Hai bàn tay Tạ Trường Khanh rung lên, phát ra tia điện, nhẹ nhàng khéo léo rơi trên đài. Tay phải cầm trường kiếm, tay trái giữ chuôi kiếm, hướng về phía đàn cổ nghiêm mặt nói: “Ra đi! Ta một khi đã thu ngươi, ngày sau về Thục Sơn tự nhiên sẽ thỉnh các vị sư tôn độ hóa ngươi. Ngươi ẩn thân trong cây đàn cổ, quẩn quanh ngàn năm khổ sở, rốt cuộc là vì cái gì?”
Đàn cổ đầu tiên là yên lặng.
Chỉ chốc lát,
Một tiếng vang lớn, một làn khói xanh xuất hiện lượn lờ vút đến tận trời.
“Không được chạy!”
Tạ Trường Khanh phi thân bay lên, truy sát theo làn khói. Giữa không trung trường kiếm phá không, âm thanh xé gió, chặt đứt làn khói xanh. Tay trái giữ kiếm quyết, trong nháy mắt xuất hiện một đạo kim quang như Thái Cực đồ phong kín lối thoát.
Oán linh của đàn cổ dừng lại giữa không trung, bị vây trong Thái Cực đồ chú thống khổ không chịu nổi, tiếng rít ngất trời.
Tạ Trường Khanh lấy hồ lô ra, tay trái thu yêu vào, phải phải rung trường kiếm, tinh anh chỉ hướng đối phương, mặc tiếng thê thảm rít gào, thần sắc bất động.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy y trầm tĩnh nhã nhặn, một thân áo trắng theo gió phiêu lãng.
Chỉ qua một lát, trong không trung chỉ còn lại một tia khói đặc cùng huyết vũ bay lả tả. Tạ Trường Khanh mặc niệm, “Tình sâu thì không thọ, dưới tầng đất sâu mãi mãi xa cách, nếu có thể tách ra, đã sớm tới cực lạc!”
Y thu hồ lô phi thân xuống.Tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Tuyết Kiến không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh Cảnh Thiên, cầm lấy cánh tay hắn gọi nhỏ: “Ôi, vị bạch y đại hiệp này thật lợi hại! Lợi hại!” Cảnh Tiểu Thiên hừ một tiếng. “Cái gì bạch y đại hiệp, hừ, ta xem bất quá cũng chỉ là một khối đậu phụ trắng mà thôi. Đường tiểu thư lãnh tĩnh chút đi. Đạo sĩ không thể cưới vợ đâu!”
“Ai nói ta phải gả cho hắn?”
“Vậy cô kích động cái gì?”
“Bởi vì người ta muốn xỏ xiên ngươi. Xem cái dạng ngươi mà cũng dám tự xưng là Du Châu đệ nhất đẹp trai?”
“Đùa chút thôi! Ai không thế chứ? Cũng không phải cái gì hại người, đâu cần bám dính không tha như vậy!”
Đột nhiên, một thanh âm ôn hòa vang lên: “Tiểu huynh đệ, ta không phải cố ý tỏ vẻ đẹp trai…”
Cảnh Thiên “ai nha” một tiếng, “Ngươi sao cứ xuất quỷ nhập thần thế, đột nhiên lại từ phía sau chui ra!”
“Trường Khanh chỉ sợ làm bị thương bách tính vô tội, cho nên mới phải vây nó ở trên không trung!”
“Ta không phải tên là Tiểu Huynh Đệ, ta đã mười chín tuổi rồi… Ngươi bao nhiêu?”
“Hai mươi bảy!”
Cảnh Thiên nhất thời chán nản, trừng mắt nhìn đối phương một lát, hung hăng nói: “Nói chung, đừng gọi ta là tiểu huynh đệ.”
“Vậy không biết huynh đài tên họ là gì?”
“Ta họ… Ngũ, Ngũ Cảnh Thiên, đạo trưởng ngươi gọi Ngũ đại gia, có lẽ Ngũ gia ta đồng ý đấy!”
