Giữa làn mưa bụi mờ ảo, hơn chục người từng bước tiến đến.
Dẫn đầu là một hắc bào đạo sĩ, lờ mờ còn có thể thấy được râu hùm đầy mặt, vóc người tương đối lực lưỡng.
“Thiên sư Chung Quỳ? Đây chính là thiên sư tróc quỷ xuất thân Chung Nam Sơn?”
Sau lưng hắn còn có đủ loại người, già có, trẻ có, nam có, nữ có, vẻ mặt thập phần kỳ lạ, phảng phất đầy âm sát chi khí, nhìn thế nào cũng không giống một người sống di chuyển, mà chỉ như mấy hình nộm được sợi dây điều khiển mà cứng nhắc chuyển động thôi.
Những người này trong tay đều mang một ít đồ vật, gấm vóc, chăn đệm, hết thảy đồ cưới của nữ nhân bình thường đều đầy đủ hết. Cảnh Thiên thậm chí còn thấy được trong tay một nam tử có một chiếc gương đồng bằng vàng. Xem ra Thiên Sư Chung Quỳ đối với đại sự cả đời của muội tử vô cùng xem trọng.
Giữa đội ngũ là một chiếc hồng kiệu tinh xảo hoa lệ, trang sức trên kiệu tất nhiên tràn ngập hỉ khí, theo từng bước tiến của kiệu phu, mành vải đỏ thắm khẽ lay, chuông vàng trên kiệu phát ra những tiếng leng keng, quanh quẩn giữa vô biên ám dạ.
Gió đêm thổi qua phố chợ, vô số đèn lồng đỏ lắc lư.
“Linh linh linh…”
Theo tiếng chuông mơ hồ, đoàn người dần biến mất vào cuối con đường, mà tiếng kèn trống réo rắt gián đoạn phiêu lãng trong bóng đêm, lộ ra vài phần quỷ quyệt yêu dị.
Từ Trường Khanh ẩn thân trong góc phòng tối, đè thấp thanh âm nói, “Huynh mau trở về.”
“Không được, muốn hành động thì hành động cùng nhau, huynh không thể bỏ lại ta không lo.”
“Huynh theo sát ta, ngàn vạn lần đừng để rớt lại.”
“Ta biết.” Thanh âm Cảnh Thiên mơ hồ có điểm hưng phấn, lần đầu tiên hắn đối diện với tràng cảnh quỷ dị như vậy, nghĩ đến chuyện sắp được hàng yêu phục ma, lòng háo hức không thể tả được.
“Nếu ta chưa xuất thủ, huynh ngàn vạn lần cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Biết rồi.”
“Ta…”
“Này, Đậu Phụ Trắng, huynh có biết hay không, huynh rất là dong dài. Nhanh lên một chút, đuổi theo bọn họ mới kịp.”
Gió thổi trận trận, lá rụng đầy đường.
Đội ngũ tống thân đi đến cuối phố, rẽ vào một rừng cây đen kịt.
Trong rừng mơ hồ có ánh lửa truyền ra, thấp thoáng một tiểu viện cổ xưa, tường rêu bao quanh chót vót. Trước cửa viện có một tấm biển khắc bốn chữ, “Phục Ma Nghĩa Trang”, một dãy lồng đèn đầy tử khí lay lắt hai bên, chập chờn đong đưa trong gió lạnh.
Ánh sáng huyết sắc chiếu vào giữa đám người rối càng khiến cho thần sắc họ toát ra vẻ dữ tợn khủng bố.
Ngay lúc này, Thiên Sư Chung Quỳ phất tay ra hiệu, tiếng kèn trống đột nhiên dừng lại, hắn bước lên tiến nhập nghĩa trang đen như mực.
Mà một âm thanh kỳ quái cũng từ trong kiệu truyền ra.
Âm thanh thê lương ai oán không gì sánh được, phảng phất lưu luyến sinh mệnh trước khi từ giã cõi đời, bước vào trầm luân cùng đau thương vô tận, tựa như sinh ly tử biệt, linh hồn đi vào địa ngục tiếp nhận luân hồi.
Từ Trường Khanh ngẩn ra, tiếng sáo đồng kim ngọc thạch này bản thân y không hề xa lạ, khi còn bé lúc nào cũng quanh quẩn bên tai.
Hỷ kiệu đỏ thẫm được vén lên, một nữ tử khoác hỷ bào đỏ thắm, đầu đội châu quan chậm rãi bước ra. Chẳng lẽ đây chính là muội tử xấu xí không gì sánh được, vô luận thế nào cũng không thể gả đi của Thiên Sư Chung Quỳ?
Mặc dù không nhìn thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng có thế thấy được nữ tử này dáng người nở nang, giở tay nhấc chân đều vô cùng yêu mị. Trên môi nàng đang thổi, chính là Sưu Hồn Địch.
“Tử ngọc địch được xưng là Sưu Hồn địch. Nhưng vì sao mình lại nghe được âm thanh này ở đây? Tử Ngọc Địch không phải đang ở trong tay sư huynh sao?” Không đợi Từ Trường Khanh có thời gian phán đoán, đám người rối đã theo tiếng sáo nối đuôi nhau bước qua đại môn, tiến nhập nghĩa trang hắc ám.
