Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 33: Ái đoạn tình thương




“Từ thủ hạ, huynh làm sao vậy? Trả lời ta đi… Chúng ta vừa mới hạ sơn, Ngũ Hành tôn giả còn chưa tìm được, huynh cư nhiên dám đùa cợt ta như vậy.”

Một tia máu chảy xuống từ khóe miệng Từ Trường Khanh, chảy qua cằm, chảy xuống cổ. Cảnh Thiên bị hù cho sợ rồi, sợ thật rồi, hắn ý thức được Từ Trường Khanh không có đùa cợt hắn. Đậu Phụ Trắng tính tình ôn thuận, ngữ khí đạm mạc kia sắp không xong rồi; Từ Trường Khanh phiền phức quấy rối, nhưng luôn mang theo vài phần tiếu ý cùng sủng nịch kia không xong rồi.

“Không! Đậu Phụ Trắng! Huynh là Thục Sơn đại hiệp, Thục Sơn đại hiệp sao có thể chết dễ dàng như vậy, có đúng hay không? Huynh đứng lên cho ta…” Mặc hắn lay gọi thế nào, người trong lòng vẫn lẳng lặng nhắm mắt. Cảnh Thiên chợt nhớ tới lời dặn của Ma Tôn Trùng Lâu, liền niệm chú ngữ, một lần chưa đủ lại hai lần, hai lần chưa đủ lại ba lần, nhưng mà nửa bóng Ma Tôn cũng không thấy đâu.

Cảnh Thiên khiếp sợ không yên, hắn ôm Từ Trường Khanh liên tục làm ấm thân thể y, lẩm bẩm: “Huynh lạnh sao? Ta biết huynh lạnh!” Hắn đứng dậy giật đứt màn che trắng tuyết, sau đó cẩn thận bao lấy Từ Trường Khanh, miệng nhắc đi nhắc lại: “Con mẹ nó cái tên Tiêu Ánh Hàn kia chả phải thứ tốt đẹp gì. Hắn bị trục xuất sư môn, huynh lại sắp làm Thục Sơn chưởng môn, cho nên hắn đố kị! Phi phi! Chúng ta không cùng hắn chấp nhặt, được rồi, huynh đứng lên, chúng ta đi!”

Thế nhưng, Từ Trường Khanh vẫn không có chút phản ứng, sắc mặt tiều tụy trắng bệch không một tia huyết sắc. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đàn tế lộ ra vài phần quỷ dị, tràn ngập thứ không khí tử vong.

“Tử vong?” Cảnh Thiên bị cảm giác này làm cho run rẩy, hắn run run đưa ngón tay ra, dò xét hơi thở Từ Trường Khanh.

“Có? Không có? Có? Không có?… Rốt cuộc có hay không?”

Trăng vằng vặc giữa trời, không biết đã qua bao lâu.

Cảnh Thiên chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương hòa cùng nỗi đau nhức lan ra khắp mình mẩy, tựa hồ tứ chi bách hài đều tẩm trong băng, trong lòng không ngừng vang lên câu nói: Đậu Phụ Trắng chết rồi! Y vì cứu ta, đã chết rồi! Chết ngay trước mắt ta! Chết ngay trong lòng ta!”

Trong khoảnh khắc, huyết sắc dữ tợn dâng lên!

Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong đầu Cảnh Thiên, đầu hắn ong ong như tan thành từng mảnh, nhiều mảnh vụn xuyên qua trước mắt Cảnh Thiên.

Hắn lại thấy, đại điện kim bích huy hoàng, lửa hừng hực cháy tràn khắp nơi, hàng loạt bóng người từ từ ngã xuống, vô số binh khí xoẹt qua, tiên huyết nhễ nhại. Hắn nhớ chính mình thật lâu thật lâu trước đây, tựa hồ đã nói: “Kiếp sau nhớ kỹ, đừng gặp lại, quên ta đi!”

