“Được rồi! Ngươi thay bản tôn mang hai người về đây.”
“Vâng!”
Khê Phong hành động rất nhanh, Trùng Lâu trở lại Ma cung còn chưa kịp nghỉ ngơi, Khê Phong đã từ nhân gian bắt được chiến lợi phẩm mang về: hai nữ nhân một già một trẻ.
Ma Tôn Trùng Lâu quan sát hai người từ trên xuống dưới, lạnh lùng: “Người này trước!”
Khê Phong nói, nữ tử này tên là Đường Tuyết Kiến, là tiểu thư nhà giàu ở nhân giới, theo như nàng ta nói, nàng là nữ tử dịu dàng hiền thục, thông hiểu lễ nghĩa thi thư, đối với dâm tặc chỉ có một cách làm, chính là hoạn đối phương! Trùng Lâu nói, thứ ta cần hỏi chính là, vì sao nữ nhân ở nhân giới lại tự sát, nàng trả lời ra sao? Khê Phong đáp, Đường tiểu thư nói nàng không biết, bởi vì nàng khẳng định đối với kẻ phi lễ, nàng sẽ tặng hắn vài chục nhát dao, phanh thây vạn đoạn, sau đó hỏa thiêu…
Trùng Lâu nghe đến giữa chừng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác lạnh, vì vậy hắn nói, dừng dừng dừng, thế lão bà kia thì sao?
Khê Phong đáp, lão phụ nhân này nói, tự cổ đến nay trinh tiết liệt phong, nữ tử nếu đã thất thân thì sẽ cùng tặc tử đồng quy vu tận. Nếu thật sự thất thân trong tay dâm tặc, thì còn mặt mũi nào sống trong thiên địa, chỉ có cái chết…
Trùng Lâu nghe vậy lông mày chau lại: “Bà ta thực sự nói như thế?”
“Đích xác như vậy!”
Nghe được Khê Phong khẳng định chắc nịch, Trùng Lâu có điểm phiền lòng.
“Bất quá, lão phụ nhân còn nói, nếu nàng kia cùng nam tử đó có vài phần tình nghĩa, chỉ là nhất thời xung động mà hủy danh tiết nàng, nam tử đó có thể cưới nàng, cũng là kế sách vẹn toàn…”
Trùng Lâu nghe đến đó đột nhiên dừng cước bộ, chắp hai tay sau lưng đi vòng quanh một hồi trong đại điện, cuối cùng buông xuống một câu nói: “Ngươi trấn thủ ma cung, ta đi xem!”
Nhưng mà trước khi đi, Trùng Lâu không có nói hai người Đường Tuyết Kiến xử lý thế nào, vì vậy Đường tiểu thư chỉ có thể hướng về phía nam tử một thân hắc sắc đang biến mất dần ở phía chân trời mà chửi ầm lên. Mà trong Đường Gia Bảo, bọn hạ nhân cũng thất kinh, người ngựa đổ đi khắp nơi dò hỏi tin tức. Nguyên lai vào đêm trăng tròn, Đường tiểu thư cùng nãi nương [vú em] đang dâng hương cầu phúc trong hoa viên, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh hắc bào từ trên trời giáng xuống, nháy mắt hai người kia biến mất.
Đó là nguyên nhân tại sao hiện tại Đường tiểu thư xuất hiện ở Ma cung.
Đêm đã khuya, từng cơn gió nhẹ thổi qua, đèn lập lòe sáng tối.
Trong gian phòng, hai cánh cửa sổ một đóng một mở, trên giường lớn chạm trổ hoa tử đàn, một người đang say sưa ngủ, hơi thở đều đặn, bên giường thấp thoáng màn che.
Cảnh Thiên đang nằm mơ, mơ thấy một tên quái vật đen thui tự xưng là Ma Tôn Trùng Lâu đuổi hắn khắp cùng trời cuối đất, còn liên tục gọi “Phi Bồng tướng quân”. Chính lúc hắn hét lên “Đậu Phụ Trắng cứu mạng!”, Từ Trường Khanh quả nhiên xuất hiện, sau đó Từ Trường Khanh trong mộng vẻ mặt hàn sương, một kiếm giết chết Trùng Lâu… Thế nhưng Từ Trường Khanh giết chết Trùng Lâu xong lại cười lớn không dứt, cùng với tiếng cười điên cuồng ấy, vài tia máu trườn ra từ viền mắt, khóe miệng,… khắp ngũ quan máu chảy không ngừng, phô thiên cái địa, đỏ rực cả giấc mơ.
Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi, hắn đang đứng ở trong một thạch động vắng vẻ, trước mắt là một quan tài thật lớn. Vất vả đẩy nắp quan tài nặng chịch, người nằm bên trong, quen thuộc mà xa lạ – chính là Từ Trường Khanh.
Không, sao có thể là Đậu Phụ Trắng!
“Đậu Phụ Trắng, là huynh sao? Sao huynh lại ở đây?
Từ Trường Khanh không trả lời, trên người y là đạo bào màu lam, dung sắc ảm đạm, lẳng lặng nằm trong quan tài lớn. Ánh sáng băng lãnh, dưới ngọn nến, khuôn mặt y trắng bệch, mang theo một tia thê mị khôn xiết. Đạo bào trên thân như ép xuống thật nặng… giãy dụa… thở dốc… Không, không cần giãy dụa, không cần thở dốc… y từ lâu… đã không hô hấp được nữa rồi…
Lòng Cảnh Thiên phát lạnh, run run nói: “Trường Khanh… Trường Khanh!” Tay hắn run rẩy đến không tự chủ được nữa, ngọn nến trên tay rớt xuống một giọt, rơi xuống khóe mắt Từ Trường Khanh. Giọt nến óng ánh đọng lại trên gương mặt trắng bệch như tuyết của Từ Trường Khanh chậm rãi lưu động, từ từ đông lại. Phảng phất, phảng phất như giọt lệ tang thương chảy hết kiếp này sang kiếp khác.
Giọt nến này, mang theo tia hô hấp cuối cùng, mang theo kiếp này chưa hết bi ai, tiến nhập kế tiếp luân hồi chuyển thế!
Cảnh Thiên muốn lay Từ Trường Khanh, nhưng hai người họ cách nhau quá xa, xa như vậy, xa như kiếp trước kiếp này, nỗ lực, lại nỗ lực, sắp tới rồi… Cảnh Thiên kinh hãi phát hiện, vào khoảnh khắc hắn chạm được vào Từ Trường Khanh, thân thể y chỉ còn là một đống tro tàn.
Một trận cuồng phong thổi vào thạch động, cuốn toàn bộ tro tàn bay vào không trung, cuốn đi minh lệ, cuốn đi tốt đẹp, cuốn đi u ám, cuốn đi trân trọng… Trong sát na ấy, toàn bộ tan biến vào không khí.
Cái gì cũng không lưu lại.
Còn lại trong động chính là một mảnh tĩnh mịch.
Cảnh Thiên hét lớn, bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Hắn lấy tay gạt đi màn che, hoảng sợ nhìn ra cửa sổ.
Ánh trăng thê lãnh.
Cũng may, vừa rồi tất cả, chỉ là tam thiên loạn mộng, giấc mộng hoàng lương [Giấc mộng đời người ngắn ngủi].
Đúng vậy, Từ Trường Khanh vô duyên vô cớ sao có thể nằm trong quan tài, sao có thể tan thành tro bụi?
Nửa đêm đã qua từ lâu, tiếng mõ mơ hồ truyền tới, Cảnh Thiên nằm trên giường trằn trọc không ngủ lại được. Chăn đệm trong Địch Trần sơn trang không phải không ấm áp, tơ lụa cẩm tú không phải không sảng khoái, thế nhưng Cảnh Thiên không cách nào ngủ tiếp. Trước đây Cảnh Thiên đều là chưa kịp đặt người xuống giường thì đã hừng đông, mà hôm nay trừng mắt nhìn cửa sổ mãi không thấy sáng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt, song cửa cũng bị nó cào đến rách ra.
“Mùa xuân đến rồi, chẳng lẽ mèo con cũng tư xuân?”