“Hừ, cái gì Thiên Sư Chung Quỳ gả muội, tiểu quỷ tống thân! Tất cả đều là nói bậy. Đậu Phụ Trắng, huynh chưa thấy sao? Những người này biểu tình đều rất lạnh lẽo, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, giống y như hoạt tử nhân…”
Đúng vậy, những người này hành động có phần cứng nhắc vụng về, hoàn toàn tùy theo tiếng sáo quỷ dị kia, dường như đã bị một lực lượng thần bí nào đó thao túng, mọi động tác đều là vô thức.
“Hồng y nữ tử kia mới là then chốt, những người này đã mất đi ý thức, hành động tựa hồ đều do nàng ta khống chế. Ta vừa kiểm tra Động Thanh Kính, phát hiện nơi này âm sát chi khí rất nặng, khẳng định có không ít oán linh tụ tập ở đây…”
Cảnh Thiên ngưng mắt nhìn cánh cửa trống không, chần chừ nói, “Đậu Phụ Trắng, huynh có phát hiện hay không, bóng lưng hồng y nữ tử kia nhìn có điểm quen mắt?”
“Nhìn quen mắt?” Từ Trường Khanh do dự một lát, trong đầu cực lực hồi tưởng.
“Cảnh huynh đệ, ta nghĩ không ra…”
“Quên đi, Thục Sơn đệ tử các người cả ngày ở trong đạo quan tụng kinh, quanh năm suốt tháng chẳng gặp đàn bà con gái, phỏng chừng cũng không biết cô ta. Nhưng ta thì thật sự nghĩ bóng lưng cô ta rất quen…”
Hồng y nữ tử vẫn tập trung thổi Sưu Hồn Địch, mang theo đoàn người rối không cảm xúc một đường đi qua sân, tiến vào đại sảnh.
Đại sảnh không lớn, trước hiên treo mấy ngọn đèn lồng đỏ hôn ám tràn ngập tử khí, bên trong bày la liệt quan tài đen thui. Trong quan tài đều là những thi thể vô chủ tha hương, bởi vì không có thân nhân đến thu liễm hài cốt, kết quả được những nông dân hảo tâm trong thôn đưa đến nghĩa trang này.
Mỗi cố quan tài đều dán một miếng giấy màu vàng, mặt trên viết họ tên, tuổi tác cùng quê hương của họ.
Nghĩa trang nhiều năm không tu sửa, trên trần bụi bặm giăng đầy, mà những quan tài này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, từ lâu đã mục nát hết, nhất là những cỗ gần tường, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, sợ rằng sẽ ầm ầm sụp xuống ngay lập tức.
Hồng y nữ tử đối mặt với nghĩa trang ầm trầm không có một tia sợ hãi, nàng dừng thổi sáo, bước nhanh tới tế đàn, đặt tay lên sừng thú xoay nhẹ một cái, trong bóng tối vang lên tiếng cơ quan ầm ầm mở ra.
Tiếng động tiêu thất, sàn nhà trước tế đàn nứt ra một cái động lớn, phía dưới là những thềm đá sâu không thấy đáy, bên trong mơ hồ lộ ra ánh nến yếu ớt cùng với tiếng người nháo động ầm ĩ.
Hồng y nữ tử một lần nữa thổi Sưu Hồn Địch, mười mấy người rối theo nàng bước xuống phía dưới.
Tiến nhập mật đạo mới phát hiện, địa cung này là một công trình kiến trúc thật lớn, mật đạo giăng khắp nơi, hồng y nữ tử thông thạo dẫn đám người lướt qua mấy thông đạo âm u ẩm ướt, dừng lại ở một hang động hình tròn.
Hang động này hoàn toàn do cự thạch tạo thành, tường đá bốn phía cắm vô số vật dẫn lửa, “bùm bùm” vài tiếng khô khốc vang lên, mà mấy người rối này thần sắc đẫn đờ không phản ứng gì, chỉ xếp thành hàng ngay ngắn trong hang động.
“Khởi bẩm chủ thượng, đây là những người bắt được lần này.” Thanh âm hồng y nữ tử dù lẫn vào đêm tối vẫn không dấu nổi vẻ mềm mại say lòng người.
Cảnh Thiên nghe được tiếng nói, trong lòng chấn động, chỉ vì hắn vô cùng quen thuộc ngữ điệu này.
Muội tử của Thần Chung Quỳ, xấu xí không gì sánh được, cư nhiên là Ma giới – Mị Cơ.
“Mị Cơ không phải ở trong Ma giới sao? Từ lúc nào lại tới Nhân giới? Chủ nhân của nàng là ai? Chẳng lẽ Ma Tôn Trùng Lâu là chủ nhân của nơi này?” Cảnh Thiên nấp trong bóng đêm, trong lòng lộn xộn hàng trăm câu hỏi.
Nguyên lai, hắn cùng Từ Trường Khanh đã bám theo đám người hỗn tạp, thuận lợi tiến nhập nơi này.