Nhưng mà luyến nhân hấp hối trong tay hắn vẫn kiên định như cũ: “Kiếp sau đến lượt ta bảo hộ ngươi…”

Cảnh Thiên lại nhớ đến cảnh tượng thê mị trong mơ, nhớ tới thạch quan thật lớn, nhớ tới Từ Trường Khanh lặng lẽ nằm bên trong, dung nhan cũng như vậy, trắng như tuyết, một giọt nến trong suốt chậm rãi chảy xuống.

Chỉ bất quá tối nay, giọt nến này đổi thành huyết lệ.

Tiêu Ánh Hàn bất động thanh sắc, nhìn hết thảy cảnh tượng trên tế đàn.

Tế đàn cao cao, gió lạnh thấu xương, màn che bạch sắc bay loạn khắp trời, thân thể Cảnh Thiên cũng lung lay bất ổn. Thế nhưng khi hắn từng bước đi xuống tế đàn, cước bộ lại vô cùng ổn định, bởi vì trong vòng tay hắn – là Từ Trường Khanh! Từ Trường Khanh cuộn mình trong lòng hắn, hắn sao có thể quấy nhiễu y yên giấc ngủ say?

Tiêu Ánh Hàn thở dài một hơi, trong ánh mắt lãnh tĩnh xuất hiện tia cảm tình như có như không, hắn còn chưa kịp hành động gì, Cảnh Thiên đã ngừng cước bộ. Nhưng mà, điều kỳ quái chính là, mâu trung Cảnh Thiên không hề phẫn nộ, ngay một chút tức giận cũng không có, nơi đó chỉ có một mảnh tuyệt vọng cùng bi thương vô tận.

Cùng với tơ máu tràn ngập.

Cẩn thận đem người trong lòng đặt xuống thềm đá, Cảnh Thiên toàn thân mềm nhũn, ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm thật lâu. Đầu hắn một mảnh hỗn loạn, cũng không hề thay Từ Trường Khanh chỉnh lại xiêm y. Vì vậy, Từ Trường Khanh nằm trong lớp màn che trên thạch bích, mái tóc tán loạn dưới bán dạ hàn phong.

Gió đêm phơ phất, Từ Trường Khanh thanh lãnh tái nhợt khiến người không khỏi kinh tâm.

Tiêu Ánh Hàn vẫn chắp tay mà đứng, yên lặng nhìn trời cao, phương hướng hắn nhìn chính là Thục Sơn. Ánh mắt hắn ngưng tại viễn phương, phảng phất có chút tâm tư dao động từ đáy lòng sâu thẳm nhất.

“Thục Sơn trăm năm nay, rốt cuộc cũng có một người vì tình mà chết! Đồng nghĩa lời thề năm xưa của ta cũng sụp đổ rồi đúng không?” Chuyển qua gương mặt nhiễm máu của Từ Trường Khanh, Tiêu Ánh Hàn phảng phất trở lại đỉnh Thục Sơn xa xôi… Hắn vô thức vươn tay ra, như muốn thay niên ấu sư đệ chỉnh lại chiếc chăn lộn xộn trên giường…

“Từ Trường Khanh kỳ thực không có…”

“Đừng làm phiền y!” Hắn lạnh lùng nhắc nhở, Từ Trường Khanh trước mắt không bao giờ còn là tiểu sư đệ ngày xưa nữa, cũng không bao giờ còn là Thục Sơn chưởng môn đệ tử nữa.

“Đậu Phụ Trắng! Ngươi xem đi, ta thay ngươi báo thù!”

Tiêu Ánh Hàn nhìn thẳng Cảnh Thiên, hắn thanh thanh sở sở trông thấy, ánh mắt đối phương đã tràn ngập sát khí.

Cảnh Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang sạ khởi, con ngươi sâu thẳm của Tiêu Ánh Hàn bị kiếm quang phản chiếu một mảnh thanh bích. Đối phương là muốn liều mạng, Tiêu Ánh Hàn biết rõ điểm này, vì vậy “Dẫn Sầu đao pháp” của hắn cũng lần thứ hai xuất thủ.

