Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết

Chương 3




Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

Tôi gửi tin nhắn cho chị Bội Bội: [Chị Bội Bội, ừm……., tiểu bạch thỏ có sạch không vậy?]

Chị Bội Bội hiểu ngay ý tôi, trả lời luôn: [Vớ vẩn! Cậu ta là thiếu gia, chứ không phải vịt. Hơn nữa trước khi vào làm, bọn chị còn kiểm tra sức khỏe từ A đến Z. Cậu ta vô cùng sạch sẽ, vẫn còn zin đó. Cô đừng có mà động vào người người ta!]

Tôi cực kỳ xấu hổ: [Ý em không phải thế, chỉ là…….]

Chị Bội Bội: [Chị biết, ý cô chính là như thế.]

Tôi: […….]

Tôi ôm gối chui vào ổ chăn của tiểu bạch thỏ.

Cậu ta uống rượu nên nhiệt độ cơ thể rất cao. Điều đó đồng nghĩa với việc ổ chăn cũng rất ấm, lúc mới vào tôi còn giật mình một chút.

Đây chắc là sự bất mãn của cậu ta dành cho vị khách không mời là tôi.

Tôi bắt buộc phải dùng đôi chân ngọc ngà của mình để đá cậu ta vào bên trong. Lúc đầu cậu ta còn giãy giụa phản kháng, nhưng tất nhiên không thể chống lại tôi, nên rất biết thân biết phận mà ngoan ngoãn nằm im một góc.

Lòng hiếu kỳ của tôi bỗng trỗi dậy, tôi quay đầu sang để chiêm ngưỡng dung nhan của người đẹp kế bên. Haha, vẻ mặt cậu ta cực kỳ ấm ức, giống hệt một cô vợ nhỏ vừa bị bắt nạt.

Trông cậu ta nằm co ro ở một góc, tôi lại thấy tội nghiệp. Gạt sự hiếu kỳ của mình sang một bên, tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu chàng. Bản thân thì nằm xuống, quay lưng về phía đối diện. Rất nhanh sau đó tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Không thể ngờ rằng: đầu năm mới, tôi đã ngủ cùng một người xa lạ. Chẳng những vậy, trong chăn còn nồng nặc mùi rượu. Một trải nghiệm thật kỳ quặc, thế mà tôi vẫn có thể ngủ ngon lành được cơ chứ.

Buổi sáng lúc tôi tỉnh dậy, chân tôi đang đè lên bụng cậu ta.

Tôi cũng chẳng biết lúc ngủ tôi thế nào, nhưng cảm giác rất thoải mái. Còn tiểu bạch thỏ thì, tôi cá rằng cậu ta ngủ không ngon giấc. Nhìn đôi lông mày kìa, độ nhíu đó có thể kẹp chết cả một con muỗi đấy chứ chẳng đùa.

Tôi lặng lẽ rút chân về, đuổi bố mẹ đang gõ cửa phòng tôi đi. Lúc tôi súc miệng, tiểu bạch thỏ đã bò dậy, khoác cái áo lông vũ của mình đứng ở cửa nhìn tôi đánh răng. Trông dáng vẻ ngơ ngác của cậu ta lúc này chắc là vẫn chưa tỉnh rượu đâu.

Thấy tôi liếc qua, cậu ta do dự, nhưng vẫn hỏi: “Tối hôm qua, chị ngủ cùng tôi à?”

Tôi lấy bàn chải đánh răng ra: “Ai bảo cậu thế?”

Cậu ta lau sạch bọt kem dính trên mặt bị tôi phun lên: “Chị dâu bảo.”

Tôi hiểu luôn.

“Tối qua thằng oắt kia đái dầm.” Tôi đành giải thích.

Cậu ta gật đầu: “Tôi biết, chị dâu nói với tôi rồi.”

Ngay sau đó là bầu không khí xấu hổ bao trùm.

Tôi vội vàng đẩy cậu ta ra ngoài: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Chị dâu tôi làm bữa sáng, cả nhà ăn xong liền ra ngoài.

Tôi và mẹ cùng tiểu bạch thỏ ngồi con Audi của tôi, những người khác thì đi xe bố tôi.

Tiểu bạch thỏ lén hỏi tôi, sáng sớm mùng một đã ra ngoài làm gì.

“Lên núi thắp hương.”

Tôi vừa dứt mồm, mẹ tôi lập tức cướp lời. Phổ cập kiến thức về phong tục tập quán cho cậu ta cả một đường.

Vùng ngoại ô có một ngôi chùa, đây là nơi linh nghiệm nhất ở chỗ chúng tôi. Thường vào ngày mùng một và mười lăm sẽ có rất nhiều người lên núi thắp hương. Hôm nay mùng một năm mới lại càng đông, xe đỗ chật cứng hai bên đường.

Chúng tôi rất biết lo xa, nhà tôi đỗ xe ở ven đường, sau đó mọi người chậm rãi đi vào trong.

