Gió chầm chậm thổi, dưới ánh trăng nhàn nhạt âm ảnh chập chờn, ánh nến trong phòng cũng mơ hồ bất định.
“Huynh không thể đi!” Trên mặt bạch y nhân hiện ra một tia khổ sở, nháy mắt lại bị che giấu dưới dung sắc tỉnh táo, ngữ khí kiên quyết cường ngạnh.
Cho nên kẻ vốn dĩ đang có chút áy náy kia, bị những lời này lần thứ hai đốt lên lửa giận.
“Lão tử mặc kệ!” Hắn giậm mạnh chân, “Thục Sơn đệ tử các ngươi chung quy cũng không thể ép người quá đáng… Ta nói cho ngươi biết, Cảnh đại gia ta một khi mất hứng, liền mặc kệ tất cả. Bạc ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi, một lượng cũng không thiếu.”
“Quay lại!” Từ Trường Khanh đưa cánh tay ra, muốn níu lại thanh niên ngang bướng kia, nhưng mà đối phương dùng sức hất đi, cánh tay phải vốn dĩ bị thương của y lại đau đớn một trận.
“Không quay lại! Có bản lĩnh ngươi cứ giết chết ta đi!”
Từ Trường Khanh trừng mắt bất lực nhìn Cảnh Thiên rời đi, mỗi tiếng bước chân đạp trên cầu thang tựa như một nhát búa tạ đập vào đáy lòng y.
Rốt cuộc, tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Thế sự nan trắc, thì quá cảnh thiên [Thế sự khó đoán, thời gian đi qua cảnh vật đều biến đổi].
Ngưng mắt nhìn lại, người nọ sợ rằng đã cách xa ngàn dặm.
Y đờ đẫn đứng ở song cửa, ánh trăng ngoài kia sáng như vậy, nháy mắt khiến cho Từ Trường Khanh có chút ảo giác mơ hồ, phảng phất nhớ về tối nọ tại bờ sông Cửu Tuyền Thôn.
Cũng là ánh trăng sáng tỏ mát lạnh thế này, trong ánh mắt thanh y nam tử hiện lên vài tia bướng bỉnh, một lần lại một lần ép hỏi y, “Hai người chúng ta là quan hệ gì?”
Đêm đó không có đáp án.
Đêm nay, đồng dạng, không có đáp án.
Mèo béo Phỉ Phỉ nãy giờ vẫn bám vào nôi trông hài tử sơ sinh, lúc này “meo meo” mấy tiếng nhảy lên ô cửa sổ, cặp mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn người trước mắt. Nó cẩn thận kéo góc áo Từ Trường Khanh, sợ sệt hỏi thăm, “Ngươi làm sao vậy?”
Từ Trường Khanh không trả lời.
Qua một lúc lâu, y mới đưa tay khẽ vuốt lông mao mềm mại trên cổ Phỉ Phỉ, tay y hơi run, bạch y nơi cánh tay đã thấm đẫm máu, theo cổ tay mà chảy xuống nền nhà, tí tách tí tách.
“Có phải rất đau không? Tay ngươi còn run… Như vậy không được đâu, cầm không được kiếm, ôm không được đứa nhỏ…” Phỉ Phỉ nghiêng đầu lo lắng nhìn Từ Trường Khanh, đột nhiên, nó vung miêu trảo lên tự vỗ vỗ đầu mình, “Ta thật ngốc, trong hành lý không phải còn cao dược sao?”
Phỉ Phỉ nhanh như chớp nhảy tới bên bọc hành lý.
Trăng trong như nước.
Từ Trường Khanh đứng lặng bên song cửa, mâu trung không thấy khổ sở, dần dần chỉ còn một tia hắc sắc lãnh liệt. Y tự lấy từ trong ngực ra một bình ngọc màu xanh, ngửa đầu đem thứ bên trong nuốt hết.
“A… a… Ngươi vừa ăn cái gì?” Phỉ Phỉ cuống quít nhảy lên song cửa, nhả lọ cao vừa lấy được trong hành lý ra, sợ hãi giục giã, “Đem nhổ ra! Nhổ ra!”
Thấy Phỉ Phỉ bộ dạng kinh hoàng lo lắng, Từ Trường Khanh chỉ đạm mạc mỉm cười, “Không có gì.” Y vuốt nhẹ đám lông trắng mềm mại trên cổ Phỉ Phỉ, trở tay ném bình ngọc đi thật xa.
Dưới ánh trăng, một ít bột phấn tàn dư trong bình vẩy ra, tựa như một tầng huyết vũ bàng bạc phiêu lãng giữa không trung.
Phỉ Phỉ dùng cả bốn chân liều mạng mà cào, vò đầu bức tai hét lên, “Ngươi gạt ta, ngươi gạt người, không, ngươi gạt mèo!” Nó bắt đầu điên cuồng gào thét, lăn lộn giãy dụa phản đối.
“Không muốn sống nữa! Không muốn sống nữa!”
“Tiểu Phỉ! Vì sao ngươi không muốn sống nữa?” Tiểu Mộc từ trong nôi thò đầu ra, mờ mịt nhìn con mèo đang hung hăng giậm chân, bi thương muốn chết kia.
