Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 5




Trong bụi cỏ, trước khối thạch bích không có một ai, nhưng tiếng nói từng câu từng chữ lại thanh thanh sảng sảng bên tai. Mắt thấy Cảnh Tiểu Thiên sắc mặt mờ mịt, Thường Dận giải thích: “Chưởng môn nhân không có ở đây!”

“Là công phu truyền âm nhập mật sao? Ta biết, phàm là đại hiệp thì đều thích dùng kiểu nói chuyện này, không thấy mệt à?”

Thạch bích trước mắt mở ra, lúc Cảnh Thiên đi vào, còn tưởng rằng đằng sau thạch bích là một huyệt động thật lớn, ai ngờ lại không phải như vậy.

Đằng sau thạch bích, ánh dương quang vẫn chiếu rọi khắp nơi, chỉ là ánh mặt trời này chiếu lên thân thể, lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, hàn ý thấm tận xương. Kinh ngạc nhất chính là, toàn bộ bầu trời tràn ngập huyết sắc, trong sơn cốc không ngừng bắn ra năm tia lưu quang về phía bầu trời, giữa không trung đan thành một cái lưới lớn.

Thấy Cảnh Thiên có điểm giật mình, Thường Dận thấp giọng giải thích: “Cảnh huynh mời đi bên này, tất cả mọi chuyện chưởng môn sẽ giải thích cho huynh!”

“Đây là đâu?”

Thường Dận đặt một ngón tay vào bia đá bên cạnh, bia đá như đã trải qua toàn bộ năm tháng đau thương, trên bề mặt loang lổ vết tích, nhưng mà hai chữ “Cấm Địa” vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng. “Đây là hậu sơn Thục Sơn, cũng là cấm địa của Thục Sơn, nếu chưởng môn nhân chưa đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được tiến nhập.”

Cảnh Thiên gật đầu, còn có chút đắc ý, cư nhiên có thể đi vào Thục Sơn cấm địa.

Đường hẹp quanh co, bên phải là vạn trượng vực sâu, bên trái là um tùm núi đá, cuồng phong thổi mãnh liệt, không để ý một chút có thể sẽ rơi xuống vách đá dựng đứng phía dưới. Cảnh Thiên cẩn thận từng bước đi tới, Thường Dận thỉnh thoảng quay đầu lại để ý hắn, “Cẩn thận chút! Ở đây đường hẹp, cẩn thận va đập!” Chuyển qua một mảnh vách núi, phía trước trở nên rộng rãi thoáng đãng hơn, đỉnh núi xuất hiện bãi đất trống, ở giữa là một khối đá lớn, trên đó hiện lên hai chữ: “Thối Tư”. [Suy nghĩ lại]

Cảnh Thiên hiếu kỳ, đây là nơi nào, lại còn có một sơn động nữa, đây có phải nơi chuyên dùng để nghiêm phạt các để tử không tuân thủ môn quy? Kỳ thực bị giam ở chỗ này mười ngày nửa tháng cũng không phải quá tệ… Ít nhất… Có núi có sông chim chóc hương hoa, thích hợp tu tâm dưỡng tính. Thường Dận nói, không phải, nơi này là nơi lâm chung của trường môn các đời , Thục Sơn chưởng môn có thể tính trước tuổi thọ, trước khi lâm chung sẽ đến nơi này…

“Cửa đá này, một khi bước vào liền vĩnh viễn không ra, đúng không?”

“Phải, nơi này ngoài chưởng môn sắp lâm chung, chỉ có Thục Sơn chưởng môn kế tiếp mới biết được phương pháp mở cửa.”

Cảnh Thiên nghe xong cười khẩy, lời này không phải kỳ quái lắm sao, con người sao có thể tính trước khi nào quy thiên. Ngươi xem cánh cửa này, vào rồi không thể trở ra, Thục Sơn chưởng môn bế quan bên trong không ăn không uống, coi như chưa đến lúc chết già cũng phải chết vì đói. Ta nói nha, các đời chưởng môn Thục Sơn các người đa phần đều không phải bệnh chết, mà là tự nhốt mình trong thạch động này, chết vì đói đó.

