô không sợ Thẩm Trí sẽ đột nhiên trở thành bạo chúa một lần nữa, cô sợ rằng cô sẽ làm tổn thương anh. Cô không muốn trở thành người đầu tiên ở võ quán Lương Gia bức hại ông chủ của mình, danh tiếng của cô trong giang hồ xem như đến đây là kết thúc.

Nhưng đối mặt với ánh mắt áp bức của Thẩm Trí, cô vẫn từng bước nhỏ tiến lên, rồi lại di chuyển, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách cách anh một bước, không tiến lên nữa.

Thẩm Trí đột nhiên nói với cô: "Đưa tay cho tôi."

Tạ Tiền Thiển thẳng thắn lắc đầu: "Cố Diễu nói tôi không được chạm vào anh."

"Ồ."

Vừa nói, anh vừa trực tiếp kéo cánh tay cô, ánh mắt chạm nhau, Tạ Tiền Thiển cảm giác được trên cánh tay mình có một số đốt ngón tay ấm áp như ngọc, không mạnh như buổi tối, mà là...... thật nhẹ nhàng, êm ái và khoảng cách bước cuối cùng giữa hai người cũng biến mất.

Khóe miệng anh cong lên một đường cong không rõ, anh ngẩng đầu qua cặp kính nhìn vào mắt cô: "Cô chạm vào tôi rồi thì tôi có bị làm sao không?"

Tạ Tiền Thiển trợn tròn mắt, nhìn Thẩm Trí đặt tay trên cánh tay của cô rồi lại nhìn biểu cảm của anh, trên thực tế không hề có thay đổi gì?