Tạ Trường Khanh băn khoăn chốc lát, nhìn sang Mậu Sơn, nghi hoặc nói: “Cậu ấy thật sự họ Ngũ sao? Là Ngũ đại gia?”
Mậu Sơn vẻ mặt đồng tình nhìn Từ Trường Khanh: “Đương nhiên là giả rồi!” Xong nghiêng đầu cười: “Đạo trưởng à, huynh thật dễ gạt quá đi!”
Những ngày giữa tháng Giêng.
Cảnh Thiên mạnh mẽ xoay người lại, hướng về người vẫn theo đuôi mình, không nhịn được nói: “Đạo trưởng, ngươi có biết hay không, ngươi sáng tối theo ta làm cái gì?
Ngươi nhìn xem, đây là ban ngày. Nói đi, ngươi muốn giật tiền hay cướp sắc? Giật tiền ta không có, cướp sắc thì càng đừng nghĩ…”
Tạ Trường Khanh dừng bước, nhìn hắn một lát, ngữ khí nghiêm túc không gì sánh được: “Chỉ cần huynh chịu cởi y phục ra, ta lập tức đi ngay!”
“Ai… nha… Quả nhiên là có ý đồ, ta, ta nói cho ngươi biết, Cảnh Tiểu Thiên ta dù làm nghề giám định cổ vật, bất quá chỉ bán nghệ chứ không bán thân nha!” Nhìn trên dưới y một lượt, hắn lại thần bí nói: “Ta biết, đạo trưởng ngươi tu đạo lâu nay chắc có điều bất mãn, thế nhưng, ngươi có thể đi kỹ viện giải quyết mà…”
“Kỹ viện?” Từ Trường Khanh lộ vẻ nghi hoặc, “Trường Khanh đến kỹ viện làm gì?”
“A! Cứu mạng! Ta không chỉ đụng vào một tên đạo sĩ không tuân thủ thanh quy giới luật…” Theo tiếng kêu thảm thiết đó, hai bóng người một trước một sau mất hút tại hẻm nhỏ, “… Lại còn là một tên đạo sĩ đoạn tụ…”
Ánh trăng như luyện, trong hậu viện hiệu cầm đồ Vĩnh Yên, gió mát phơ phất, bóng cây lắc lư.
Từ Trường Khanh như hình với bóng theo Cảnh Thiên tới cửa.
Cảnh Thiên đột nhiên xoay người lại, chống nạnh giận dữ: “Từ đạo trưởng, tiệm của ta tuyệt đối không tiếp kẻ một nghèo hai trắng, lưu lạc không nghề nghiệp lại nghèo rớt mùng tơi. Đạo trưởng, thật bất hạnh, ngươi thỏa mãn cả hai điều kiện đó. Mời quay lại, tự tìm một đạo quan mà ở tạm đi!”
Nói xong, hắn kéo theo Mậu Sơn, không để ý biểu tình của Tạ Trường Khanh ngoài cửa ra sao, tự mình đóng cửa tiệm nghênh ngang đi vào.
Có lẽ Mậu Mậu để củi lửa quá lớn rồi, Cảnh Thiên khắp người nóng ran. Ngồi một mình một góc, bất tri bất giác hắn nhìn ra bên ngoài. Hôm nay chuyện đàn cổ kỳ quái, bạch y nam nhân kỳ quái, phảng phất như một câu đố chưa có lời giải, mà chính mình lại là một phần trong đó.
Cảnh Thiên đối với bạch y nam nhân này có cảm giác rất phức tạp, thành thực, quen thuộc, thương tiếc, sợ hãi… Thế nên bản năng mách bảo hắn phải cự tuyệt người kia tiến nhập sinh mệnh mình.
Thế nhưng, sống trên đời mười chín năm, hắn chưa từng gặp qua người này, ngay cả mộng cũng chưa từng mộng thấy. Vì sao lại phải cố gắng chống cự y?
Ngoài cửa thanh âm nhiệt tình của Mậu Mậu truyền tới: “Đạo trưởng mời đi bên này, được rồi, đây là sương phòng, ta cùng lão đại ở bên này. Phòng bếp ở bên kia…” Cảnh
Thiên giật mình hoảng hốt, cả tiếng rống to: “Mậu Mậu!”