“Mỹ nhân không muốn sống, ta cũng không muốn sống! Ta dù biến thành quỷ miêu, cũng sẽ mỗi ngày mỗi đêm quấn lấy cái tên Cảnh Thiên bạc tình bạc nghĩa, khiến cho hắn ăn không ngon ngủ không yên, ốm yếu gầy nhom mà chết. Mỹ nhân, chúng ta sống chết cùng nhau, dắt tay xuống Hoàng Tuyền, sống không cùng giường chết cùng huyệt, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, nhân quỷ… không, nhân miêu tình vị còn chưa hết…”
Nó ghé vào song cửa, liều mạng kéo góc áo Từ Trường Khanh, cặp mắt mèo tròn xoe long lanh nước mắt, “Ta nói nghiêm túc, dù cho cỏ cây bốn mùa thay đổi, bàn thạch bào mòn, đông sấm sét hạ mưa tuyết, vẫn quyết cùng quân đi đến đường cùng… Mỹ nhân, hắn không cần ngươi, ta cần ngươi, hắn không đau lòng cho ngươi, ta đau lòng. Ta sẽ không chọc ngươi tức giận, ta sẽ trêu cho ngươi cười, ta sau này cũng không bao giờ lười biếng nữa, ta sẽ chăm chỉ tu luyện thành hình người, mãi mãi ở bên ngươi. Chân trời góc biển, thề chết có nhau…”
Phỉ Phỉ một hơi thốt ra toàn bộ tâm tình.
Cọc gỗ bên kia nghe được nhất thời chết lặng, đầu choáng mắt hoa mà ngã rầm xuống đất một phát. Nó lảo đảo nỗ lực đứng lên, cảm khái nói, “Tiểu Phỉ! Ngươi thật lợi hại a! Như thế nào biểu lộ lưu loát như vậy, không phải đã nghĩ trước trong đầu rồi đấy chứ?”
“Đừng ồn ào, làm đứt ý nghĩ của ta, ta còn rất nhiều lời chưa có nói xong.”
Từ Trường Khanh nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi đổ ra, vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. Y nhìn mèo béo thâm tình trọng ý trước mắt một lúc lâu, thở dài một hơi, “Miêu huynh, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi… Ta thực sự không sao, đó chỉ là dược trị thương của Thục Sơn thôi.”
“Cái này… không phải là độc dược?”
“Tuyệt đối không phải.”
Đích xác, dược này dược tính cực mạnh, vừa vào miệng đã lập tức có hiệu quả, chỉ qua một lát y đã cảm thấy thoải mái trở lại. Luồng khí mát lạnh thông suốt tứ chi bách hài, đả thông huyết mạch tắt nghẽn, cảm giác khó chịu muốn nôn trước ngực rất nhanh cũng tiêu thất sạch sẽ.
Nhãn thần mệt mỏi của Từ Trường Khanh bỗng nhiên ngưng tụ, thần sắc bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn trời đêm, “Vừa rồi trong lúc hắn hôn mê, ta đã nhận được tin tức của Thường Dận sư đệ, đêm nay chúng ta xuất phát, sáng sớm mai nhất định phải đến được chỗ đó.”
Phỉ Phỉ tiu nghỉu lau nước mắt, cặp mắt mèo trong suốt trở lại, Từ Trường Khanh buộc lại Kiến Ngôn Kiếm, đưa tay ôm lấy hài tử trong nôi.
“Chúng ta đi!”
“Đi Lạc Dương?”
“Không! Đi bắt người.”
“Hừ hừ…” Phỉ Phỉ chà chà miêu trảo, vẻ mặt căm giận nhìn Từ Trường Khanh, “Cái đồ con buôn, cái đồ thất phu, cái đồ khinh người như vậy, ngươi còn để ý hắn làm gì? Ta, ta hận không thể… Mỹ nhân, chờ ta chút a…”
Dưới ánh trăng, trên con phố vắng của Phục Ma Trấn, một con mèo béo phe phẩy cái đuôi thật dài chạy sát phía sau Từ Trường Khanh, miệng vẫn không ngừng lải nhải, “Ta ghét Cẩu Vĩ Ba Thảo, ta chán ghét hắn, ta không muốn thấy hắn, ta… Tuy rằng ta rất chán hắn, nhưng nếu như mỹ nhân ngươi thích hắn, ta, ta liền thấu triệt hắn, không, xem thường hắn.”
Từ Trường Khanh không để ý.
“Thiên nhai nơi nào không có phương thảo, hà tất phải đơn phương tên Cẩu Vĩ Ba Thảo đó! Hừ, ta đem tấm lòng gửi trăng sáng, ai biết trăng sáng chiếu vào cống rãnh. Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến cho mèo thề nguyền sống chết…”
“Miêu huynh, ngươi có thể an tĩnh một chút hay không?”
“Hả, ta đọc thơ không êm tai sao?”
“Cái này… Êm tai thì có êm tai, bất quá hiện tại ta không có tâm trạng thưởng thức thơ của miêu huynh. Ngày sau nếu có cơ hội, Trường Khanh nhất định chăm chú lắng nghe, có được không?”
“Thế nhưng, mỹ nhân —”
“Gọi tên ta.”
“Khanh Khanh!”
“Gọi ba chữ!”
“Tiểu Khanh Khanh!”
“…”