Trên đường lên chùa, chúng tôi gặp gia đình hàng xóm, họ đi sớm hơn cả nhà tôi. Nhưng do bị kẹt xe, nên họ đến cùng lúc với chúng tôi. Họ tặng cục thịt nhỏ một bao lì xì, vừa đi vừa nói chuyện cùng với bố mẹ tôi, còn khen “bạn trai” tôi với bố mẹ hồi lâu nữa.

Làm bố mẹ tôi vui đến mức sắp bay lên trời luôn.

Chúng tôi đi đường tắt, băng qua cánh đồng ven đường, chẳng may gặp một con mương nhỏ rộng chừng 20 tấc. Nhìn không bẩn, nhưng mấy hòn đá phía dưới đều bám đầy rêu xanh, rất trơn.

Bố tôi cõng mẹ tôi đi qua, anh trai thì cõng chị dâu, còn phải vòng về đón thằng nhóc con nữa.

Sau đó thì, không còn sau đó nữa. Anh ấy cứ thế đi thẳng về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại.

Tiểu bạch thỏ nhìn tôi, tôi tức khắc bày tỏ rằng tôi có thể tự thân vận động.

Cậu ta cúi đầu nhìn đôi ủng da trâu ngắn của tôi, cuối cùng chẳng kêu rên gì mà quay người lại, khom lưng về phía tôi: “Lên đây.”

Tôi đành phải bò lên lưng cậu ta.

Buổi sáng cậu ta dùng sữa tắm tôi thích nhất, cổ vừa trắng vừa tinh tế. Ở khoảng cách gần thế này còn thấy rõ cả lông tơ.

Cậu ta cõng tôi, vững vàng bước qua con mương kia.

Chúng tôi vội đuổi theo mọi người, chị dâu quay lại nhìn thoáng qua, nói với tôi: “Hân Hân, tẹo nữa thắp hương xong đưa Kiến Nhất đến trung tâm thương mại mua đôi giày đi.”

Tôi gật đầu: “Vâng, mọi người không cần mua sao?”

Cả bố và anh tôi đều nói rằng đây là giày vải, về có thể giặt sạch.

Tôi trách mẹ: “Sao mẹ không tìm cho Kiến Nhất một đôi giày vải chứ?”

Chị dâu ở bên cạnh lập tức trêu: “Vẫn chưa kết hôn mà đã bảo vệ nhau thế.”

Tôi còn muốn cãi lại, nhưng ngẩng đầu thì thấy khóe miệng tiểu bạch thỏ cong cong nên thôi, tôi dứt khoát im miệng.

Trong chùa, biển người tấp nập.

Chúng tôi đi dâng hương, sau đó chầm chậm nương theo đoàn người vào trong tham gia các hoạt động. Lúc ra đến trước đền, gia đình chúng tôi đã bị tách nhau ra, quay đầu lại cũng chỉ thấy tiểu bạch thỏ.

Cậu ta vẫn luôn theo sát tôi.

Chúng tôi đứng song song với nhau để cầu nguyện. Tôi cắm hương xong thì xoay người đi ra, bất cẩn va phải người khác. Tiểu bạch thỏ nhanh tay đỡ tôi, tôi đứng không vững, cả người đâm sầm vào lồng ngực cậu ta. Cậu ta kêu lên một tiếng. Người kia liên tục xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá, có phải cậu bị bỏng rồi không?”

Tôi nao nao, cúi đầu nhìn thử, mu bàn tay cậu ta bị hương làm bỏng thành một vệt đỏ nhỏ.

Tôi kéo cậu ta ra khỏi chùa.

“Mẹ, con và Kiến Nhất đi ra ngoài một chút, tay anh ấy bị người khác làm bỏng thành một vết nhỏ.”

“Vâng, con biết rồi.”

Tôi tắt điện thoại, nhanh chóng lấy xe ra ngoài như thể bị cháy sau mông vậy. Tiểu bạch thỏ đứng bên cạnh ngập ngừng: “Không sao thật mà, về dán cái băng cá nhân là ổn ngay thôi.”

Tôi vẫn im lặng, trực tiếp lái xe thẳng đến phòng khám.

Miệng vết thương không nghiêm trọng, nhưng nếu không xử lý tốt để lưu lại sẹo là dở rồi. Đôi tay đẹp như thế cơ mà.

Sau khi xong việc, tôi đưa cậu ta đến trung tâm thương mại để mua giày.

Nhân viên trong đó còn hỏi tôi, cậu ta có phải em trai tôi không.

Tôi nhìn cậu ta một cái, cậu ta đi đôi giày thể thao đơn giản này càng trở nên dịu dàng hơn.

Tôi kéo cậu ta, ôm eo, giương cằm nhìn nhân viên kia, cười cười: “Tôi là người yêu của anh ấy.”

Dứt lời, nghênh ngang rời đi.

00:43, 3/9/2021.