Mắt thấy hồng y nữ tử cư nhiên là Mị Cơ, Từ Trường Khanh trong lòng nghi hoặc không thua gì Cảnh Thiên.
“Mị Cơ cô nương, ta xem những dược nhân mang về lần này kẻ nào cũng xanh xao vàng vọt, suy nhược bất kham, chỉ có một hán tử tráng kiện. Cô nương nói xem, chủ nhân có thỏa mãn hay không?” Hai gã nam tử trung niên mặc hắc bào xuất hiện trước mắt.
Từ Trường Khanh ngẩn người, chợt nhận ra một trong hai gã hắc bào nam tử chính là Thiên Sư Chung Quỳ dẫn đường mà đến.
“Thiên Sư Chung Quỳ cư nhiên lại là La Như Liệt? Phích Lịch Đường đường chủ La Như Liệt thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?” Cảnh Thiên rốt cuộc thấy rõ tướng mạo người trước mắt, lòng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, “Phạm vi thế lực của Phích Lịch Đường chẳng phải ở đất Thục sao? Từ lúc nào nhúng tay đến vùng Trung Nguyên này?” Nhưng đến khi Cảnh Thiên thấy rõ nam tử bên cạnh La Như Liệt, lòng hắn lại càng kinh hãi.
“Đường Gia Bảo tổng quản Đường Ích, nhị thúc của Tuyết Kiến.”
Hắn từng nghe Tuyết Kiến nói qua, Đường Ích trong số Đường Môn đệ tử đời thứ hai là người có công phu dụng độc cùng ám khí giỏi nhất, nhưng vì là con thứ nên tại Đường Môn địa vị không cao, thường bị ngoại giới võ lâm đồng đạo cười nhạo. Lẽ nào Đường Ích cấu kết với Phích Lịch Đường tiếng xấu võ lâm lén mưu đồ chuyện gì?
“Chủ thượng có thỏa mãn hay không, các ngươi chẳng lẽ không biết?” Mị Cơ thờ ơ liếc mắt, cười duyên dàng, “Nói chung, nhiệm vụ của ta như vậy là hoàn thành. Ai nha… lúc nào cũng phải diễn kịch, thật sự là mệt mỏi. Ta muốn nghỉ ngơi rồi, chuyện kế tiếp các ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy.” Nàng xoa nhẹ bờ vai mềm mại, bước chân phong tình vạn chủng rời đi.
Đợi đến khi Mị Cơ đã không còn thấy bóng, Đường Ích nhịn không được nhổ ra một bãi nước bọt, “Phi, suốt ngày bày cái vẻ lẳng lơ, không biết có phải Tà Vương nhìn trúng ả điểm đó nên mới giữ lại bên người.”
“Đường Ích, bớt lo chuyện bao đồng đi, nữ nhân này không dễ chọc đâu.”
Trong bóng tối, Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh trao đổi ánh mắt, không hẹn mà gặp cùng nghĩ, “Trong tam giới, lẽ nào tồn tại Tà Vương này? Tà Vương là người thế nào?”
“Chúng ta đi theo.” Thân hình Từ Trường Khanh khẽ động, muốn đuổi theo hướng Mị Cơ.
Cảnh Thiên giữ tay áo y lại, thấp giọng, “Chờ một chút, xem bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì.”
Nhưng mà, bộ dạng Từ Trường Khanh nóng như lửa đốt.
Cảnh Thiên bừng tỉnh, thấp giọng nói, “Huynh lo lắng đại sư huynh? Vậy chúng ta chia ra hành động, huynh theo dõi ả Mị Cơ kia, ta theo dõi bên này. Đừng đánh rắn động cỏ, nửa canh giờ sau hội họp tại đây.”
Từ Trường Khanh gật đầu, nói, “Đưa tay cho ta!”
Y cầm bàn tay trái của Cảnh Thiên lên, dùng đầu ngón tay của chính mình, tại lòng bàn tay của đối phương vẽ ra một đạo bùa chú. Cảnh Thiên nhìn thấy linh phù huyết sắc giống hình Âm Dương Ngũ Hành, đang muốn hỏi cặn kẽ, bàn tay Từ Trường Khanh cùng bàn tay hắn đã dán vào làm một, chỉ thấy giữa khe hở của hai bàn tay mơ hồ kim quang chợt lóe, nhưng nháy mắt đã không thấy đâu.
Cảnh Thiên mở lại lòng bàn tay ra, phát hiện cái gì cũng không có, ngay cả ký hiệu âm dương cũng biến mất.
“Thứ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là một bùa chú bình thường.” Thần tình Từ Trường Khanh mơ hồ có điểm xấu hổ, y tránh ánh mắt của Cảnh Thiên, khẽ nói, “Nếu huynh gặp nguy hiểm, chỉ cần trong đầu tập trung ý niệm gọi tên ta, ta có thể kịp thời cảm giác được, đồng thời có thể cách không truyền công lực hỗ trợ huynh.”
Lòng hiếu kỳ của Cảnh Thiên càng dâng lên, hắn dí sát bàn tay trái vào mặt, nhìn đến nửa ngày vẫn không phát hiện chỗ nào thần kỳ.
Huyết phù thần bí, lời thề thoáng qua.