Quang ảnh quen thuộc hiện lên, quang ảnh mê huyễn biến mất, Cảnh Thiên chậm rãi mở mắt, lần thứ hai trở về nơi vĩnh tịch.
Đây là một cánh đồng bát ngát dưới tuyết đầu mùa, ánh trăng lạnh lẽo, cơn gió hiu quạnh.
Tầng khói nhẹ thanh sắc chậm rãi tản ra. Thiên địa vạn vật được bao phủ bởi một tầng sương mù đậm đặc, tất cả biến thành quang ảnh hư huyễn, như thật như giả, như ẩn như hiện. Xa xa, lượn lờ dưới khói trắng, cư nhiên có một thân ảnh bạch sắc niên thiếu đứng thẳng: niên kỷ rất trẻ, tuyết y nhẹ bay trong gió, trên lưng đeo một thanh trường kiếm. Tố y trùng điệp bay trong gió, như biển mây cuồn cuộn của Thục thiên.
Bạch y niên thiếu đứng bất động, mang theo thanh hoa khí của cửu thiên, xuyên thấu năm tháng tang thương, hiện ra rõ ràng trước mắt Cảnh Thiên. Khiếp sợ cực độ đã qua đi, mặt Cảnh Thiên không tự ức chế được mà hơi co quắp.
“Ngươi, ngươi cuối cùng cũng tới đây rồi.”
“Đại thúc, ngươi quen ta sao?”
Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn bạch y niên thiếu, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên người đối phương, luyến tiếc rời đi. Bốn đạo ánh mắt giao nhau, phảng phất mang theo dây dưa bao kiếp, khiến cho Cảnh Thiên nhất thời ngây dại. Mà địch ý trong mắt đối phương cũng dần biến mất, cuối cùng thay bằng một chút hiếu kỳ.
Y và hắn, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà, đây đó trong mâu quang lại chứa đựng sự đồng cảm vui vẻ cùng thống khổ của nhân sinh.
Cảnh Thiên chậm rãi nhặt xâu kẹo hồ lô mà y đánh rơi trên đất, ôn nhu nói: “Chân tướng! Chân tướng! Thứ này cho ngươi!”
Bạch y niên thiếu lắc đầu, có chút cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ta đã mười chín tuổi, sớm không còn thích ăn kẹo hồ lô nữa, ngươi giữ lại cho hài tử ăn đi.”
“…”
Hai người chỉ nói vài câu, lại khiến Cảnh Thiên cảm thấy ngày càng mê loạn.
Đây là nơi nào? Nơi vĩnh tịch sao? Trời âm u thảm đạm, khí sắc quỷ dị âm lãnh, sương mù đạm sắc thổi qua, tuyết lạc không tiếng động. Tràng cảnh này không ăn khớp với nơi vĩnh tịch kia, như vậy đây là nơi nào?
Bạch y niên thiếu chỉ có mười chín tuổi, lần đầu hạ sơn hàng yêu phục ma, vô ý đã đi tới nơi thiên địa mờ mịt này, trong lòng khiếp sợ không kém gì Cảnh Thiên. Con ngươi trong trẻo tràn đầy hoang mang, bất an nói: “Đây là nơi nào? Là tràng cảnh hư huyễn sao? Hay là nơi vĩnh tịch trong truyền thuyết thượng cổ?”
“Có thể!” Cảnh Thiên cười khổ, “Ta cũng không biết có phải nơi vĩnh tịch hay không, ta nghĩ, có lẽ đúng là vậy. Bất quá, có thể thấy ngươi ở đây, thật tốt… Thật tốt… Ngươi và y rất giống nhau.”
Thiếu niên hơi nghiêng đầu quan sát Cảnh Thiên, nghi hoặc nói: “Nương tử của ngươi sao? Ta, giống nàng? Nương tử của ngươi hiện ở nơi nào, sao ta không thấy nàng, ta muốn hỏi xem nàng là người phương nào. Ta từ nhỏ đã là cô nhi, không biết chừng còn có huynh đệ tỷ muội.”
“Ngươi không thấy được y, ngươi vĩnh viễn không thể thấy y, ngươi và y chỉ có một người có thể sống ở trên đời, cho nên vào thời khắc ngươi xuất hiện, y liền… liền…!”
Bạch y niên thiếu “A” một tiếng, đồng tử co rút lại! Mắt thấy đối phương dâng lên bi thương vô tận, y tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngay cả ngón tay cũng run nhè nhẹ.