Thường Dận phía trước đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, nhìn Cảnh Thiên, biểu tình rõ ràng là muốn nói “miệng chó không mọc được ngà voi”. Cảnh Thiên sờ mũi, là ta đoán bậy, ta nói mò, Thục Sơn chưởng môn các người đều là thần tiên tu luyện, sao có thể hồ đồ để chính mình chết đói. Như vậy thật quá bi kịch đi, tuyệt đối không phải kiểu chết của đại hiệp, thần tiên,....

Thường Dận không nói lời nào, đi về phía trước, bàn tay hình như run run.

Cảnh Tiểu Thiên tuy rằng càn quấy, nhưng không phải đồ ngốc, mắt thấy đệ nhị tinh anh của Thục Sơn đã động chân khí, vạn nhất hắn điên lên vứt mình xuống dưới núi này, hay không cẩn thận làm mình ngã xuống, thì đúng là chết gặp Diêm Vương cũng không thể kêu oan mà. Tạm thời ngậm miệng là tốt nhất.

Hai người một trước một sau đi tiếp nửa canh giờ, rốt cục cũng thấy được tình hình trong cốc. Ha, trách không được các lão đạo sĩ một người cũng không thấy, thì ra là ở hết chỗ này tu luyện công phu.

Mười tám lão đậu phụ ngồi thành vòng tròn, khoanh chân an tọa, miệng lẩm bẩm niệm pháp quyết, ngón tay không ngừng điểm giữa không gian, những tiếng “xuy xuy” nối tiếp không dứt. Nhiều người như vậy nhất tề xuất chưởng, kiếm quang chớp sáng trước mắt, đan thành cái võng lớn trên bầu trời. Lúc nãy tại đỉnh núi nhìn thấy kiếm quang kỳ lạ, chính là phát ra từ đây.

“Trông các vị râu mép phập phồng, mặt đầy mồ hôi, chắc là rất khổ cực phải không? Các vị đây là đang luyện tập trận pháp gì? Có muốn nghỉ ngơi một chút, ăn tạm cái gì không? Vân vân.”

Chính giữa vòng tròn một vị lão giả đã trông thấy Cảnh Thiên đi tới, chậm rãi đứng dậy mỉm cười: “Cậu là Cảnh Thiên?”

“Hả, ngài nhất định là Thục Sơn chưởng môn Thanh Vy đạo trưởng rồi?”

Vị Thanh Vy đạo trưởng này tướng mạo gầy gò, tính tình thoải mái, được lòng trên dưới Thục Sơn. Nghe được lời Cảnh Thiên nói, liền cười, “Tiểu tử, cậu làm sao biết được ta là Thục Sơn chưởng môn?” Cảnh Thiên đáp, “Tôi không ăn thịt heo lẽ nào không biết con heo. Trong sách nói, phàm là cao nhân tu tiên đều giống nhau, râu dài mi trắng thần thái hồng hào. Ngài xem giữa những lão nhân này, râu của ngài dài nhất, lông mi trắng nhất, cũng là oai phong nhất, Thục Sơn chưởng môn khẳng định chính là ngài rồi.”

Thanh Vy đạo trưởng mặt mũi hiền lành lập tức nói, “Hài tử này thật thú vị. Người bên ngoài ai thấy ta cũng đều luống cuống tay chân, chỉ có cậu là không một điểm thất thố.” Cảnh Thiên nói, do bọn họ chưa trải qua sự đời, còn như ta, đã nhìn quen những nhân vật uy nghi lừng lẫy, thế nào lại sợ một Thục Sơn chưởng môn. Thanh Vy nghe vậy, tỉ

mỉ quan sát nhân vật “lợi hại” trước mắt vài lần, cười nói: “Vậy là tốt rồi. Tốt rồi. Hài tử, cậu theo ta đến đây!”

