Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 48: Tiểu nhân đắc chí




Ánh dương quang chói mắt phô ra, Từ Trường Khanh hơi chớp mắt, đánh giá toàn bộ khung cảnh xung quanh: giường gỗ lớn, màn che màu xám, bàn ghế bày biện lộn xộn, trên tường còn treo một chiếc xe trượt tuyết.

Tất cả những thứ này, khẳng định là căn phòng nhỏ của một nông gia. Nhưng chủ nhân gian nhà đâu rồi?

Lòng Từ Trường Khanh có chút hồ nghi, lảo đảo đứng dậy, đến khi y khó khăn đè xuống cơn choáng váng mà đi được đến cửa phòng, một âm thanh nữ tử chói tai phá tan ban mai tĩnh lặng.

“Từ đại ca, huynh tỉnh rồi!” Một thiếu nữ cầm đóa hoa trong sân vội vàng chạy tới, nhìn Từ Trường Khanh không giấu được vẻ kinh hỉ.

“Đây là đâu? Cô nương là…”

“Đây là thôn Trường Thọ, huynh không nhận ra muội? Muội họ Phương, tên Biển Thước, ca ca muội tên là Phương Ưng, nhà muội là một hộ săn bắn trong thôn. Buổi tối hôm trước, Cảnh đại ca ôm huynh đến nhà muội tìm nơi ngủ trọ, nói huynh sinh bệnh rồi, cần nghỉ ngơi.” Gương mặt Biển Thước tròn tròn đáng yêu như búp bê, miệng ríu ran nói, “Huynh mãi vẫn chưa tỉnh, Cảnh đại ca nói huynh rơi xuống nước bị cảm mạo, lại trúng mê dược nữa cho nên mới mê man lâu như thế. Huynh ấy lo cho huynh lắm, mấy ngày rồi đều không ngủ thức trông huynh, tự tay cho huynh uống thuốc. Ca ca muội nói, Cảnh đại ca chăm sóc người khác cũng tốt quá đi, chỉ sợ đối với vợ mình cũng không cẩn thận như thế…” Tiểu cô nương hỷ hả nói liền một hơi, mệt quá thở xuống một cái.

Từ Trường Khanh chống vào cửa, lẳng lặng nghe, một lúc lâu sau mới nói: “Cảnh huynh đệ hiện tại ở đâu?”

“Huynh ấy cùng ca ca muội ra ngoài săn thú rồi, nói là cần phải bắt về mấy con gà rừng lợn rừng dã sơn dương gì đó…” Mắt thấy Từ Trường Khanh biến sắc, Biển Thước lại vội vàng nói, “Huynh khó chịu ở đâu phải không? Mau trở vào nghỉ ngơi…”

Từ Trường Khanh sắc mặt nặng nề: “Mấy ngày nay ta hôn mê, hắn cưỡng ép ta uống thứ gì vậy?”

Biển Thước len lén nhìn Từ Trường Khanh, ấp úng nói: “Có vị gì?”

“Có mùi tanh…”

“Ách, hay là… sữa dê!”

“Sữa dê?”

“Đúng vậy, mấy ngày huynh không chịu ăn, cho nên Cảnh đại cơ mới bắt về hai con dê rừng… A, Từ đại ca huynh làm sao vậy? Thế nào lại bị nôn rồi…”

“Ta không sao!”

Đêm khuya, ngọn đèn mờ tỏ.

“Mười dặm xung quanh thôn Trường Thọ ta đều đã hỏi thăm qua, không có tin tức của Tố Nương cùng thân nhân nàng. Huynh nói xem, con mèo béo kia đã mang họ đến nơi nào rồi. Phạm vi chân núi tính ra cũng không nhỏ, chúng ta cứ chậm rãi mà tìm.” Cảnh Thiên mở ra chăn bông trên giường, đỡ Từ Trường Khanh nằm xuống, “Nếu huynh cứ muốn đi, ta cũng không có biện pháp, nhưng huynh hiện tại đã thành ra cái dạng này, ta đã nhờ Ưng ca mướn về một chiếc xe ngựa. Ha ha, nếu huynh không chê, ngày mai ta làm xa phu cho Từ Trường Khanh huynh, chúng ta lên đường.”