“Ta dọa ngươi sợ sao?”
Bạch y thiếu niên lắc đầu, mâu trung lộ ra mấy phần thương hại cùng đồng tình, chân thành khuyên giải: “Ngươi cố nén bi thương, người chết không thể sống lại. Hai người các ngươi phu thê tình thâm, kiếp sau nhất định có thể tái kiến.” Nhãn thần của y trong suốt mà thiện lương.
Cảnh Thiên chỉ có thể cười khổ không nói.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, đối thoại quen thuộc, thiếu niên quen thuộc, tràng cảnh quen thuộc, tám năm trước không phải đã từng xảy ra sao? Từ Trường Khanh tại Thục Sơn đã từng kể cho hắn nghe. Cho nên đối thoại quỷ dị như vậy, giữa hắn và Từ Trường Khanh, lần thứ hai xảy ra.
Chẳng lẽ mình đi đến nơi vĩnh tịch, đã tham dự vào lịch sử, dùng thân phận diễn viên mà diễn lại một lần?
Cảnh Thiên nhìn chân trời phía xa, quang mang cuối cùng trong thiên địa cũng biến mất, hắn nhớ còn có chuyện hắn chưa làm xong: Bất Chu Sơn ở chỗ nào? Không biết! Làm sao đến được Cảnh Khanh đại điện? Không biết! Làm sao tìm được Trường Khanh sơ sinh? Không biết!
Tất cả những vấn đề nan giải này quanh quẩn trong đầu hắn.
Gió tiếp tục gào thét, thân ảnh thiếu niên đã biến mất, sương mù hư không đậm đặc quỷ dị lại tiếp tục bao phủ quanh người.
Cảnh Thiên một đường lững thững chạy trong đêm, không biết đã qua bao lâu, cho đến cuối cùng, hắn trông thấy mặt trời, tia nắng ban mai len qua tầng mây, quét ngang không gian tĩnh mịch. Trước mặt hiện lên một tảng đá lớn, trên bề mặt khắc hai chữ rõ ràng: ‘Lạc Dương’.
Lạc Dương? Lẽ nào nơi vĩnh tịch còn có Lạc Dương?
Cảnh Thiên bắt đầu cảm thấy không thể tin nổi.
Lẽ nào tất cả những gì vừa phát sinh đều không phải hư huyễn?
Thành Lạc Dương trước mắt sống động như vậy, ngay đám cỏ dưới chân cũng xanh tươi đầy sức sống, bầu trời thanh bích cao rộng, cánh diều ngũ sắc bay lượn giữa trời. Trong gió truyền đến mùi hoa thơm ngát, ngay thái dương cũng ấm áp khôn tả, thiên địa vạn vật đều chói lọi quang hoa.
Nơi vĩnh tịch, chỉ có đêm tối, tất cả đều là tĩnh.
Mà ở đây, tất cả đều sống động.
Ven đường có rất nhiều cửa hàng, Cảnh Thiên nhìn thấy một tiệm nhỏ tên là “Hầu Ký Kim Phô”. Trong tiệm, cẩm y nam tử cẩn thận dìu thê tử mang thai đi vào nội đường, miệng nói: “Mẹ đã sớm nghĩ ra tên cho đứa bé, nói bất luận là nam hay nữ đều đặt là Đại Bảo!” Thê tử nhu thuận mỉm cười gật đầu: “Ừm, tốt!”
“Hầu Ký Kim Phô? Đại Bảo?”
Cảnh Thiên mê hoặc quay người, nhìn thấy tiểu lâu bên đường thực khách qua lại vô cùng náo nhiệt, cao cao trên lầu các, bảng hiệu “Nam Phong Lâu” bắt mắt hiện ra.
“Nam Phong Lâu?”
Cảnh Thiên ngẩng ngơ, ôm đầu ngồi xuống ven đường, không dám tin tất cả những gì trước mắt: “Ta không phải đang nằm mơ! Không phải! Đây không phải nơi vĩnh tịch! Đều không phải!”
Người qua đường vẫn nhốn nháo đi lại trước mắt hắn, tựa hồ nghị luận cái gì: “Nghe nói Du Châu bên kia xảy ra đại chấn, người lớn trẻ nhỏ chết không ít.” “Đúng vậy, may mà đã khôi phục lại bình thường.”