Cảnh Thiên mâu trung tràn ngập huyết sắc, thần trí phẫn nộ, từ lâu không còn giữ nổi một tia bình tĩnh nữa rồi.

“Đối thủ như vậy, hẳn là rất dễ đối phó, không cần đến mười chiêu là dễ dàng khống chế được”, Tiêu Ánh Hàn tự nhủ.

Nhưng khi hai người mới giao thủ được ba chiêu, đao kiếm ngang dọc, một cỗ khí tức quen thuộc trùm lấy tâm thần Tiêu Ánh Hàn. Đao phong thảm thiết, chủ nhân Địch Trần sơn trang kinh hãi. Trong nháy mắt, từ tận đáy lòng hắn dâng lên vô biên yêu hận tình thù sớm đã lãng quên.

Đây là đao pháp Miêu Cương.

Nhất chiêu nhất thức, quen thuộc mà không hề quen thuộc, tám năm thời gian cũng không khiến hắn quên đi đao pháp khắc cốt minh tâm. Tám năm, có là gì với tình yêu đã nhập vào cốt tủy?

Trầm Trạch, là ngươi sao?

Ngươi đã đến rồi?

Nhưng mà đao pháp không uyển chuyển của đối phương đã nhắc nhở hắn, người trước mắt không phải là Trầm Trạch, nếu là Trầm Trạch, Miêu Cương đao pháp nhất định phải uyển như lưu thủy, sao có thể trì độn thế này? Lẽ nào người này là đồng môn của Trầm Trạch?

Sát khí! Lệ khí! Tất cả ngập tràn trong cơ thể Cảnh Thiên, sôi sục không thể kiểm soát, nhập vào tứ chi bách hài, nhập vào hơi thở. Giờ khắc này thứ Cảnh Thiên xuất ra không phải là chiêu thức, mà chính là – thứ oán khí sôi sục không ngừng khống chế hành động của hắn.

Cảnh Thiên phảng phất trở lại buổi tối trước kia tại Thục Sơn, lạc vào một không gian ngợp ngụa máu tanh. Tòa tháp từng tầng từng tầng nhìn không thấy ngọn, ẩm ướt âm lãnh bao phủ toàn thân, lạnh đến tận xương, sền sệt như máu. Hắn cùng với một người nam nhân đối thoại, nói rất nhiều thứ, tay hắn chạm vào một cái đầu lâu…

Phải, tòa tháp kia chính là Tỏa Yêu Tháp.

Cảnh Thiên không biết đây là Miêu Cương đao pháp, hắn chỉ biết, đụng phải nam nhân trong tháp kia, vô duyên vô cớ được truyền lại nội công thâm hậu, công lực của hắn tăng lên, cùng lúc đó đao pháp cũng nhớ rõ trong đầu, mỗi khi đối địch đều tâm tùy ý động mà xuất ra.

Biết được người trước mắt tuyệt đối không phải Trầm Trạch, tâm thần Tiêu Ánh Hàn bình tĩnh lại, mâu trung nóng bỏng quang mang cũng dần trở lại bình thường. Hắn đã nhìn thấy kẽ hở trong đao pháp của Cảnh Thiên, chỉ cần có cơ hội, trong nháy mắt tung ra chiêu quyết định liền có thể khống chế được đối phương.

Trên thềm đá, Từ Trường Khanh vốn dĩ hô hấp ngừng trệ, lại bị cỗ sát khí trong sân ép chặt, kích phát Chu Thiên hộ thể chân khí. Y nín thở một lúc, miễn cưỡng đề chân khí, rồi từ từ dựa vào tường đá đứng lên. Trận chiến vừa rồi, chớp mắt nhận ra người xuất hiện trước mặt, Tiêu Ánh Hàn một đao trảm xuống có điểm thu lại, không hề đánh đứt tâm mạch của y. Nhưng chiêu này vẫn là trọng kích sát chiêu, làm cho kinh mạch toàn thân Từ Trường Khanh đau đớn gần như đứt đoạn.