“Cảnh huynh đệ, thời gian trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, ta là thủ hạ của huynh.”

“Bỏ qua đi, đại trượng phu co được duỗi được, làm xa phu của Thục Sơn chưởng môn tương lai cũng không phải chuyện mất mặt gì. Ta nếu đã không ngại, huynh cũng đừng do dự gì nữa, ngủ đi ngủ đi! Ta ở ngay sát vách bên kia, nếu nửa đêm huynh muốn dậy thì cứ gọi ta một tiếng.”

Trong bóng tối, Từ Trường Khanh do dự một lát mới nói: “Cảnh huynh đệ, ta không rõ một việc, Ma giới Mị Cơ tại sao phải uy hiếp Tố Nương, ép nàng ám toán chúng ta, ả rốt cuộc muốn gì?”

Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, thầm nghĩ, tới rồi tới rồi quả nhiên tới rồi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, sớm một đao muộn cũng một đao, thẳng một đao mà vòng cũng một đao. Hắn không đắn đo đáp luôn: “Được rồi, ta cũng không ngại nói cho huynh, chân tướng chính là…”

Từ Trường Khanh ngưng thần nín thở lắng nghe.

“Thật lâu thật lâu trước đây Ngưu Ma Vương kia từng thích một nữ tử…”

“Cái gì? Huynh cùng nữ tử mà Trùng Lâu thích rất giống nhau, cho nên Ma Tôn…”

“Đúng vậy, đúng vậy, Đậu Phụ Trắng huynh không được phép nói ra ngoài. Huynh ngẫm lại xem, Mị Cơ cũng thích Ma Tôn, tự nhiên không muốn thấy… Cho nên ả ghen lung tung, phỏng chừng là muốn dùng kế đuổi chúng ta ra khỏi Ma giới, độc chiếm Ngưu Ma Vương. Kỳ thực, chuyện này cũng không hiếm lạ!”

“Thì ra là thế!” Từ Trường Khanh miên man một lúc, lẩm bẩm nói, “Trách không được nhãn thần Ma Tôn Trùng Lâu nhìn Cảnh huynh đệ xác thực không giống với người khác, nguyên lai là… Như vậy vừa khớp sự tình…”

Ngày hôm sau, Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh cáo biệt Phương gia huynh muội nhiệt tình hiếu khách, lên xe ngựa một đường lao đi.

“Ca ca lên núi đốn củi, muội ở tại bờ sông…” Trên sơn đạo xóc nảy gồ ghề, Cảnh Thiên say sưa cất giọng ca oanh vàng líu lo, lúc đi ngang qua tiểu trấn nghỉ ngơi không biết đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu người qua lại.

“Đậu Phụ Trắng, ta mua y phục này, đẹp không?”

“Tùy ý!”

“Đậu Phụ Trắng, ta vừa mua mứt lê đường này, có muốn nếm thử hay không?”

“Cảm tạ!’

“Đậu Phụ Trắng, ta hát có dễ nghe không?”

“Rất êm tai…” Trong xe truyền đến thanh âm rầu rĩ của Từ Trường Khanh, “… Bất quá có thể thỉnh huynh không hát nữa hay không!”

Cảnh Thiên lầu bầu oán giận nói: “Huynh thật xoi mói, ta hát điệu hát dân gian giải buồn cho huynh, huynh thế nào không biết tốt xấu chê bai ta…” Nhưng mà, Cảnh Thiên nói cũng không nói được gì nữa, bởi vì Từ Trường Khanh lập tức gục tại thành xe, nôn ra một màn rối tung.