Cảnh Thiên thì thầm trong miệng một tiếng, ngay lập tức, cửa sổ truyền đến tiếng đáp: “Ngươi con mẹ nó mới là thiếu nam tư xuân.”
Nghe được thanh âm nhỏ vụn non nớt thanh thanh sở sở chui vào tai, Cảnh Thiên giật mình một cái, hô lên: “Người nào?”, rồi lập tức xoay người phi thân ra khỏi giường, đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy dưới ánh trăng một con bạch miêu lông trắng, đồng tử đen nhánh, lười biếng nằm trên bệ cửa sổ quan sát mình. Bạch miêu nhìn Cảnh Thiên, lóe ra vài tia ám quang bất định, loại nhãn thần này không giống động vật bình thường, mà là giống… giống một thiếu niên đầy đố kị và phẫn uất, đối mặt với kẻ định đoạt đi món đồ chơi yêu thích nhất của mình.
Cảnh Thiên vui vẻ: “Ê, bạch miêu, ngươi tìm ta có việc?”
Bạch miêu lười biếng liếc mắt nhìn hắn, xuy xuy cái chân mập mạp, dường như muốn nói “Tiểu tử! Lão gia chẳng thèm tìm kẻ vô dụng như ngươi!” Rồi nó lại trừng mắt nhìn Cảnh Thiên, chân trước cào cào vào bệ cửa sổ. Cảnh Thiên lúc này mới để ý, trên bệ cửa chính là thanh ngọc trâm màu xanh nhạt, hình dạng cổ phác – đích thị là trâm cái tóc của Từ Trường Khanh.
Thế nhưng, trâm cài tóc của Từ Trường Khanh tại sao lại ở nơi này? Y không phải ra ngoài tìm Thường Dận sao? Lẽ nào… lẽ nào…
Cảnh Thiên vô cùng căng thẳng, thất thanh nói: “Ngươi có phải muốn nói với ta, Đậu Phụ Trắng đã xảy ra chuyện?” Bạch miêu dùng sức gật đầu, lòng nghĩ, đương nhiên đương nhiên, ngươi nếu không đến nhanh, đừng nói là Từ Trường Khanh xảy ra chuyện, không chừng tiểu mỹ nhân cũng xuất thế rồi. Đáng tiếc, hiện tại ánh trăng không dày, nửa đêm đã qua, linh lực không đủ, nó không có cách nào nói được nữa, ngay bảo trì được hình dạng này cũng là cả một vấn đề.
Bạch miêu lẩm bẩm trong ngực: “Đi theo ta! Đi theo ta! Ngươi cái tên ngốc tử!”, sau đó quay người nhảy vào trong viện, thân ảnh linh xảo tiêu thất dưới ánh trăng. Cảnh Thiên cất ngọc trâm vào trong ngực, phi ra khỏi cửa sổ, theo sát phía sau. Dưới ánh sáng mờ nhạt, thân ảnh bạch miêu mập mạp mà nhanh nhẹn liên tục xuyên qua cây cối bụi rậm, Cảnh Thiên không khỏi hoài nghi có đúng hay không kiếp trước mình có thù oán với con mèo này, giờ thì đường thẳng nó không đi, cứ cố tình đâm vào bụi rậm? Đến lúc chạy qua được hai ngọn núi lớn, Mặt Cảnh Thiên đã đầy vết xước, tia máu nhẹ nhàng chảy ra, mà Từ Trường Khanh ngay nửa cái bóng cũng không thấy.
“Này, bạch miêu đại hiệp, ngươi rốt cuộc muốn đem ta đến nơi nào? Đậu Phụ Trắng hiện tại ở nơi nào? Ngươi không phải đang đùa giỡn ta chứ? – A, ngươi thực sự đang đùa giỡn ta!”
Đúng vậy, trên bầu trời lờ mờ, các ngôi sao lúc ẩn lúc hiện, chính là thời khắc chuyển giao bình minh, bạch miêu đến thân ảnh cũng dần dần không rõ. Cảnh Thiên không dám tin vào con mắt của mình, không sai, con mèo kỳ quái này trong nháy mắt đã biến mất dưới ánh trăng rồi, giống như bốc hơi, không còn có thể tìm ra chút tung tích nào nữa.