Từ Trường Khanh mở mắt một mảnh mông lung. Y nhìn thấy rõ song phương giao tranh, trong lúc hỗn loạn, y chỉ thấy được Cảnh Thiên đang vô cùng nguy cấp.

“Cảnh Thiên… Tiêu Ánh Hàn…” Một thứ dự cảm bất an dâng lên trong lòng.

Ký ức Từ Trường Khanh mạnh mẽ khuấy động, tựa hồ rất nhiều thứ bị chôn vùi dưới tận cùng đáy nước trào lên: Miêu Cương… Thục Sơn…

Một hơi thở phá lồng ngực mà thoát ra, máu tươi tựa hồ sục sôi từ trong phế phủ, Từ Trường Khanh rốt cuộc lảo đảo đi tới. Y muốn hô lên một câu, nhưng mà thân ảnh đơn bạc bị kình khí mãnh liệt của đao kiếm đẩy lại, lại lảo đảo ngã xuống.

Giờ khắc này, ánh đao của Tiêu Ánh Hàn đã tới gần yết hầu Cảnh Thiên. Cảnh Thiên không tránh được nữa. “Xoảng” một tiếng trường kiếm rơi xuống đất.

Tiêu Ánh Hàn ngũ chỉ như ưng trảo, chụp thẳng vào đỉnh đầu Cảnh Thiên, chỉ cần nhẹ dùng sức, xương sọ Cảnh Thiên sẽ vỡ nát mà chết. Nhưng mà, kẻ đang bị hãm sâu trong tử cục kia, lại không hề quan tâm đến bóng ma tử vong ngập tràn đỉnh đầu, ánh mắt hắn gắt gao nhìn thẳng Từ Trường Khanh phía xa một thân chật vật.

Kỳ quái chính là, chủ nhân Địch Trần sơn trang cũng không có cử động nữa.

Vì vậy, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc thâm trọng của Từ Trường Khanh quanh quẩn trong hoa viên, bóp nghẹt lấy màng tai hai người.

“Sư… huynh!”

Giữa biển Ưu Đàm hoa đầy sắc máu, Từ Trường Khanh hô hấp khó khăn, nỗ lực tiến đến thân ảnh thanh sam, cũng giống như nhiều năm trước, thiếu niên đơn thuần chấp nhất nhìn theo đại sư huynh y hết lòng kính trọng.

“Sư… huynh!” Ngón tay y kịch liệt đưa ra, nắm lấy góc áo Tiêu Ánh Hàn, tơ máu nhễ nhại nơi khóe môi cùng với y trang lộn xộn. “… Ngày ấy… coi như là… đệ xin lỗi huynh… Huynh buông tha cho hắn…” Khí tức Từ Trường Khanh đứt quãng, ánh mắt mang theo vài phần tha thiết thỉnh cầu.

Nghe được lời ấy, lòng Tiêu Ánh Hàn run lên.

Nhãn thần như vậy, thần thái như vậy – tiểu sư đệ quen thuộc thân thiết – tiểu sư đệ nhiều năm về trước cùng hắn ầm ĩ giành nhau kẹo hồ lô, mỗi lần, cũng là lộ ra nhãn thần tha thiết chờ đợi này…

“Từ Trường Khanh! Trí nhớ của ngươi khôi phục rồi sao? Hay là ngươi vẫn muốn giả câm giả điếc tận lực lảng tránh tất cả những gì đã phát sinh giữa chúng ta?” Tất cả những đau đớn trong quá khứ như sóng lớn ào lên, thống khổ như ác mộng vây lấy Tiêu Ánh Hàn, mùi máu tanh vẫn ngập tràn hoa viên đầy sắc máu.

Đáy lòng Tiêu Ánh Hàn đích xác đang run rẩy.

Thê lương, đạm bạc, du viễn… thứ ký ức đó cứ như thế mà xuyên qua không gian…