Sau khi Hướng Dương chuyển nhà, vì để chúc mừng bạn hữu liền tặng hắn một chậu cây mắc cỡ. Cành hoa tinh tế, phiến lá kiều nộn, vươn mình mà đứng, lại như thiếu nữ e thẹn, có chút ý nhị mà độc đáo. Nhóc con. Hướng dương vươn một ngón tay xoa xoa phiến lá. Phiến lá bị cảm xúc ấm áp của đầu ngón tay chạm vào, rất nhanh liền khép lại. Thẹn thùng?
Tâm tư trêu đùa của Hướng Dương nổi lên, cố ý cúi đầu hôn lên một cành khác của cây mắc cỡ. Quả nhiên, cành cây nhanh chóng rũ xuống, khép mình dán sát vào thân cây. Trước đây nếu có người hỏi Hướng Dương, giữa thực vật và động vật, hắn lựa chọn thứ gì làm bạn, hắn nhất định sẽ lựa chọn động vật. Bởi vì động vật ít nhiều có thể nghe hiểu tiếng hắn, đôi khi còn đáp lại, thực vật thì tuyệt đối sẽ không có.
Nhưng từ sau khi nuôi cây mắc cỡ nhỏ này, cái loại suy nghĩ ấy liền bị hắn quăng lên chín tầng mây. Bởi vì hắn phát hiện, cho dù không thể cùng trò chuyện, hắn và cây mắc cỡ vẫn có thể dùng phương pháp khác thể hiện tình cảm. Tỷ như, cây hoa mắc cỡ càng lúc càng xanh tươi. Mỗi sáng thức dậy, chuyện đầu tiên khi Hướng Dương rời giường sẽ làm chính là tới chào hỏi với cây mắc cỡ. Hướng Dương: Bảo bối nhi, chào buổi sáng.