Cảnh Thiên chạy qua chạy lại trong khu rừng ba lần, hết vạch lùm cây lại soi hồ nước, nhưng mà, vô dụng. Bạch miêu không thấy, Từ Trường Khanh càng không thấy.
Hắn buồn nản dừng chân, đang chuẩn bị đổi sang nơi khác tìm kiếm, thì đột nhiên dưới ánh trăng, ven hồ nước, một thân ảnh hắc bào to lớn đang lạnh lùng nghiêm nghị nhìn mình.
Ma Tôn Trùng Lâu!
Thế nhưng Trùng Lâu thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Mắt thấy tên yêu quái này ánh mắt ngơ ngẩn nhìn ra mặt hồ, Cảnh Thiên giật mình, đùa gì chứ?
Cảnh Thiên theo hướng Trùng Lâu một đường nhìn lại, trên mặt hồ xa xa là một vật thể màu trắng trôi dập dềnh khiến hắn không khỏi kinh hãi.
“Đậu Phụ Trắng!” Trong lòng Cảnh Thiên dâng lên một trận kinh hoàng, hét lớn: “Đậu Phụ Trắng! Ngươi thế nào lại…” Hắn nhất thời tỉnh ngộ, “Ngươi, ngươi, cái tên quái vật máu lạnh này…” Cảnh Thiên lập tức cởi y phục, nhảy vào hồ nước lạnh như băng, nặng nề di chuyển về giữa hồ, nơi có thân ảnh bạch sắc đang di động.
“Đậu Phụ Trắng, không sao, ta tới cứu huynh đây!” Cảnh Thiên hô to mười phần khí thế, đáng tiếc bản lĩnh bơi cứu người của hắn không lợi hại như miệng lưỡi. Hồ nước băng lãnh, hắn lại xuống nước quá nhanh, bước được mấy bước, bắp chân bắt đầu rút gân. “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử” [Đỗ Phủ đề miếu Vũ Hầu có câu: “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm”, tạm dịch: Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn], Cảnh Thiên cảm thấy mình sắp rơi vào cảnh của Thục Châu lão tổ tông Gia Cát Khổng Minh rồi. Bỗng nhiên, mặt hồ nước động dữ dội, một mảnh âm ảnh phô thiên cái địa đón đầu chụp xuống, trong nháy mắt thiên địa thanh lãnh, ánh trăng biến mất. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy cánh tay mình căng ra, rầm một tiếng, bọt nước văng khắp không trung, thân thể lăng không bay lên.
“Khụ khụ…” Cảnh Thiên tê liệt ngã xuống mặt cỏ, lảo đảo bò lên rồi lại ngã xuống, hữu khí vô lực chỉ vào mặt hồ: “Từ Trường Khanh! Cứu y! Cứu người!” Ma Tôn Trùng Lâu vẻ mặt hờ hững, tuyệt không nhúc nhích, Cảnh Thiên lấy tay kéo hắc bào của Trùng Lâu: “Ngươi làm gì y rồi? Ngươi ném y vào trong hồ… Từ Trường Khanh lớn lên tại Thục Sơn không quen nước… Ngươi hại chết y rồi…”
“Không phải!” Trùng Lâu nhíu mày, lời ít ý nhiều phun ra hai chữ.
“Không phải? Khẳng định là ngươi ném y vào hồ! Khốn nạn! Ngươi con mẹ nó khốn nạn!”
“Đó không phải là Từ Trường Khanh, chỉ là y phục của hắn, Từ Trường Khanh ở bên kia đỉnh núi!”
Cảnh Thiên vừa rồi tâm thần đại loạn, dẫn đến suy nghĩ cũng phát ngu, hiện tại nghe được Trùng Lâu nói, ngưng thần nhìn lại, phát hiện cái xác này chỉ là một kiện y phục, dưới nước bị căng phồng mà có chút hình người thôi. Cảnh Thiên quyết tâm trở lại, tiến lên một bước mở lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Trùng Lâu: “Đưa ta!”
“Cái gì?”
“Cây trâm! Cây trâm cài tóc trong tay ngươi, đưa ta!”