Thanh Vy chân không chạm đất, y bào phiêu phiêu chuyển động, Cảnh Thiên cùng Thường Dận cung kính sóng vai phía sau. Cảnh Thiên nhìn Thanh Vy thân ảnh nhẹ nhàng phía trước, tự đáy lòng cảm thấy kính phục, thật không hổ danh là Thục Sơn chưởng môn, xem ra ngay cả bước đi cũng hơn người nha.

“Đậu Phụ Trắng đâu?”

“Ai là Đậu Phụ Trắng?”

“À, Tạ Trường Khanh!”

“Sư huynh thành đậu phụ từ lúc nào chứ?”

Cảnh Tiểu Thiên nói, đây là bí mật giữa ta và hắn, không cho người bên ngoài biết đâu. Thường Dận thái độ coi thường, giữa ta cùng sư huynh sớm đã không có bí mật, sư huynh cái gì cũng nói cho ta biết. Cảnh Thiên cười ha ha đáp, đó là trước đây, hiện tại không giống nữa rồi. Tạ Trường Khanh chuyến này dời Thục Sơn đã trải qua nhiều chuyện, có một chút bí mật “muốn nói mà không thể nói”, ngươi không thể nào biết được đâu.

Thường Dận thầm nghĩ, ngươi chớ có mong chia rẽ quan hệ giữa ta và sư huynh. Ta mà tin ngươi ta là tên ngốc.

Tận cùng sơn động là một thạch bích, bên trong thạch bích là một huyệt động, bên trong huyệt động là một khối lão đậu phụ cùng một bạch đậu phụ. Lão đậu phụ là Thục

Sơn tứ đại hộ pháp, bạch đậu phụ đương nhiên là Trường Khanh.

Tứ đại trưởng lão vẻ mặt trang nghiêm ngồi vây quanh thành một vòng tròn, Từ Trường Khanh khoanh chân ngồi giữa. Từ lúc Cảnh Thiên theo Thanh Vy vào trong thạch thất đến giờ, năm người này thủy chung không nâng mắt, đối với ý tứ bắt chuyện dào dạt nhiệt tình của Cảnh Thiên đều không để ý. Cảnh Thiên nhìn Trường Khanh năm ngón tay trái tạo thế đặt ở trước ngực, tay phải làm thành một đường pháp quyết kỳ quái, đầu ngón tay phát ra một thứ ánh sáng mơ hồ, càng làm cho gương mặt y thanh minh thấu triệt, giống như không khí xung quanh cũng dâng lên cảm giác bồng bềnh. Cảnh Thiên ngây ngẩn một hồi lâu thầm nghĩ, cổ nhân có câu “thanh tĩnh như sương” đại khái là

để miêu tả nhân vật Tạ Trường Khanh này đây.

Cảnh Tiểu Thiên có chút hứng thú nhìn sang Thường Dận bên cạnh, bởi vì tên này đang tập trung cực độ mà nhìn đại sư huynh của hắn, mâu trung đen láy không keo kiệt mà viết lên hai chữ: Kinh diễm!

“Đại sư huynh của ngươi rất lợi hại?”

“Lợi hại!” Thường Dận lơ đãng trả lời, con mắt thủy chung không dời Tạ Trường Khanh. Thanh âm của hắn mang theo tiếng run nhè nhẹ, đó là một loại cảm giác kích động cùng hân hoan không thể kiểm soát: “Đại sư huynh tu vi lại tăng thêm một tầng! Thật đáng mừng!”

“Cũng không phải là đêm động phòng hoa chúc hay đề tên bảng vàng của ngươi, kích động như thế để làm gì?”

Chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu Tạ Trường Khanh bắt đầu nổi lên tầng tầng quầng sáng. Y vốn là một thân áo trắng, lúc này ánh sáng lại làm cho ngoại bào lưu chuyển, phảng phất xao động luồng không khí quanh thân áo mỏng, tạo nên một thứ cảm giác dịu dàng thanh khiết. Bầu không khí thần bí mà yên tĩnh, huyền diệu cực điểm, nếu không đích thân trải qua, quả thật không cách nào lĩnh hội được cảnh giới thiên nhân hợp nhất này.