Cảnh Thiên thu roi lại, cuống quít tiến vào trong xe, ôm Từ Trường Khanh liên tục giúp y thuận khí, “Uy uy, huynh không phải say xe chứ, đi xe ngựa mà cũng say!”

Dạ dày Từ Trường Khanh lộn nhào một phen, sắc mặt trắng bệch, thần sắc uể oải, khóe mặt lộ ra vài tia nước mông lung, nghe được lời ấy cười khổ, “Ta từ nhỏ đến giờ chưa từng đi xe ngựa, phương diện này thật khó làm quen, có lẽ không đúng tập quán rồi. Không sao đâu, nôn vài lần không chừng sẽ quen!”

“Phi phi, còn nôn thêm vài lần nữa có phải gan mật cũng xổ hết ra luôn không… Nhìn bộ dạng huynh hiện tại xem…”

“Vậy, ta đến cưỡi ngựa, huynh đánh xe!”

“Cái dạng huynh cưỡi ngựa được sao?” Cảnh Thiên “hừ” một tiếng, “Còn không té chết huynh!”

“Nhiễu chỉ nhu” chưa triệt để tiêu thất, tay chân Từ Trường Khanh mềm nhũn tất nhiên không thể cưỡi ngựa, nhưng Cảnh Thiên cũng không thể nhìn y một đường nôn đến Thục Sơn. Bằng không Ngũ Hành tôn giả còn chưa tìm ra, Thục Sơn chưởng môn tương lai đã chết ngắc ngoải ngoài đường, nguyên nhân chính là – “Say xe”.

Chết kiểu này thật quá bi kịch, hoàn toàn không giống với tác phong của anh hùng hảo hán.

Thế nhưng, không còn cách nào khác, cho dù là anh hùng hảo hán thì vẫn có thể say xe. Xe ngựa không thể ngồi, võ công chiêu thức cũng không dùng được, cho nên, Từ Trường Khanh chỉ có thể cùng Cảnh Thiên hai người cưỡi chung một con ngựa.

Cảnh Thiên thoải mái cầm cương.

Thục Sơn chưởng môn tương lai trái lại bị hắn ôm chặt vào người, hắn nói Đông Từ Trường Khanh sẽ không thể đi Tây, hắn muốn thúc mạnh cương ngựa, Từ Trường Khanh không thể bắt hắn đi chậm lại, hắn nói mùa xuân tháng ba có đại tuyết rét đậm, Từ Trường Khanh không thể cãi lại mùa đông mới có tuyết rơi, hắn muốn giở trò, Từ Trường Khanh cũng không thể phàn nàn, dù sao thời gian dài cùng rong ruổi trên một con ngựa, ngươi không cách nào hạn chế nghiêm ngặt tự do thân thể của đối phương.

Trên đời việc đắc ý nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ Mị Cơ!” Cảnh Thiên vục mặt giữa nước sông băng lãnh sau khi “động tâm nhẫn tính” nhịn không được phải lôi tổ tông mười tám đời nhà Mị Cơ ra hỏi thăm một lượt. Nhưng hiện tại hắn nghĩ lại, Mị Cơ cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng nha.

“Lang a lang a mã nhi bào, thập bát muội tử tâm nhi khiêu…” Cảnh Thiên lại xướng lên khúc tình ca vang vọng góc trời.

Tròn một ngày đêm, Từ Trường Khanh dung nhan tuấn tú không than một tiếng, trên mặt phủ ba tầng sương lạnh. Thế nhưng, chủ ý của y là đi ra ngoài tìm Ngũ Hành chi Mộc, giờ trách được ai?

“A! Ta vô tội!” Cảnh Thiên nhe răng cười hề hề, trên mặt tỉnh bơ viết rõ ràng mấy chữ, “Xem đi ta vô tội!”

“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Từ Trường Khanh nhắm mắt không nói, áp chế ngón tay đang rục rịch, nhịn xuống xung động bạo phát trong người, một đường đem ‘Đạo Đức Kinh’ ra viết chính tả một trăm lần.