“Du Châu địa chấn? Du Châu địa chấn không phải đã xảy ra vào tám năm trước sao?” Cảnh Thiên trong lòng kịch chấn, mạnh mẽ túm lấy một nam tử bên đường, hấp tấp nói: “Nghe khẩu âm của ngươi chắc là người Du Châu?”
Người nọ trên lưng đeo một chiếc đàn tỳ bà, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Nghe được lời Cảnh Thiên, hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lần, kinh ngạc nói: “Không sai, tại hạ Lý Lan, là chưởng quỹ của khách điếm Tiêu Dao, nửa tháng trước tới đây mua hàng, nghe nói xảy ra địa chấn, đang muốn tức tốc trở lại Du Châu xem tình hình nương tử và hài tử. Nghe khẩu âm huynh đài cũng là người Du Châu phải không? Cũng là lo lắng cho thân nhân?”
Cảnh Thiên thất thần vô thức hỏi: “Hiện tại là năm nào?” Lý Lan vô cùng kinh ngạc, tiện tay chỉ một bức họa ven đường, nói: “Trên đó chẳng phải viết rõ ràng sao?”
Cảnh Thiên tập trung nhìn vào, hét to một tiếng, tức tốc xoay người rời khỏi Lạc Dương. Hắn tâm thần kích động một đường chạy vội, thanh sam phi dương. Bên tai tiếng gió rít gào, cảnh vật xung quanh vội vàng thối lui, thân thể nói không biết bao nhiêu thanh thản, linh hồn chán chường đã trút xuống ràng buộc cùng gánh nặng.
Trời, trong trẻo như vậy, gió, xúc động lòng người.
Hắn đứng dưới ban mai, đón lấy làn gió ấm áp, chớp mắt đã chạy tới ngoại ô Lạc Dương. Cánh rừng đào hoa quen thuộc, Phục Ma Trấn… Tất cả hiện lên rõ ràng.
Những cảnh trí quen thuộc này, đều khắc sâu trong ký ức của hắn, chưa hề thay đổi.
Không sai! Tất cả chưa hề thay đổi!
Cảnh Thiên biết, khi Lý Thuần Phong dùng quạt Âm Dương phá đi kết giới thì xuất hiện sự cố, đưa mình về tám năm trước.
Tám năm!
Tám năm này sẽ giúp hắn thay đổi tất cả, cứu vãn tất cả.
Hắn của hiện tại là một thân võ giả, đã từng trải qua bao nhiêu khúc chiết, đủ khả năng cứu vãn tất cả những gì đã phát sinh. Mà Trường Khanh hiện tại mới có mười chín tuổi, y chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì, thậm chí chưa từng đến Miêu Cương. Cái gì Tiêu Ánh Hàn, Trầm Trạch, Trùng Lâu, Thường Dận… hết thảy đều không khúc mắc!
“Trường Khanh, Trường Khanh, chẳng lẽ huynh đang chờ ta đến sao?”
Nhất thời, những thứ đã trải qua – hoạn nạn khốn cùng, long đong khổ sở, uất ức đau thương – đều tan thành mây khói. Trong đầu Cảnh Thiên bốc lên một trận vui sướng cuồng nhiệt, lòng phảng phất có hàng vạn thanh âm song song hò hét. Trong nháy mắt, lệ nóng trào ra.
Nguyên lai, ông trời đối với hắn không tệ! Nguyên lai, nghịch thiên kháng mệnh không phải không thể làm.
Cảnh Thiên ngửa mặt nhìn trời, kình khí du dương xuyên thấu trời cao, thanh chấn tận trời. Khi hắn tâm tình buồn khổ bi tuyệt, chỉ cảm thấy cảnh trí tiều tụy thê lương, mà hiện tại, một tiếng hét giữa trời, vang xa muôn trượng, đã nói thay toàn bộ tâm tình hắn, quét sạch mọi buồn khổ khó chịu trong lòng, quanh quẩn thật lâu vào biển mây.
“Trời cao làm gì được ta? Ta không tin số mệnh! Nếu tất cả có thể bắt đầu lại, như vậy hãy để ta làm chủ cuộc đời mình lần nữa, nghịch thiên kháng mệnh!” Hắn buộc lại Trấn Yêu Kiếm trên lưng, cước bộ trầm ổn, thanh sam đón gió, thong dong bước đi giữa đất trời, lòng bình yên chưa từng thấy.
Trường Khanh.
Huynh đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của ta vinh quang, ta đem đến cho sinh mệnh mười chín tuổi của huynh rực rỡ.
HOÀN CHÍNH VĂN