“Đến đây! Đến đây!” Mậu Mậu cuống quít đẩy cửa vào, vui vẻ ra mặt: “Lão đại, huynh có biết hay không, hôm nay đệ buôn bán có lời lắm…”
“Mậu Mậu chết tiệt, ta nói ngươi không nghe sao? Ai kêu ngươi cho tên đạo sĩ kia vào hả?”
“Lão đại không phải nói tuyệt không tiếp kẻ “một nghèo hai trắng” sao? Kỳ thực đạo trưởng này rất có tiền, huynh ấy thanh toán gấp mấy lần tiền phòng. Hơn nữa, huynh ấy cũng hứa từ nay trở đi tuyệt không mặc đồ trắng nữa!”
“Hả!” Cảnh Thiên chết cứng. “Tức chết ta! Đi ra ngoài!”
“Vâng!”
“Quay lại! Đưa lỗ tai đây…” Cảnh Thiên từ từ căn dặn một phen. Mậu Sơn lộ vẻ nghi hoặc khó khăn, “Lão đại, làm như vậy không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt? Lão đại nói ngươi có nghe hay không, mông gà ngươi có muốn ăn không?”
“Hả?”
“Đi đi! Nhớ đóng cửa phòng!”
“Vâng!”
Cảnh Thiên thoải mái múc lấy gáo nước, miệng ngân nga mấy câu, thư thái chuẩn bị nhắm mắt. Bỗng nhiên, cả người không hiểu sao đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm giác rùng mình từ đâu dâng lên. Cảnh Thiên giật mình tỉnh ra: Trong phòng có người.
Hắn trợn mắt nhìn, bên cạnh cái bàn đối diện, một vị bạch y nhân khoanh chân mà ngồi, đôi mắt nghiêm túc nhìn mình.
“Ngươi! Ngươi!”
Mắt thấy Cảnh Thiên hoảng hốt sợ hãi, Tạ Trường Khanh mỉm cười: “Cảnh huynh đệ cứ chậm rãi tắm rửa, Trường Khanh tịnh không vội vàng!” Lời dứt, hạ mắt an tĩnh, toàn thân bất động, đúng là đang an tĩnh vận khí điều tức.
Cảnh Tiểu Thiên giận đến tím mặt, đầu tiên là đôi giầy, sau thì thứ loạn thất bát tao gì cũng vơ lấy mà ném, “Họ Từ kia! Ngươi nghĩ rằng Cảnh Thiên ta đây là ngồi không rảnh rỗi lắm hả?” Vơ lấy khăn tắm, từ trong bồn nhảy ra, tìm quần áo mặc lên người, trong miệng hắn vẫn không thôi chửi rủa: “Trêu chọc lão tử… Lão tử tất cho ngươi ăn đủ!”
Cảnh Thiên nổi cơn thịnh nộ, đôi chân đạp trên mặt đất gọi tới gọi lui: “Bít tất của ta! Bít tất của ta!”
“Là đôi tất này?”
Liếc mắt thấy vật trong tay Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hét lớn: “Ngươi cư nhiên trộm bít tất của ta? Ngươi cái đồ biến thái!”
Tạ Trường Khanh bùi ngùi than thở: “Cảnh huynh đệ, đây là ám khí vừa rồi huynh tập kích ta mà!”
Cảnh Thiên gầm lên giận dữ: “Họ Từ kia!”
Tạ Trường Khanh nhìn quanh bốn phía, hơi nhíu mày nói: “Cảnh huynh đệ, khuya rồi, chớ nên làm phiền người khác nghỉ ngơi. Trường Khanh nếu có gì đắc tội, mong huynh bao dung lượng thứ!”
“Ngươi ngươi ngươi… Xem lại ngươi là người xuất gia, ta không thèm chấp nhặt!”
“Cảnh huynh đệ quả nhiên độ lượng rộng rãi!”
“Câm miệng!”